TRUYỆN FULL

[Dịch] Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 59: Lý Trường Châu chú còn chưa có chết!

Kết thúc cuộc gọi video với Chung Thành.

Lý Nguyên suy nghĩ, sợ quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của chú Lý Trường Châu, nên không gọi video mà chỉ nhắn tin nói đại khái tình huống hiện nay.

Năm phút sau.

Tít… tít…

Lý Trường Châu chủ động gọi video, Lý Nguyên bắt máy ngay lập tức.

“Chú.” Lý Nguyên nhìn Lý Trường Châu trong hình chiếu video. Trên người ông dính dầy tro bụi, dường như là mới làm việc xong.

“Chú biết đại khái rồi.” Lý Trường Châu không có vẻ vui sướng như trong dự đoán của Lý Nguyên, ngược lại là nhíu mày nói: “Nếu võ điện Tinh Không chỉ ký hợp đồng cấp D thì con đừng ký hợp đồng.”

“Dạ?” Lý Nguyên cảm thấy khó hiểu.

Sở Võ đạo tuyển sinh đặc biệt là mục tiêu hàng đầu của Lý Nguyên, chỉ là hơn nửa tháng qua Sở Võ đạo không có một chút tin tức nào.

Trên thực tế, ban đầu Lý Nguyên không sốt ruột về việc ký hợp đồng trước thời gian với võ điện.

Nhưng mấy ngày qua, Lý Nguyên tìm xem rất nhiều tư liệu trên mạng, biết rằng đại khái thì ký hợp đồng trước thời gian là chuyện tốt, ngoài bị ràng buộc mạnh ra thì chẳng có chỗ nào xấu cả.

Quan trọng nhất là chỉ cần ký hợp đồng trước thời gian, thì dù là đang ở cấp mấy cũng sẽ được trợ cấp, giúp gia đình giảm bớt rất nhiều về áp lực kinh tế, thậm chí còn sẽ được khen thưởng bằng tiền mặt, dùng nó để chăm lo cho gia đình.

Lý Nguyên vẫn luôn cảm thấy mình nợ chú thím, và cảm thấy chú mạo hiểm đi tỉnh Bắc Cương là vì mình.

“Chú đã thông qua một vài mối quan hệ điều tra được đại khái.” Lý Trường Châu kiên nhẫn giải thích: “Nhiều năm qua, hợp đồng trước thời hạn do ba võ điện lớn ký được chia ra năm cấp, tính từ thấp đến cao là cấp D, cấp C, cấp B, cấp A, cấp S.”

“Các điều khoản trong cùng một cấp bậc giữa các võ điện là tương tự với nhau.”

Lý Nguyên gật đầu.

Vậy là ở trong mắt võ điện Tinh Không, mình thuộc về cấp bậc thấp nhất?

Có điều, có thể được mời ký hợp đồng trước thời gian là đã khó có được lắm rồi.

“Hợp đồng cấp D mỗi năm trợ cấp một triệu Lam Tinh tệ, tổng cộng sáu năm.” Lý Trường Châu trầm thấp nói: “Nghe thì không tệ, nhưng con phải biết rằng…”

“Tài nguyên con cần để tu luyện hiện giờ và tài nguyên con cần để tu luyện sau khi lên đại học và thành võ giả là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”

“Ví dụ như khí huyết dược dịch cơ sở có giá hai nghìn Lam Tinh tệ mỗi lọ. Ở giai đoạn hiện nay, mỗi tháng con chỉ cần tốn hai mươi nghìn Lam Tinh tệ.”

“Sau khi thành võ giả, chỉ tính võ giả cấp một thôi, khí huyết dược dịch cơ sở cấp một có giá mười nghìn Lam Tinh tệ mỗi lọ, mỗi tháng ít thì mười lọ nhiều thì hai ba mươi lọ.” Lý Trường Châu trịnh trọng nói: “Mỗi năm tốn ít nhất một triệu Lam Tinh tệ cho một loại dược dịch cơ bản nhất.”

“Còn cả bảo vật phụ trợ dưỡng thần nữa… Nếu tương lai con có ý định đột phá nguyên võ giả cấp hai thì không thể thiếu bảo vật phụ trở dưỡng thần được, mỗi năm tốn ít nhất là mấy triệu Lam Tinh tệ…”

“Ngoài ra còn có vật lý trị liệu…”

“Lại thêm mua sắm binh khí, các loại thiết bị phụ trợ… Võ giả phải chém giết với sinh vật Tinh Giới, sao có thể dùng trang bị bình thường? Binh khí vừa đắt tiền vừa dễ hỏng nữa.” Lý Trường Châu nhìn Lý Nguyên: “Đối với con ở hiện giờ, một triệu Lam Tinh tệ là rất nhiều.”

“Nếu con không có ý định với võ đạo, muốn kiêm tu thêm chuyên nghiệp khác lúc học đại học, thì con sẽ không phải tốn nhiều tiền cho võ đạo, lên đại học chỉ cần tu luyện từ từ, tranh thủ tương lai trở thành võ giả cấp mười lăm là được rồi. Tính ra thì hợp đồng coi như là có đãi ngộ tốt, có khi còn tiết kiệm được mấy triệu Lam Tinh tệ.” Lý Trường Châu nói: “Chờ con tốt nghiệp đại học, dựa theo hợp đồng, võ điện Tinh Không còn phải sắp xếp công việc cho con nữa.”

“Đến lúc ấy, con sẽ giống như chú Chung của con, làm một thành viên bình thường trong võ điện, các loại phúc lợi đãi ngộ không hề kém với nhân viên công vụ.”

“Nếu võ điện Tinh Không chủ động hủy hợp đồng, không cho việc làm, thì con có thể cầm mấy triệu Lam Tinh tệ đi tìm công việc mới, không lỗ một chút nào.”

“Đây là một con đường bằng phẳng tươi sáng.” Lý Trường Châu nhìn chằm chằm Lý Nguyên.

Lý Nguyên giật mình, không ngờ còn có loại cách chơi này nữa!

“Nhưng mà Tiểu Nguyên, con cam tâm làm người bình thường thật sao? Hay là làm một người võ giả bình thường?” Lý Trường Châu hỏi Lý Nguyên.

Lý Nguyên im lặng.

“Con không cam tâm.” Lý Trường Châu lắc đầu thở dài: “Chú nhìn con lớn lên, sao chú lại không biết chứ? Con tu luyện điên cuồng, ngoài muốn giúp đỡ trong nhà ra, thì quan trọng hơn là con có một trái tim võ giả.”

“Bắt đầu từ năm lớp mười một, mỗi khi cuối tuần, nghỉ hè, nghỉ đông, con có từng nghỉ ngơi ngày nào chưa? Ngay cả lúc ăn tết con cũng đang tu luyện.”

“Con tàn nhẫn với chính mình.”

“Chú chưa từng thấy ai tàn nhẫn với mình như vậy. Chú không bằng con. Bố con năm xưa cũng không bằng con.” Lý Trường Châu nói từ tốn.