“Vậy thì ta cũng không hiểu, ta rốt cuộc đã cướp thứ gì của ngươi?”
Vấn Thù Y rõ ràng là đã cẩn thận hơn với mũi thương của Sở Vân Vân, nhưng mà động tác vẫn cứ thong dong như cũ.
Kiếm thế của Thái Sơ Băng Luân vẫn mạnh mẽ thoải mái, đường hoàng mạnh mẽ, lại cực kỳ tao nhã, từng mảng từng mảng ngân quang lóng lánh, tựa như phi long, lại như sóng nước dập dờn, như đèn đuốc rực rỡ, lại tựa như tuyết liên đón gió.
Nhưng mà tốc độ thương của Sở Vân Vân rõ ràng là đã tăng lên, hai người giao thủ hơn ngàn lần trong một cái hô hấp, thương khí đâm thủng trăm ngàn lỗ trong tòa cung điện này, nơi kiếm quang đi qua thì tất cả lại bị đóng băng. Làm cho bên trong điện hoa tuyết đầy trời, băng giá đầy trời.