TRUYỆN FULL

[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 113: Bất Hủ tiên nhân (1)

Có thể thấy rằng, tam trưởng lão rất tán thưởng Bất Ngữ Đạo Nhân. Có lẽ, thứ mà tam trưởng lão thiếu thốn thì người khác lại có.

Cáo biệt tam trưởng lão, Lục Dương đến Quân Tử phong.

Quân Tử phong là địa bàn của tứ trưởng lão. Núi non thanh nhã mát mẻ, quanh năm như mùa hạ. Khắp nơi đều có thể thấy những dòng suối nhỏ chảy róc rách, những rặng trúc xanh tươi, thẳng tắp và những chiếc đình hóng mát.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là nơi các văn nhân mặc khách thường lưu lại làm thơ. Dù cho có một rặng trúc đột nhiên cất tiếng ngâm hai câu thánh nhân ngôn, Lục Dương cũng không cảm thấy kỳ quái.

Từng tận mắt nhìn thấy vô số vật hiếm có, lạ kỳ ở Vấn Đạo tông, tố chất tâm lý của Lục Dương đã được tôi luyện đến một trình độ cực kỳ vững vàng.

Hắn còn nhìn thấy một con thú ăn sắt màu đen trắng đang lăn lông lốc trên núi, một vị sư huynh uống rượu ca hát, vung bút mực trong ngực, vẩy mực thành tranh, sau đó chui vào trong tranh, cùng vui chơi với người trong tranh, cực kỳ thư thái.

Thú ăn sắt còn chọc chọc vào Lục Dương, suýt chút nữa đã húc ngã hắn. Nó đang đùa giỡn với Lục Dương, nhưng vì hắn đang có việc trong người nên phải khéo léo từ chối. Sau một hồi khuyên nhủ, thú ăn sắt mới chịu buông tha cho hắn. Trước khi chia tay, nó còn tặng cho Lục Dương một nửa thân trúc đã bị gặm nham nhở.

"Chào sư huynh, xin hỏi tứ trưởng lão đang ở đâu?" Lục Dương cầm nửa thân trúc, đứng trước bức tranh, cung kính hỏi. Vị sư huynh này có trình độ cực cao về họa đạo, gần như đạt đến trình độ thật giả lẫn lộn, cực kỳ đáng sợ.

Nghe thấy tiếng Lục Dương gọi, họa đạo sư huynh thò nửa người ra khỏi bức tranh: "Ngươi là ai?"

"Tại hạ Lục Dương."

Nghe thấy tên của Lục Dương, họa đạo sư huynh bừng tỉnh hiểu ra: "Ồ, ta biết ngươi, Lục Dương mới tới, đồ đệ của Vân Chi."

"Đại sư tỷ thay sư phụ thu đồ đệ, ta là đồ đệ của Bất Ngữ Đạo Nhân." Lục Dương nghiêm túc đính chính sai lầm của sư huynh.

"Ta tên là Quý Hoằng Văn, vào Vấn Đạo tông cùng khóa với đại sư tỷ, là đại đồ đệ của tứ trưởng lão." Vị sư huynh này không hề có chút kiêu ngạo nào, cũng không khinh thường Lục Dương vì tu vi của hắn quá thấp.

"Đã gặp Quý sư huynh." Lục Dương kinh ngạc, không ngờ Quý Hoằng Văn lại cùng khóa với đại sư tỷ.

Hắn chỉ biết Đái Bất Phàm là người vào tông cùng khóa với đại sư tỷ, cũng là người có thâm niên nhất trong số các đệ tử, tu vi không kém gì trưởng lão, xử lý sự vụ cũng khiến đại trưởng lão cực kỳ yên tâm, có danh vọng rất cao trong số các đệ tử. Không ngờ hôm nay hắn lại gặp thêm một người nữa.

Suy ra từ đó, tu vi của vị Quý sư huynh này cũng không thấp.

Ở bên ngoài, một thành một quận cũng không thấy được đại lão, nhưng ở Vấn Đạo tông lại có thể thấy được ở khắp nơi.

"Ngươi muốn gặp sư tôn? Đi thôi, sư tôn đang dạy học trò." Quý Hoằng Văn bay ra khỏi bức tranh, ngón tay khẽ ngoắc, trong tranh lại xuất hiện một người.

Lúc này, Lục Dương mới chú ý tới, trong tranh không chỉ có một mình Quý Hoằng Văn mà còn có một thiếu nữ tuyệt sắc.

Thiếu nữ như vừa bước ra từ vùng sông nước Giang Nam, trên gò má ửng đỏ một mảnh, dịu dàng nhã nhặn, nụ cười như hoa, ánh mắt đầy tình ý, dung nhan có thể nói là tuyệt thế, quần áo càng táo bạo và hở hang hơn, khiến một thiếu niên thuần khiết như Lục Dương nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.

"Haha, có đẹp không? Đây là ta vẽ ra đấy, có cần ta vẽ cho ngươi một người không? Buổi tối còn có thể ôm ngủ." Quý Hoằng Văn trêu chọc nói, Lục Dương nghe vậy vội vàng lắc đầu.

Hắn muốn bảo vệ thận thủy của mình.

Thiếu nữ tuyệt sắc khoác tay Quý Hoằng Văn, ánh mắt đong đầy tình ý nhìn hắn.

Lục Dương không biết rằng, người muốn học được chiêu này của Quý Hoằng Văn còn nhiều hơn cả người muốn học được "Hám Thiên Lục Thức" của tam trưởng lão.

Dưới sự dẫn dắt của Quý Hoằng Văn, Lục Dương đi đến sâu trong rừng trúc. Nơi đó có một lớp tư thục, bên trong là tứ trưởng lão đang làm thầy giáo, Man Cốt như khúc gỗ mục không thể đẽo gọt và những người qua đường Giáp, Ất, Bính đang chăm chú lắng nghe.

Tứ trưởng lão đang giảng giải ý nghĩa của văn cổ: "... Nhìn về phía tây nam của đầm nước, dòng sông uốn lượn như rắn, khi ẩn khi hiện. Thế bờ gập ghềnh đan xen như hàm răng chó, không thể biết được nguồn của nó... Man Cốt, ngươi dịch đi, ‘Thế bờ gập ghềnh đan xen như hàm răng chó, không thể biết được nguồn của nó’ có nghĩa là gì?"

Man Cốt cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó dùng giọng điệu chắc chắn nói: "Bờ sông có hai con chó đang đánh nhau, không biết vì sao."

Tứ trưởng lão lặng lẽ gấp cuốn sách cổ lại, xắn tay áo lên, lấy thước ra.

Đang định đánh vào mu bàn tay của Man Cốt, ông chợt nhớ tới lời dạy của thánh nhân - phải dạy dỗ không phân biệt đối tượng, tùy theo trình độ của từng người mà dạy dỗ.

Man Cốt chăm chỉ học tập, ông nhìn thấy trong mắt, biết đó là một đứa trẻ ngoan. Lần dịch này hẳn là ngoài ý muốn, ông sẽ hỏi một câu hỏi đơn giản hơn, nếu hắn trả lời đúng thì sẽ không phải đánh nữa, coi như có bậc thang để bước xuống.

"Vương hầu tướng tá, có phải trời sinh ra không, câu này có ý nghĩa là gì?"

Theo ghi chép lịch sử, mười vạn năm trước, khi Đại Ngu vương triều sụp đổ, các vương công quý tộc của Đại Ngu vương triều đã đứng lên, giơ cao lá cờ, tái hiện lại thời kỳ thống nhất thiên hạ, khôi phục sự thống trị của Đại Ngu vương triều.

Khi đó, người ta vô cùng tin tưởng vào thuyết huyết mạch, cho rằng huyết mạch của Đại Ngu vương triều bẩm sinh đã cao quý, lời nói của các vương công quý tộc đã thu phục được lòng người.

Nhưng tổ tiên của Hạ Đế, người từng chịu ảnh hưởng sâu sắc của các vương công quý tộc, biết rằng bản chất của bọn họ đã thối nát từ lâu. Bọn họ luôn sống trên cao, hưởng thụ xa hoa, không hiểu nỗi khổ của dân gian, không hiểu sự khó khăn của tu hành, từng người đều được tưới tắm bằng thiên tài địa bảo từ nhỏ, tu vi tăng vọt, chính bản thân họ cũng sắp trở thành thiên tài địa bảo rồi. Những người như vậy, dù có thể kiến lập lại Đại Ngu vương triều thì cũng sẽ nhanh chóng mục nát.

Tổ tiên của Hạ Đế, với tư cách là một người có hiểu biết, đã giơ cao cánh tay, hô vang "Vương hầu tướng tá, có phải trời sinh ra không", trở thành câu danh ngôn ngàn năm, lưu truyền vạn thế.

Ngay cả Man Cốt xuất thân từ man tộc cũng từng nghe câu này, vô cùng bội phục dũng khí của tổ tiên Hạ Đế.

"Câu này có ý nghĩa là, vương hầu tướng tá, các ngươi có giỏi thì lên đây."

Một tràng cười vang lên.

Tứ trưởng lão không còn do dự nữa, cầm thước đánh vào mu bàn tay, khiến Man Cốt đau đến nhe răng trợn mắt.

Man Cốt vẫn không nghĩ ra mình sai ở đâu. Tổ tiên Hạ Đế khiêu khích trước mặt các vương công quý tộc, đây là dũng khí lớn đến nhường nào.

Chẳng lẽ câu này không phải có ý nghĩa như vậy sao?

Lục Dương đứng ở cửa lặng lẽ nghe giảng, mặc niệm cho Man Cốt ba giây.

Quý Hoằng Văn thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười: "Ta cũng không biết Man Cốt sư đệ nghĩ thế nào. Với tư cách là một thành viên của man tộc thượng cổ, hắn không học tuyệt học của tam trưởng lão mà lại bái nhập môn hạ của sư tôn. Một năm nay, hắn bị đánh không ít."

"Nhưng ta phát hiện ra, lần này sau khi trở về từ nhiệm vụ, đầu óc của hắn linh hoạt hơn trước. Ngươi biết tại sao không?"

Lục Dương lắc đầu, hắn không biết.

"Đúng rồi, hình như tứ trưởng lão đánh vào mu bàn tay có ẩn chứa một loại quy luật nào đó, có phải ta nhìn nhầm không?" Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Quý sư huynh, Lục Dương vội vàng chuyển đề tài.

Quý sư huynh hơi kinh ngạc nhìn Lục Dương: "Ngươi không nhìn nhầm, thực ra đây là một loại thủ đoạn kích thích huyết mạch, chỉ là quá đau đớn, rất ít người có thể chịu đựng được. Sư tôn đang dùng phương thức này để kích hoạt huyết mạch man tộc thượng cổ của Man Cốt sư đệ. Đúng rồi, chuyện này đừng nói cho Man Cốt sư đệ biết."

Lục Dương gật đầu.

"Đợi sư tôn tan học, ngươi sẽ tìm được người."

Nói xong, Quý sư huynh liền nắm tay thiếu nữ tuyệt sắc rời đi.

Thời gian học tập luôn rất dài. Lục Dương đứng ở cửa lắng nghe, tứ trưởng lão mới giảng có mười lăm phút nhưng hắn lại cảm thấy đã qua mấy canh giờ.

Cuối cùng, tứ trưởng lão tan học, gặp được Lục Dương, người thích hỏi vấn đề.

"Ngươi hỏi cái tên vô sỉ, không làm chuyện tốt, bụng đầy ý xấu là ai?"

Lục Dương: "... "

Cảm ơn, ta hình như đã biết sư phụ là người như thế nào rồi.