TRUYỆN FULL

[Dịch] Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 53: Võ điện gửi tin

"Tiểu Nguyên, có chuyện gì thế? Sao vội gọi cho thím thế??" Thím Trần Huệ hơi lo lắng nhìn Lý Nguyên, nhìn phía sau lưng bà, bà đang ở trong phòng làm việc.

Trần Huệ là giáo viên trung học.

"Thím đeo tai nghe lên đi." Lý Nguyên cười nói: "Con có một tin tức tốt muốn nói cho thím biết."

"Tin tức tốt?" Trần Huệ sửng sốt.

Bà nhanh chóng đeo tai nghe vào tai.

Sau khi ăn trưa xong, tốp năm tốp ba học sinh đi ra khỏi căn tin, bước lên con đường bóng cây râm mát, đi về phía tòa nhà võ đạo.

Cuộc sống học tập của học sinh lớp 12 rất mệt mỏi. Một vài giờ nghỉ ngơi buổi trưa, đa số học sinh vẫn mang vẻ tươi cười, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, cực kì mong chờ với tương lai của mình.

Các học sinh có sự tương phản rõ rệt với người lao động tan làm.

Lý Nguyên và Vạn Tiêu đang trên đường đi về phía tòa nhà tinh anh.

Còn đám người Chu Khải và Nghiêm Châu thì không cùng đường đi, vậy nên ăn cơm xong là tách ra hết.

“Cậu ta là Lý Nguyên đấy hả?”

“Hình như là vậy!”

“Vạn Tiêu từng học chung lớp với Lý Nguyên. Bây giờ hai người họ đi chung, người còn lại chắc chắn là Lý Nguyên rồi.”

“Cậu ta là người đánh thắng Lâm Lam Nguyệt đấy hả?”

“Nghe nói cậu ta thích Lâm Lam Nguyệt, vậy mà ra tay không chút nương tay!” Một số học sinh lớp 12A1 đi ngang qua đều chú ý đến Lý Nguyên và Vạn Tiêu.

“Lý Nguyên, trải qua trận chiến kia, cậu xem như nổi tiếng luôn rồi.” Vạn Tiêu nhỏ giọng cười nói: “Lúc nãy ở căn tin, có rất nhiều người nhìn cậu.”

“Trong cả khối 12, thậm chí là khối 10, 11 đều đang lan truyền tên tuổi của cậu.” Vạn Tiêu ra vẻ khoa trương mà nói.

“Hâm mộ hả? Ai bảo cậu tung tin lung tung làm gì?” Lý Nguyên liếc đối phương một cái: “Muốn luyện nữa hả?”

Vạn Tiêu nghẹn họng.

Hôm qua trong Mạng Cận Chiến Tinh Không, cậu ta đã bị Lý Nguyên dùng lý do “luyện tập” đánh ba trận.

Thật sự là ác mộng!

“Đã nói không phải là tôi rồi mà. Là Chu Khải…” Vạn Tiêu lắc đầu.

“Cậu là người bắt đầu. Cậu ấy là người làm lớn lên.” Lý Nguyên suy nghĩ rõ ràng.

Vạn Tiêu chợt đổi chủ đề: “À phải rồi Lý Nguyên, cậu thật sự không có hứng thú với Lâm Lam Nguyệt hả? Tôi thấy có rất nhiều nam sinh lớp tinh anh thích cô ấy, chỉ là không có bao nhiêu người dám tỏ tình. Chẳng lẽ là do cô ấy có ngoại hình xấu?”

“Lâm Lam Nguyệt khá xinh đẹp.” Lý Nguyên nói một cách tự nhiên.

Cậu không để ý đến phía sau mình. Rốt cuộc thì trường học qua lại đều là người, sao có thể để ý trước sau từng giây từng phút được.

Chợt có hai nữ sinh đi ngang qua Lý Nguyên và Vạn Tiêu. Trong đó có một nữ sinh mặc đồ luyện công, dáng người cao gầy, mái tóc búi cao, khóe mắt liếc Lý Nguyên một cái.

Là Lâm Lam Nguyệt!

“Bị nghe thấy rồi hả? Thằng nhãi Vạn Tiêu kia cố ý!” Lý Nguyên lập tức hiểu ra.

“Lý Nguyên, đừng sợ, thích thì cứ lớn tiếng nói ra.” Vạn Tiêu ở bên cạnh hét lên, vừa hét vừa cười to chạy ra phía sau.

Lý Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, lười đuổi theo Vạn Tiêu, ngược lại còn vẫy tay, tự nhiên mà chào hỏi Lâm Lâm Nguyệt.

Cái cảnh này khiến cho Lâm Lam Nguyệt sửng sốt.

Cô mới vừa nghe thấy lời nói của Lý Nguyên. Không ngờ Lý Nguyên lại chủ động chào hỏi mình.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Nguyên, Lâm Lam Nguyệt không nhịn được mà nhớ đến trận chiến giả thuyết hôm qua, vô thức sờ sờ ngực mình.

“Lam Nguyệt, cậu ta chào hỏi cậu kìa!” Nữ sinh bên cạnh để tóc dài ngang eo, làm mặt quỷ, dụi dụi eo Lâm Lam Nguyệt.

“Kỳ Kỳ, đi thôi.” Lâm Lam Nguyệt nhỏ giọng nói một câu, ngón tay như có màu xanh miết vén sợi tóc trên thái dương, sau đó bước nhanh đi tiếp.

Lâm Lam Nguyệt không đáp lời Lý Nguyên, cũng không nhìn Lý Nguyên một cái nào.

“Lâm Lam Nguyệt khá là lịch sự trong lần đầu gặp mặt. Vậy mà hôm nay mình chào hỏi cô ấy, cô ấy không thèm nhìn mình luôn.” Lý Nguyên cười.

Cậu không phải là loại người cứ thấy nữ sinh xinh đẹp là sợ hãi.

Cậu đứng nhìn hai người Lâm Lam Nguyệt đi vào lầu tinh anh.

“Lý Nguyên, cậu thấy tôi hỗ trợ thế nào?” Vạn Tiêu không biết từ ở chỗ nào nhảy ra.

“Rất tuyệt vời!”

“Vì cảm ơn cậu, cậu hãy đến phòng võ đạo của tôi, tôi sẽ miễn phí rèn luyện thêm cho cậu.” Lý Nguyên ôm vai Vạn Tiêu, lực bàn tay mạnh mẽ khiến cậu ấy không thể tránh thoát.

“Lý Nguyên, cậu mau buông tôi ra, tôi không có hứng thú với cậu!”

Gần hai giờ chiều.

Trong phòng võ đạo 4011, Lý Nguyên đứng trước cửa sổ nhìn ra xa xa.

Trên cơ thể cậu có một lớp mồ hôi mỏng.

Lý Nguyên vừa hoàn thành nửa tiếng luyện tu hành pháp cơ bản, tố chất thân thể tăng lên một ít.

“Ting…” Đồng hồ thông minh vang lên.

Lý Nguyên đi sang bên cạnh, cầm đồng hồ thông minh lên, vui mừng nói: “Là chú?”

Kết nối thành công.

Một quầng sáng chiếu ra trước mặt Lý Nguyên.

Ở đầu bên kia màn hình chính là Lý Trường Châu đang đeo mũ giáp.