<< Cầu nguyệt phiếu đề cử bộ truyện để dịch giả có động lực dịch truyện nhanh hơn.>>
Cơ thể của Địch Thiếu Phong nặng nề nện xuống đất, mặt đất xuất hiện những vết nứt nhỏ như chân chim, nếu một người bình thường nhận một cú đấm như vậy, thì đầu lâu đã vỡ vụn, não tương đã bay toán loạn, xương cốt vỡ vụn. Địch Thiếu Phong không đến mức như vậy, nhưng xương mặt cũng đã nứt gãy, anh ta ngồi dậy, cử động khớp hàm, xương mặt dần liền lại, lắc lắc đầu và bật đứng dậy khỏi mặt đất một lần nữa.
"Hừ! Hừ!"
Địch Thiếu Phong thở hổn hển như ác thú, một luồng khí nóng như thiêu như đốt phun ra từ lỗ mũi và miệng, hai mắt hoàn toàn từ màu vàng biến thành màu đỏ như máu, vảy đen bóng loáng có thêm ánh đỏ.
“Rống!” Địch Thiếu Phong không biết là lần thứ bao nhiêu lại xông về phía Cuồng Sơn.