Lục Dương lặng lẽ lùi lại hai bước, chứng tỏ mình hoàn toàn không có ý định gỡ phù lục xuống. Nếu sư tỷ bất ngờ từ trên trời giáng xuống thì cũng có thể phủi sạch quan hệ.
Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, có lẽ chính là nói về tình huống này.
Tấm phù lục sư tỷ để lại không có một chút dao động linh lực nào, gỡ xuống cũng sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng Lục Dương lại không dám gỡ xuống.
Hắn không muốn sống nữa mới đi gỡ tấm phù lục này.
Sư phụ ơi, không phải đồ nhi bất hiếu, thực sự là đồ nhi chỉ có một cái mạng, trong không gian tinh thần còn có tiên nhân, nếu sư tỷ đánh chết đồ nhi thì chính là một xác hai mạng, không đáng chút nào.
Bất Ngữ Đạo Nhân thấy Lục Dương cứ do dự, lại đưa tay lên rồi hạ xuống, sao lại không biết được những lo ngại của hắn.
Lục Dương không phải người đầu tiên có phản ứng như vậy, lão cũng không lấy làm lạ, cười nói: “Ngươi không hiểu về ta cũng là bình thường. Ngươi có thể đi tìm các trưởng lão khác, hỏi về chuyện của ta, khi ngươi có một cái nhìn toàn diện hơn về ta thì sẽ biết những gì ta nói không phải là giả.”
“Nhưng đừng nói với họ chuyện Tiểu Vân giam ta lại. Tiểu Vân đã quản lý Vấn Đạo Tông mười năm, có một số trưởng lão chưa chắc đã đứng về phía ta.”
Lục Dương cảm thấy sư phụ nói rất có lý. Hắn chỉ biết sư phụ mình là Bất Ngữ Đạo Nhân, lão rốt cuộc là người như thế nào, hắn chưa từng tìm hiểu kỹ, có lẽ đây là một cơ hội. Nghĩ như vậy, hắn rời khỏi rừng tùng.
Lục Dương rời đi, Bất Ngữ Đạo Nhân gãi đầu. Lão tìm mấy người đến gỡ phù lục, không ai muốn gỡ.
“Trên phù lục viết cái gì mà khiến bọn họ sợ như vậy?” Lão vươn cổ nhìn nửa ngày cũng không thấy được hình dạng của phù lục.
Lục Dương lại quay về đại điện nhiệm vụ, được thông báo đại trưởng lão có việc ra ngoài, không có ở trong tông môn. Lục Dương bất đắc dĩ, đành phải đến Ngôn Truyền Phong, nơi nhị trưởng lão ở.
Ngôn Truyền Phong phụ trách giảng dạy một số kiến thức cơ bản về tu tiên. Lúc Lục Dương mới vào Vấn Đạo Tông đã đến Ngôn Truyền Phong học cấp tốc một tháng, nhưng hắn chưa từng gặp nhị trưởng lão.
“Vị sư huynh này, nhị trưởng lão có ở đây không?” Lục Dương hỏi đệ tử trực ở Ngôn Truyền Phong.
Sư huynh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Dương: “Ngươi tìm nhị trưởng lão? Vậy ngươi nên đến dược viên, người nằm ở cửa dược viên chính là lão.”
Lục Dương sững sờ, không ngờ được người từng bắt hắn đào đất chính là nhị trưởng lão.
Hắn cảm ơn sư huynh, đi đến dược viên, Ba đại gia quả nhiên ở đây.
“Ừ? Lại muốn đến đào đất à?” Ba đại gia cười hỏi.
“Không phải, ta chỉ muốn hỏi về chuyện của sư phụ ta.”
“Lão Cửu à, đương nhiên ta biết.” Ba đại gia vừa nói đến chuyện này liền phấn chấn hẳn lên.
“Lão Cửu?”
“Đúng vậy, từ đại trưởng lão mà ngươi biết đến bát trưởng lão, rồi đến sư phụ ngươi là Bất Ngữ Đạo Nhân, tất cả chúng ta đều là một sư phụ dạy dỗ. Sư phụ ngươi tuổi nhỏ nhất, bái nhập sư môn muộn nhất, xếp hàng lão Cửu.”
“Lão Cửu là một kẻ lắm mồm, cái miệng cứ lép bép lép bép cả ngày không ngừng. Ngươi đã thấy quyển “Nhập Môn Tướng Thanh” ở tầng một Tàng Kinh Các chưa, chính lão Cửu quyên tặng cho Tàng Kinh Các đấy.”
Lục Dương gật đầu, hắn nhớ rất rõ, lúc ở Tàng Kinh Các thấy “Nhập Môn Tướng Thanh”, hắn đã ngẩn người rất lâu, còn tưởng mình đi nhầm chỗ.
“Sau đó, sư phụ chúng ta thật sự không muốn nghe lão Cửu nói chuyện, bèn đặt cho lão cái tên là Bất Ngữ Đạo Nhân, hy vọng lão nói ít đi một chút.”
Lục Dương: “Có tác dụng không?”
“Không có tác dụng. Lão Cửu nói ‘Tử bất ngữ quái lực loạn thần, chỉ cần ta không nói quái lực loạn thần là được’, sau đó cái miệng cứ lép bép lép bép mãi, cái miệng thối đó đúng là đáng khâu lại.”
“Nhưng thiên phú tu luyện của lão Cửu là mạnh nhất trong chín người chúng ta, tất nhiên là không thể so được với Vân Chi. Thiên phú của Vân Chi ta đoán là xưa nay hiếm có.”
“Sư phụ chúng ta về hưu, chín người chúng ta bèn bàn xem ai làm tông chủ, tám người chúng ta nhất trí để lão Cửu làm, lão Cửu lắm lời như vậy, chắc chắn làm tông chủ rất tốt. Lão Cửu sống chết không đồng ý, chúng ta bèn nói theo quy tắc giang hồ, ai mạnh người đó làm chủ, lão Cửu nói được.”
“Sau đó cả tám người chúng ta cùng xông lên, đánh cho lão Cửu một trận, ép lão Cửu phải làm tông chủ.”
Lục Dương nhớ đến lời sư phụ từng nói “trải qua một trận huyết chiến”.
Cũng không tính là sai.
“Tầm nhìn của cả tám người chúng ta quả nhiên rất tốt, lão Cửu rất có tài quản lý, quản lý tông môn đâu ra đấy, quét sạch khí trầm lắng trước đây, tất nhiên, điều này có thể liên quan đến tính cách của lão.”
“Sau đó không biết thế nào, mười năm trước Vân Chi đột nhiên tìm đến chúng ta, nói sau này nàng sẽ quản lý tông môn. Chúng ta cảm thấy sớm muộn gì cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi, tiếp quản sớm cũng tốt, quản lý thì quản lý thôi.”
“Về phần lão Cửu đi đâu, chúng ta cũng không để ý, dù sao cũng đều là người gần hai nghìn tuổi, đầu óc còn linh hoạt hơn người trẻ tuổi, bây giờ không chừng đang tung tăng ở đâu, còn có thể đi lạc chắc?”
Khái niệm về thời gian của những đại năng tu tiên cấp bậc như Ba đại gia khác hẳn người thường, mười năm đối với họ không tính là dài.
Tạm biệt Ba đại gia, Lục Dương lại đến Luyện Thể Phong tìm tam trưởng lão.
Mạnh Cảnh Chu cũng ở Luyện Thể Phong, có hắn giúp đỡ, rất nhanh đã tìm được tam trưởng lão.
Tam trưởng lão đang ở ngoài đồng đánh cờ với tổ tiên của tộc Trâu Nước Mắt Xanh.
Tam trưởng lão là người thấp bé, nếu ở bên ngoài gặp tam trưởng lão, Lục Dương không thể nào liên tưởng lão với thể tu đỉnh cao.
Lục Dương biết, trong cơ thể tam trưởng lão ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ, dời núi lấp biển đối với lão chẳng qua chỉ là một ngón tay.
“Lục Thức Hám Thiên” do lão sáng tạo càng được tất cả thể tu theo đuổi, hy vọng có tư cách học được một chút da lông, không biết có bao nhiêu người muốn bái tam trưởng lão làm sư mà không được.
Lục Dương còn thử tìm mười con trâu từng được triệu hồi ra, nhưng phát hiện trâu nào cũng giống nhau, không phân biệt được.
“Ngươi hỏi lão Cửu? Ha ha, vậy coi như ngươi đã hỏi đúng người rồi, chính ta nhặt lão Cửu lên núi, bón phân tưới nước cho lão lớn lên!” Tam trưởng lão ra vẻ như ngươi gặp được ta coi như là phúc của ngươi.
Mạnh Cảnh Chu ở bên cạnh nhắc nhở: “Sư phụ, là nuôi lớn, không phải bón phân tưới nước.”
Tam trưởng lão không kiên nhẫn phất tay: “Cũng cùng một ý, đừng có cả ngày như lão Tứ nói chữ.”
“Lão Cửu nổi tiếng là thông minh, hắn là người đầu tiên trong chín người chúng ta học được pháp thuật Đại Tiểu Như Ý.”
“Đại Tiểu Như Ý không phải khiến cơ thể lớn lên hoặc nhỏ đi sao, lão Cửu liền nghĩ, có thể cải biến một chút, biến tác dụng của Đại Tiểu Như Ý thành cục bộ lớn lên, không cần quá lớn, dài thêm một hai tấc là được, thuận tiện khi sử dụng, duy trì cũng cần ít pháp lực, chắc chắn điều này sẽ rất được hoan nghênh giữa nam nữ với nhau, nam thì biến dưới, nữ thì biến trên.”
“Lão Cửu nghiên cứu theo hướng này, ngươi đừng nói, thật sự để hắn nghiên cứu ra được.” Tam trưởng lão vỗ đùi, đối với ý tưởng thiên tài của Bất Ngữ Đạo Nhân, lão vô cùng khâm phục.
“Sau đó hắn viết ra một pháp thuật mới, gọi là “Đại Tiểu Như Ý (Bản Cục Bộ)”, pháp thuật vừa ra đời, liền bị mọi người tranh đoạt, khi đó đúng là kiếm được không ít linh thạch, mấy huynh đệ chúng ta ra ngoài ăn cơm đều gọi món đắt nhất, linh thạch rơi trên mặt đất cũng không thèm nhặt.”
“Đáng tiếc sau đó thời gian tốt đẹp không kéo dài, Đại Hạ Vương Triều rất nhanh đã ra mặt ngăn cản pháp thuật này, cấm bán.”
“Tại sao?”
“Nói đây là vật phẩm đồi trụy.”
Lục Dương: “…Hình như người ta cũng không nói sai.”