"Chủ nhiệm Vương." Hiệu trưởng Đàm cười nói.
Trên hình chiếu, một nam thanh niên mặc áo Jacket xuất hiện, nhìn ngoại hình khoảng ba mươi tuổi.
"Hiệu trưởng Đàm, quấy rầy rồi." Chủ nhiệm Vương cười nói: "Có một chuyện phải làm phiền thầy, liên quan tới một học sinh trường thầy."
"Học sinh sao?" Hiệu trưởng Đàm nhất thời nghi ngờ.
"Đúng vậy, sáng nay, Cục Võ đạo thành phố đã thông báo cho chúng tôi, muốn chúng tôi báo cáo thông tin về một học sinh tên là Lý Nguyên ở trường thầy, có lẽ là học sinh lớp mười hai." Chủ nhiệm Vương nói: "Hôm qua cậu ấy mới lọt vào bảng xếp hạng Thiếu Niên Lam Tinh. . ."
"Lý Nguyên? Tôi biết học sinh này, là một hạt giống tốt." Hiệu trưởng Đàm gật đầu liên tục: "Tôi biết rồi, tôi sẽ thu thập thông tin rồi gửi cho thầy ngay."
Đã công tác trong ngành giáo dục mấy chục năm, đây không phải là lần đầu tiên ông ấy gặp chuyện tương tự thế này.
Hiệu trưởng Đàm đã biết tiền căn hậu quả, cũng biết mình nên làm gì.
"Được, đều là việc công làm theo thông lệ, tôi không quấy rầy thầy nữa." Chủ nhiệm Vương cười nói: "Thầy làm việc tiếp đi."
Video bị tắt.
"Lý Nguyên á?"
"Bảng xếp hạng Thiếu Niên Lam Tinh? Nhanh thế đã lọt vào bảng rồi?" Hiệu trưởng Đàm ngồi trước bàn làm việc, thầm giật mình.
Ngày hôm qua, ông ấy được mời xem cuộc giao đấu của Lâm Lam Nguyệt và Lý Nguyên, cũng cảm thấy đối phương có thể lọt vào bảng xếp hạng Thiếu Niên Lam Tinh.
Nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Suy nghĩ xong...
"Số Chín, gọi cho thầy Hứa Bác." Hiệu trưởng Đàm mở miệng, rất nhanh Hứa Bác đã bắt máy.
"Lão Đàm, thầy tìm tôi à?" Hứa Bác cười nói: "Chuyện gì thế? Nói mau lên, đừng làm phiền tôi tu luyện."
"Đang giờ làm việc mà thầy lại tu luyện à?" Hiệu trưởng Đàm trợn mắt.
"Buổi sáng lại không có lớp võ đạo, tôi không tu luyện thì làm gì?" Hứa Bác nói rất có đạo lý: "Tôi cố gắng tu luyện, cũng để đi làm thật tốt mà."
Hiệu trưởng Đàm bất đắc dĩ cười: “Không lan man nữa, tôi có chuyện cần nói với thầy."
Hiệu trưởng Đàm nhanh chóng nói rõ tình hình.
"Bảng xếp hạng Thiếu Niên Lam Tinh? Sở Võ đạo? Nhất định là được tuyển sinh đặc biệt." Hứa Bác khẽ gật đầu, nói: "Theo kinh nghiệm của tôi, chắc không lấy được tư cách tuyển sinh đặc biệt đâu."
Ở thời đại này, Bộ Võ đạo phụ trách quản lý các võ giả trong biên giới nước Hạ có quyền lực vô cùng lớn.
Sở Võ đạo và Cục Võ đạo cấp dưới cũng vô cùng mạnh.
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy." Hiệu trưởng Đàm khẽ thở dài: "Không thức tỉnh linh tính võ đạo, cũng sẽ không tương thích với bất kỳ một môn tu hành pháp cao cấp nào, sau này tố chất thân thể có tiến bộ cũng sẽ kém xa những võ giả khác, muốn đặc cách tuyển sinh cậu ấy vào năm trường top, đúng là khó khăn."
Hứa Bác khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Ông ấy có suy đoán, tố chất thân thể của Lý Nguyên tiến bộ kinh người, thực tế thiên phú của cậu cũng rất cao. . . Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của ông ấy thôi.
Đã nhiều năm trôi qua, đừng nói cả văn minh nhân loại, dù ở trong phạm vi nước Hạ , không hề thiếu những học sinh tương tự Lý Nguyên, kỹ thuật võ đạo mạnh, tố chất thân thể cũng rất tốt, nhưng mãi không thể thức tỉnh linh tính võ đạo. . .
Cuối cùng có rất ít người có thể bộc lộ tài năng.
“Thôi cứ dộc sức đào tạo đi." Hiệu trưởng Đàm suy nghĩ rồi nói: "Dù không được tuyển sinh đặc biệt, nhưng dựa vào thành tích của cậu ấy, thi đậu đại học võ đạo cũng không khó khăn, tiền đồ cũng sẽ không kém."
"Tương lai, nói không chừng cậu ấy có thể đuổi kịp thầy đó." Hiệu trưởng Đàm chợt cười nói.
"Hy vọng là thế." Hứa Bác đổi chủ đề: "Đúng rồi, lão Đàm, chuyện sàng lọc tuyển sinh đặc biệt này, hay là cứ. . ."
Không đợi Hứa Bác lời nói xong.
"Số Chín!" Nụ cười trên mặt hiệu trưởng Đàm tắt hẳn, ông ấy xua tay nói liên tục: "Mau cúp máy đi."
“Tuyển sinh đặc biệt?"
Hứa Bác mặc đồng phục tập võ, đứng trong văn phòng của mình, suy nghĩ: " Thôi, chuyện chưa chắc chắn thì chưa nói cho Lý Nguyên biết, chỉ khiến em ấy bất an thôi."
Hứa Bác tiếp tục tu luyện tu hành pháp cơ bản.
"Sau khi cụt tay, độc thần kinh vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ, nguyên lực của mình vận chuyển không thông, đan điền cũng bị tổn thương, tố chất thân thể giảm 4 cấp." Hứa Bác yên lặng suy nghĩ: "Nhiều năm rồi, vẫn chỉ có thể miễn cưỡng giữ ở cấp 19."
Nhưng ít ra, mình vẫn còn sống."
"Chỉ cần không từ bỏ, sẽ có một tia hy vọng." Trong mắt Hứa Bác có ánh sáng.
Lý Nguyên không hề hay biết mình đang được sàng lọc tư cách tuyển sinh đặc biệt vào trường top.
Buổi trưa, tan học.
"Lão Chu, các cậu qua căn tin chút đi, tôi còn có chút chuyện." Lý Nguyên bảo Chu Khải và các bạn đi trước.
Các bạn dần dần rời đi, chỉ còn lại mình Lý Nguyên.
Cậu đứng ở cửa phòng, liếc nhìn hành lang, xác nhận không có ai.
Sau đó, Lý Nguyên không thể kiềm được, lập tức mở đồng hồ thông minh ra: "Tiểu Ngọc, gọi cho thím."
"Tút —— tút —— "
Khoảng sáu giây.
Vù… một màn sáng hình chiếu ngưng tụ trước mặt Lý Nguyên, chỉ có cậu có thể thấy được màn sáng này. . . đề phòng người khác nhòm ngó vào màn sáng.