Thân thể Tiểu Đoạn mềm nhũn, hơi thở trở nên dồn dập, cảm giác như mọi sức lực dần tan biến, bất giác ngã xuống chăn uyên ương đỏ thẫm.
"Tim... sắp... ngừng..."
Nàng thở hổn hển, đứt quãng thốt ra từng chữ.
Tim đập nhanh quá, nhanh đến mức sắp không chịu nổi nữa. Đại để là có ý như vậy.
Trần Thực ghé sát lên người nàng, Tiểu Đoạn toan đẩy hắn ra, nhưng nhớ tới lần trước ở Giới Thượng Giới, trong lúc hoảng hốt nàng lỡ tay đẩy hắn, khiến hắn phải nằm tĩnh dưỡng mất mấy ngày, nên chẳng dám đẩy nữa.