"Hắn cũng quá hèn đi? Người phụ nữ của mình bị sỉ nhục còn có thể giữ bình tĩnh như vậy?” Cũng có kẻ thiển cận thầm khinh thường Tần Vũ, cảm thấy Tần Vũ có thực lực mạnh mà không có cái dũng của kẻ mạnh, chỉ là một kẻ hèn nhát.
Lúc này, Giả Hiên nghiến răng nghiến lợi đứng lên, anh ta bất bình nói: "Thưa thủ lĩnh, anh Tần đã cứu rất nhiều binh lính tinh nhuệ của chúng ta, ngài không những không cảm ơn anh ấy, mà còn làm nhục anh ấy ở nơi đông người, như vậy khác nào vứt bỏ đi thể diện của Kim Lăng Thành, trước đây lão lãnh đạo..."
Tần Vũ có ân cứu mạng và chữa cánh tay cho Giả Hiên, cho nên Giả Hiên không chịu được nữa dù có bị trách phạt cũng phải đứng lên nói thay cho Tần Vũ. Tần Vũ cũng rất ngạc nhiên, anh không ngờ Giả Hiên lại có bản tính cương trực như vậy, nhưng Giả Hiên mới nói được nửa câu, thì đã không thể nói ra tiếp, bởi vì một cỗ khí thế đáng sợ lập tức bao phủ lấy anh ta, khiến anh ta khó thở và ngay cả đứng cũng không vững.
"Khụ khụ..." Giả Hiên ho khan nặng nề, trái tim anh ta như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, hai đầu gối quỳ phịch xuống đất.
Ánh mắt Trịnh Uyên phát lạnh, hung ác nói: "Là thuộc hạ của ta, là người của Kim Lăng Thành, ngươi lại giúp người ngoài nói chuyện, đồ ăn cây táo rào cây sung, hắn đã cho ngươi lợi ích gì?"