TRUYỆN FULL

[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 114: Bất Hủ tiên nhân (2)

Tứ trưởng lão là điển hình của một Nho tu, mặc trường bào trắng không nhiễm bụi trần, tay cầm quạt giấy, bước đi vững vàng, đối nhân xử thế ôn hòa, đối xử với đệ tử bình đẳng: “Ngươi nên tránh xa lão Cửu một chút, may mà gần đây hắn biến mất nên mới không làm liên lụy đến ngươi.”

“Ngươi phải trân trọng cơ hội học tập cùng Vân Chi, theo lão Cửu học thì không có tương lai đâu.”

“Thánh nhân có nói, phẩm hạnh của quân tử có năm điều, đó là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Lão Cửu chẳng dính được cái nào, lừa gạt, bắt cóc, không có ác nào là không làm. Ta cũng không biết đã vào Thiên Lao cứu hắn bao nhiêu lần rồi.”

“Ngươi có biết tuyệt học Kiếm Đạo của sư phụ ngươi là gì không?”

Lục Dương đáp: “Nghe sư tỷ nói rồi, đó là một kiếm hóa vạn kiếm. Sau khi toàn lực thi triển, một kiếm có thể diễn hóa ra hàng ngàn hàng vạn kiếm, như mây đen áp thành, che trời lấp đất, quét ngang tất cả, sau khi chém giết địch, vạn kiếm lại hợp làm một, không dính một giọt máu.”

Lúc ấy, nghe sư tỷ miêu tả, trong lòng Lục Dương dâng lên khát khao, cảm thấy cái gọi là Kiếm Tu tiêu sái phiêu dật chính là như vậy.

Tứ trưởng lão gật đầu: “Đúng vậy, một kiếm hóa vạn kiếm. Lão Cửu là kiếm linh căn, đích thực là thiên tài Kiếm Đạo hiếm thấy, Kiếm Tu đương thời cũng không có mấy người có thể đạt đến cảnh giới của hắn.”

Lục Dương lấy làm lạ, hắn luôn cảm thấy giọng điệu của tứ trưởng lão có một loại cảm giác... cắn răng chịu đựng, xấu hổ khi đi cùng, hận sắt không thành thép?

Hình như là cảm giác này.

Chỉ nghe tứ trưởng lão nói tiếp: “Có một lần lão Cửu thi triển kiếm pháp, một kiếm diễn hóa ra vạn kiếm, hắn đem vạn kiếm diễn hóa ra bán cho thương hội Lạc Địa Kim Tiền, sau khi lấy được tiền thì lại thi triển vạn kiếm quy nhất. Nếu không phải ta ra mặt giải thích, thương hội không nguôi giận, hiện giờ sư phụ ngươi đã bị nhốt trong lao rồi!”

Lục Dương: “...”

Sư phụ lão nhân gia người hiện giờ quả thật coi như bị nhốt trong lao, cũng xem như ác giả ác báo rồi.

“Còn nữa, ngươi đã nghe nói đến thuật pháp “Đại Tiểu Như Ý (bản cục bộ)” chưa?”

“Vừa nghe tam trưởng lão nói đến.”

“Sự tồn tại của thuật pháp này đừng truyền ra ngoài, hiện giờ đệ tử trẻ tuổi đều không biết đến thuật pháp này, nếu lùi về một trăm năm trước, đệ tử mới gia nhập tông môn đều tranh nhau bái nhập môn hạ của lão Cửu để học thuật pháp này.”

“May mà Vân Chi sư điệt biết nhìn đại cục, hủy bỏ bản sao của thuật pháp này, bản gốc thì để ở tầng trên của Tàng Kinh Các, thêm vào đó là cố ý che giấu, hiện tại mới không có đệ tử nào ầm ĩ đòi học loại thuật pháp này.”

Tứ trưởng lão có vẻ rất đau lòng: “Thế đạo ngày càng đi xuống rồi.”

Lục Dương không tiện nói với tứ trưởng lão rằng thật ra hắn cũng muốn học môn thuật pháp này.

Xin lỗi, ta kiểm điểm.

Giọng điệu của tứ trưởng lão hơi dịu đi một chút: “Bất quá lão Cửu cũng có điểm đáng học hỏi, ít nhất sau khi hắn làm tông chủ, tổng thể Vấn Đạo Tông của chúng ta mạnh hơn trước không ít. Đương nhiên, đây cũng không phải công lao của một mình hắn, tám người chúng ta cũng có công lớn.”

Lục Dương không hiểu nổi tứ trưởng lão đang khen sư phụ hắn hay là đang khen chính mình.

“Đúng rồi, sao tự nhiên ngươi lại quan tâm lão Cửu là người thế nào?”

Lục Dương cười gượng: “Không có gì, không có gì, chỉ là bái nhập môn hạ của sư phụ mà chưa từng gặp hắn, có chút tò mò thôi.”

“Có tò mò là chuyện tốt, nhưng đừng dùng vào người lão Cửu, quá lãng phí.”

Hỏi liên tiếp ba người, Lục Dương đại khái đã hiểu được sư phụ mình là người như thế nào.

Như thế này mà còn muốn được thả ra?

...

Thiên Sách Tông nằm ở phía đông đại lục, chiếm diện tích rất lớn, nhìn từ trên cao xuống, Thiên Sách Tông giống như một cái bát quái úp ngược, là một kỳ cảnh.

Thiên Sách Tông yên tĩnh, vắng vẻ, giống như một tông môn ẩn thế ẩn mình trong núi sâu rừng già, yên tĩnh nhưng đáng sợ.

Tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến Thiên Sách Tông yên tĩnh là bọn họ đã giải tán đệ tử ra ngoài trả nợ, dẫn đến cả tông môn to lớn không còn mấy người.

Giảm chi tiêu, hồng trần luyện tâm, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Một tiếng gọi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của Thiên Sách Tông.

“Sư phụ, sư phụ, ta đã trở về!” Lạc Lật chạy vào tông môn, trực tiếp tìm sư phụ.

Tông chủ Thiên Sách Tông nghe đệ tử gọi, từ trong động phủ đi ra: “Hảo đồ nhi, sao giờ ngươi đã trở về rồi, chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra cách trả nợ rồi?”

Lạc Lật thở hổn hển chạy đến: “Chưa, chưa có, ta đi du lịch thì bói quẻ cho người ta, gặp phải một nhân vật rắc rối, muốn trở về nói một tiếng, để tông môn đề phòng thêm.”

“Ngồi xuống từ từ nói.”

Lạc Lật bình ổn hơi thở mới nói: “Ta du lịch đến Yên Giang quận, lúc ấy không có một xu dính túi, muốn bói vài quẻ tùy tiện, lừa mấy con gà mờ kiếm tiền.”

“Vừa khéo ta gặp được ba đệ tử Vấn Đạo Tông và một đệ tử Nguyệt Quế Tiên Cung, đều là cừu béo.”

“Ban đầu ta cũng không muốn tính toán nghiêm túc, ứng phó qua loa là được, nhưng ta không ngờ rằng có một người vô cùng không đơn giản.”

“Người đó tên là Lục Dương, mặc dù tu vi không cao, vừa mới bước vào con đường tu tiên, nhưng tương lai của hắn cực kỳ đáng sợ.”

Trong lòng tông chủ Thiên Sách Tông khẽ động: “Ý ngươi là chúng ta đầu tư vào hắn trước, đợi hắn phát đạt thì giúp chúng ta trả nợ?”

Lạc Lật vội vàng dập tắt ý nghĩ đáng sợ của sư phụ: “Không không không, ta thấy được tương lai của Lục Dương là định sẵn sẽ có nhân quả quấn quýt với vài vị tiên nhân.”

“Có nhân quả quấn quýt với vài vị tiên nhân?!” Tông chủ Thiên Sách Tông thất thanh, thông thường có nhân quả quấn quýt với một vị tiên nhân đã rất dễ thân tử đạo tiêu, người tên Lục Dương này sẽ có đại nhân quả với vài vị tiên nhân mà vẫn không chết?

Một môn của Thiên Sách Tông bọn họ kiêng kỵ nhất là giao thiệp với người có đại nhân quả, không có lợi cho siêu thoát, nhân quả càng nặng, tu hành càng khó, dốc sức thoát ra chỉ khiến nhân quả càng ngày càng quấn chặt.

“Chẳng những như vậy, ta còn phát hiện Lục Dương sẽ truyền bá những thói hư tật xấu của Vấn Đạo Tông ra toàn bộ Tu Tiên giới.”

Tông chủ Thiên Sách Tông hít vào một ngụm khí lạnh, chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm? So với chuyện này, nhân quả tiên nhân tính là gì?

Có nhân quả tiên nhân chứng tỏ thành tựu sau này của hắn không nhỏ, truyền bá những thói hư tật xấu của Vấn Đạo Tông ra ngoài, chứng tỏ đầu óc của hắn có vấn đề!

“Tóm lại chúng ta phải cố gắng tránh tiếp xúc với Vấn Đạo Tông, đặc biệt là người tên Lục Dương kia, càng xa càng tốt!”

Đột nhiên, sắc mặt của tông chủ Thiên Sách Tông thay đổi.

“Sư phụ sao vậy?”

“Có một luồng khí tức cực kỳ ngang ngược đang bay về phía Thiên Sách Tông của chúng ta, ta đoán là đến đây không có ý tốt! Mau mở đại trận phòng ngự!”

Tông chủ Thiên Sách Tông quyết đoán, khởi động đại trận bảo vệ tông môn.

Các nút trận pháp sáng lên, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, tạo thành hình bát quái.

Bát quái đồ khổng lồ bao phủ Thiên Sách Tông, vững như thành đồng, tám phương vị đan xen phức tạp, khó tìm được lối ra, một khi rơi vào trận pháp, chính là hao hết tâm huyết cả đời cũng không giải được trận pháp, không biết đã có bao nhiêu đại năng Hợp Thể Kỳ bất lực quay về, thậm chí còn có đại năng Hợp Thể Kỳ có ý đồ xấu bị giam chết!

Uy lực của đại trận bảo vệ Thiên Sách Tông có thể thấy được một hai!

Người đến thấy Thiên Sách Tông khởi động đại trận bảo vệ tông môn cũng không có ý định dừng lại chút nào, ngạo mạn đến cực điểm.

Đối mặt với đại trận phức tạp, người đến vươn tay vỗ một cái, đại trận trực tiếp vỡ vụn.

Tông chủ Thiên Sách Tông lúc này mới nhìn thấy diện mạo của người đến, phong thái duyên dáng, như thần như tiên, không thể mạo phạm.

“Vấn Đạo Tông Vân Chi tới bái kiến Thái Thượng trưởng lão Thiên Sách Tông, còn xin được gặp.”

Sắc mặt tông chủ Thiên Sách Tông trắng bệch, vừa nói đến Vấn Đạo Tông thì Vấn Đạo Tông đã đến.