Ba anh em xem phim tài liệu được nửa tiếng, thím đi ra từ phòng ngủ chính, giục cả ba đi ngủ.
Sau khi rửa mặt, Lý Nguyên về phòng.
Về việc mình đã lên cấp Hoàng Kim với 500 điểm, Lý Nguyên không vội nói cho thím biết.
“Đợi hai khoản tiền đầu tiên vào tài khoản cái đã.” Lý Nguyên đứng chân trần trong phòng.
“Cả ngày hôm nay đều ở trong khoang internet giả tưởng rồi.”
“Không thể lơ là tu hành pháp cơ bản được.”
“Tu luyện hai tiếng đã, rồi tu luyện Quan Đại Nhật Tinh Không Kinh.” Lý Nguyên nhanh chóng quyết định.
Đối với cậu, có thể ăn cùng, xem phim tài liệu cùng với em trai em gái đã là giây phút thư giãn hiếm thấy rồi.
Tu hành võ đạo, không có đường tắt.
Phải tích lũy từng ngày một.
…
Đêm khuya.
Lý Nguyên thức dậy lúc ba giờ hơn, lặng lẽ chạy tới trường.
Tỉnh Giang Bắc, sảnh võ đạo.
Hệ thống thông minh và nhân viên trực đã nhận được một phần tài liệu không quá quan trọng.
“Bảng xếp hạng Thiếu Niên Lam Tinh kỳ 2042 – 2043, thành viên thứ 4684, họ tên Lý Nguyên, quê quán khu Quan Sơn, thành phố Giang, tỉnh Giang Bắc… Vui lòng đánh giá toàn diện về người này trong vòng mười ngày, xác nhận có tư cách chiêu sinh võ đạo đặc biệt hay không.”
Tám giờ sáng, trường cấp ba Số Một khu Quan Sơn.
Lý Nguyên đang cau mày, chuyển động đầu bút, làm bài thi Toán trước mắt, cảm thấy thật đau đầu, đạo hàm, giới hạn, hàm liên tục, nguyên hàm, biến đổi tuyến tính. . . Chương trình học hơn một thế kỷ trước nay lại biến thành đề Toán thi đại học.
Dẫu sao, ở thời đại này, tố chất thân thể con người cũng mạnh hơn nhiều, hiệu suất học tập cao hơn.
"Toán khó quá."
"Học Lịch Sử và Sinh Học còn dễ hơn cái này." Lý Nguyên thầm cảm thán, cũng vô cùng nghiêm túc làm mấy đề Toán này.
Từ lớp 11, tinh thần lực của cậu không ngừng tăng lên, làm tốc độ suy nghĩ và trí nhớ của cậu đều tăng lên rõ rệt. . . Vì vậy, cho dù mỗi ngày cậu chỉ dùng 4-5 giờ để học lớp văn hóa, điểm văn hóa của cậu vẫn không kém những bạn học khác.
Thậm chí, thứ hạng điểm văn hóa cả khối còn tăng lên.
Phải biết, trường cấp ba Số Một khu Quan Sơn là trường trung học trọng điểm, học sinh có điểm trung bình cũng được coi là học sinh giỏi ở các trường trung học bình thường khác rồi..
Tuy nhiên, đây cũng đã là giới hạn của Lý Nguyên rồi.
Trí nhớ tăng lên làm điểm các môn cần học thuộc lòng như Ngoại Ngữ, Lịch Sử, Sinh Học, v.v tăng lên rõ rệt. . . Nhưng điểm Toán, Vật Lý lại vẫn khó tăng.
Có điều, bây giờ thi đại học, điểm Toán và Vật Lý lại chiếm tỷ lệ cao nhất.
"Vẫn phải nghiêm túc học thôi, phấn đấu lấy được điểm cơ bản Toán và Vật Lý." Lý Nguyên thầm hạ quyết tâm.
Đúng lúc ấy.
Vù…
Đồng hồ thông minh của Lý Nguyên khẽ rung lên, liên tục hai lần.
"Hả?" Lý Nguyên liếc qua, hai mắt sáng lên.
"Tài khoản của bạn có số đuôi là 1486 đã nhận được 50,000 Lam Tinh tệ, được chuyển đến từ tài khoản có số đuôi là. . . Số dư hiện tại là 83,124.64 Lam Tinh tệ."
"Tài khoản của bạn có số đuôi là 1486 đã nhận được 100,000 Lam Tinh tệ, được chuyển từ tài khoản có số đuôi là. . . Số dư hiện tại là 183,124.64 Lam Tinh tệ."
Hai khoản tiền, năm mươi ngàn là phần thưởng của Mạng Cận Chiến Tinh Không.
Còn khoản một trăm ngàn là tiền học bổng bậc hai.
"Tốt quá." Lý Nguyên không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, nếu không phải đang trong giờ học, cậu sợ mình đã hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên rồi.
Một trăm năm mươi ngàn Lam Tinh tệ đó!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lý Nguyên nhận được một khoản tiền lớn như vậy.
Quan trọng nhất là, xét về một mặt nào đó, đây là giải thưởng mà Lý Nguyên nhận được dựa vào sự cố gắng của mình.
Bản chất nó hoàn toàn khác với tiền được chú thím cho.
Giống như rất nhiều người trưởng thành rồi tìm được công việc, nhận khoản tiền lương đầu tiên, thường sẽ khắc sâu ấn tượng, cho dù sau đó nhận được gấp mười lần, trăm lần. . . Cũng không có ý nghĩa bằng khoản tiền lương đầu tiên.
Lần đầu tiên, luôn rất đặc biệt.
"Anh Nguyên, sao thế? Vui vậy à? Làm được câu hỏi khó à?" Nghiêm Châu ở bên cạnh nhìn chằm chằm bài thi của mình, thấp giọng nói thầm: "Cho em xem với."
"Không."
Lý Nguyên bình tĩnh lại, theo bản năng khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía thầy giáo, muốn xem thầy có chú ý tới mình không: "Lần nào tôi cũng chỉ làm câu đầu tiên thôi."
Đột nhiên.
"Mấy bạn kia, đừng tưởng thầy không thấy các em." Một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Tự làm đi! Lúc thi thật có chép bài được không?"
Lý Nguyên và Nghiêm Châu cùng cúi đầu, im miệng.
Chín giờ sáng, trong văn phòng của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Đàm Chấn Long đang làm việc chợt ngẩng đầu lên, nhìn màn sáng hình chiếu chợt lóe lên cách đó không xa.
"Chủ nhân, là chủ nhiệm Vương bên Sở Giáo dục." Giọng nói ôn hòa vang lên.
"Số Chín, nghe đi." Hiệu trưởng Đàm thả bút xuống: "Mở chương trình tiếp khác đi."
"Dạ."
Văn phòng của hiệu trưởng Đàm lập tức thay đổi, từng luồng ánh sáng lướt qua, làm cho phong cách của cả căn phòng thay đổi rõ ràng, thông qua tia sáng biến ảo, làm người ta cảm thấy thoải mái hơn về mặt thị giác.