TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 103: Nếu muốn lên đảo, gánh ba nồi của ta.

Dịch: Mèo Rừng

Đế Kinh, thư các.

Khổng Nam Phi nhìn lấy bóng lưng phất tay áo rời đi của thừa tiếng Triệu Khoát, bèn đi vào lại bên trong thư các.

Lúc này, phu tử đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh, nhẹ nhàng đong đưa, còn thân thì mặc áo bào vừa rộng vừa dày, đồng thời, tia nắng ban mai chiếu rọi vào khuôn mặt của phu tử, lộ ra đôi phần thanh thản.

Khổng Nam Phi nhìn không hiểu được tâm tư của phu tử.

Trên thực tế, hỗn loạn ở Đế Kinh bắt đầu ngay sau khi phu tử không ra khỏi cửa, nếu như phu tử vẫn thúc đẩy triều đình như cũ, áp chế bọn quần thần kia, thì cái gọi là tàn sát trong giông bão là không tài nào xuất hiện được.

Đến cùng thì phu tử đang chuẩn bị làm việc gì?

“Triệu Khoát đã rời đi?”

Phu tử hỏi.

Khổng Nam Phi gật đầu, hắn không có nói nghi hoặc ở trong lòng mình ra.

“Rời đi thì tốt, cái người này lòng muông dạ thú, khi tiên đế tại vị thì ta đã biết rồi, hiện tại, quả nhiên hắn đã không giấu kín được tâm tư của mình.”

“Lục Binh An điều động thiết kỵ Bắc Lạc tàn sát các thế gia ở Đế Kinh, mà Triệu Khoát thì lại mượn cơ hội này, triệt để đi lên sân khấu, Hà Thủ…cũng chỉ là quân cờ của hắn mà thôi.”

“Triệt Khoát coi thiết kỵ Bắc Lạc như là một thanh đao, tuy nhiên, lại quên một điều rằng, hắn không có đủ thực lực, khi hắn chưa hoàn toàn nắm giữ vững được thanh đao này, thì lúc đó, hắn sẽ đả thương ngược lại bản thân mình.”

Phu tử chậm rãi nói.

“Hắn muốn mượn gió đông, nhưng lại quên, người phương nào đang thổi gió đông.”

Nói xong, phu tử nhắm mắt lại, tựa như mọi chuyện đều không có quan hệ gì với hắn vậy.

Khổng Nam Phi trầm ngâm hồi lâu, càng phát giác được mình không hiểu thấu được phu tử.

Bánh xe ngựa chuyển động, nghiền nát bụi bậm đầy đất.

La Thành trói Hà Thủ theo, hiện bây giờ, sắc mặt của vị đại thần mang tên Hà Thù này đã tái nhợt như tuyết.

Hắn tận mắt nhìn thấy những thế gia khác bị hủy diệt, từng vị đại thần đổ máu.

Đám người này chính là đao phủ, đao phủ không thích nói lý lẽ.

Hà Thủ đã từng rất kiêu ngạo, nhưng mà ngay thời khắc đối mặt với tủ vong, lại hoàn toàn bị đè nát.

Hắn đã rất hăng hái mà viết hịch văn cùng trăng sáng.

Tuy nhiên, lúc này hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, thật là hài hước làm sao, một tờ hịch văn đã cho đế đô…một trận long trời lở đất.

Hà Thủ suy nghĩ đến tên thừa tướng đã yêu cầu hắn viết hich văn.

Đôi mắt của hắn khẽ gợn sóng, sau đó nở ra nụ cười thảm.

Lần này, năm trăm thiết kỵ của Bắc Lạc đã tiêu diệt rất nhiều thế gia, tuy nhiên, lại không thề động chạm vào phủ Thừa tướng.

Bởi vì từ đầu tới cuối, thừa tướng đều đi vào trạng thái ẩn lui, không có dâng tấu chương lên, cũng chẳng tuôn ra lời đồn đại.

Mà việc truyền ngôn, viết hịch văn, phạt quốc sư,...đều là thừa tướng đã dẫn dắt bách quan như bọn hắn làm.

Dựa vào cái gì!?

Trong ánh mắt của Hà Thủ hiện lên vẻ oán độc.

Đợi sau khi kết cục của cái thế gia cuối cùng kết thúc, Nhiếp Trường Khanh ngồi trên ghế, mỏi lưng duỗi một cái, ánh mắt rơi vào người Hà Thủ.

“Còn có…còn có Đại Chu thừa tướng Triệu Khoát! Hắn mới là chủ sự ở sau màn, hịch văn là hắn khiến cho ta viết, tin nhảm cũng là hắn cho ta đồn! Các ngươi cũng phải đi giết hắn, giết chết hắn a!”

Hà Thủ điên cuồng nói.

Hắn cũng không biết dũng khí từ đâu mà ra.

“Không cần chúng ta đi, chính bản thân bọn hắn tới.”

Nhiếp Trường Khanh thản nhiên lên tiếng.

Chỉ thấy, ở cuối phố dài, có một quân đội đen nghịt đi tới, nương theo đó là tiếng leng keng, tràn ngập khí tức nghiêm nghị.

Bên trên Bắc Lạc hồ, một chiếc thuyền cô độc dập dờn mà tới.

Mặc Lục Thất dựa vào đầu thuyền, kinh ngác nhìn lấy chiếc bóng của mình ở trong hồ.

Mặc gia Cơ Quân thành bị hủy.

Người mà hắn đã luôn để ý, cũng đã biến mất trong làn sương khói.

Từ rày về sau, sẽ không còn người nào có thể tuyên bố nhiệm vụ cho hắn, hắn, Mặc Lục Thất, đã không còn là một thích khách nữa rồi.

Trong cơ mưa lớn, hắn điên cuồng khiêu khích Bá Vương.

Tuy nhiên, hắn ở trong tay Bá Vương, không khác gì một con kiến, sự mạnh mẽ của Bá Vương đã khiến cho hắn không có sức chống cự.

Hắn chưa từng có khát vọng tăng thực lực của mình lên như hiện tại cả.

Thứ phản chiếu trên mặt hồ là gương mặt chết lặng của hắn, không có chút nụ cười, cũng chẳng có tình cảm gì, rất giống với…mặt đơ.

Hắn cuối cùng cũng trở về Bắc Lạc thành, quay lại Hồ Tâm đảo.

Hắn biết, nếu muốn bản thân mình có thực lực vượt qua Bá Vương, thì việc làm tùy tùng cho Lục Phiên, gia nhập Bạch Ngọc Kinh, chính là hi vọng duy nhất của hắn.

Bỗng nhiên, mặt hồ nổi lên từng cơn gợn sóng.

Ánh mắt của Mặc Lục Thất ngưng tụ lại, một cỗ khí tức kinh khủng truyền lên từ sau lưng hắn.

Hắn quay đầu, mặt hồ Bắc Lạc vốn đang bình tĩnh chợt nổi lên sóng cả, tựa như bị người khác khoáy mạnh.

Chim tước quạ khô bị kinh động mà bay đi, âm thanh vỗ cánh vang lên bốn phía.

Thuyền cô độc bắt đầu nhấp nhô.

Mặc Lục Thất ngồi bên trên thuyền cô độc một hồi lâu thì đứng lên, nhìn chằm chằm vào sương khói mông lung ở sau lưng.

Một cơn gió lớn thổi mạnh tới, thổi tan sự dày dặc của sương mù, hiện ra một thân ảnh cường tráng, đạp sóng mà tới.

“Là hắn!”

Nắm đấm của Mặc Lục Thất siết chặt lại.

Hô hấp trở nên dồn dập.

Tây quận Bá Vương…Hạng Thiếu Vân!

Bên trên Hồ Tâm đảo.

Gió nhẹ chậm rãi thổi.

Cảnh Việt đeo hộp kiếm làm từ gỗ hoàng hoa lê, không biết vì sao lại có cảm giác vô cùng lo sợ, hắn nhìn về phía hồ, mơ hồ nghe được tiếng nổ vang vọng cả trời.

“Khí tức thật mạnh…”

Cảnh Việt trở nên ngưng trọng, mũi chân run lên, hắn tựa hồ muốn lui lại, tuy nhiên hắn vẫn nhịn được.

Nơi này là Hồ Tâm đảo, được Lục thiếu chủ tọa trấn, hắn không cần phải trốn chạy.

Chòm râu bạc trắng bồng bềnh của Lữ Mộc Đối cũng cảm nhận được cỗ khí tức này.

Trên tay hắn cầm mai rùa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đấy.

Thiếu nữ cầm tỳ bà vội vàng đi đến sau lưng Lữ Mộc Đối, khí tức tràn ngập trung tâm hòn đảo đã khiến cho những con quạ bay tứ tung, cũng làm cho nàng sinh ra sợ hãi.

Bên dưới lầu các Bạch Ngọc Kinh.

Lũ Động Huyền mở mắt ra, đôi mắt của hắn có chút thâm thúy, hít một hơi thật dài.

Thiên địa linh khí quanh quẩn ở giữa hòn đảo, vậy mà dùng hình thức vòng xoáy, hội tụ vào cơ thể của hắn.

Lữ Động Huyền, nhất niệm tích khí đan.

Hiển nhiên, hắn nhận ra được một số đồ vật ở tấm biển.

“Nếu đã có cảm ngộ, thì có tư cách đi vào lầu các Bạch Ngọc Kinh, lên đây đi.”

Âm thanh nhàn nhạt của Lục Phiên vang vọng bên tai Lữ Động Huyền.

Lữ Động Huyền đứng dậy, sau khi chỉnh sửa vạt áo, liền đi lên lầu các.

Đi lên lầu hai, thấy được ở phía trước lan can sân thượng, Lục Phiên dựa vào lan can để hóng gió, áo trắng theo gió mà đong đưa, tiêu sái nhưng không kém phần ung dung.

“Lục thiếu chủ.”

Lữ Động Huyền nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra cái miệng đầy răng vàng.

“Nếu đã gia nhập Bạch Ngọc Kinh, vậy thì gọi ta là công tử giống bọn hắn.”

Lục Phiên kẹp lấy cờ đen, đưa xuống bàn cờ.

Tay kia thì cầm lấy chén rượu thanh đồng, uống một ngụm rượu.

“Ngồi.”

Lữ Động Huyền đi lên phía trước bàn cờ, ngồi xếp bằng.

“Quan sát hai câu đối, vậy mà đã có điều ngộ ra?”

Lục Phiên hỏi.

“Hiểu, hiểu rõ…Công tử làm cái gì là đúng cái đó, quả nhiên là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, từ trên trời xuống dưới đất, chỉ có một mình công tử độc tôn!” Lữ Động Huyền giơ ngón tay cái lên, cười toe toét với hàm răng vàng ấy.

Nghê Ngọc đứng ở một bên nấu rượu, nghe được lời thổi phồng đầy khoa trương này, nhịn không được bật cười.

Lão đầu này…có đúng là Thiên Cơ gia Chư tử bên trong Chư Tử Bách Gia không?

Vỗ mông ngựa mà không thèm che giấu như thế?

Công tử ta không nuốt trôi cái vuốt mông ngựa này!

Nhưng mà, Lục Phiên ngồi trên xe lăn, giống như cười mà không cười liếc nhìn về phía Nghê Ngọc đang cười ra tiếng kia, tiếng cười của nàng ngay lập tức …ngừng lại.

Bên trên Bắc Lạc hồ.

Âm thanh cười to tựa như lôi đình cuồn cuộn.

“Tây quận Hạng Thiếu Vân, đi ngang Bắc Lạc, đặc biệt tới bái phỏng!”

“…Bái phỏng!”

“…Phỏng!”

Tiếng vang quanh quẩn, dần dần tỏ ra toàn bộ Hồ Tâm đảo.

Lục Trường Không ngồi trên thuyền gỗ, mấy chục chiếc thuyền gỗ chở hơn một ngàn tinh binh trên đấy, xa xa đi theo sau lưng Bá Vương, nếu như có tình huống gì xảy ra, thì trước tiên phải xuất binh tương trợ Lục Phiên.

Hạng Thiếu Vân lướt sóng, chợt đôi mắt có hơi ngưng tụ lại.

Hắn phá vỡ làn sương dày, thấy được nồng độ linh khí quanh quẩn ở bên trên Hồ Tâm đảo, điều này làm cho hắn kinh ngạc cùng thán phục không thôi.

Chỉ thấy trên bờ Hồ Tâm đảo, có một tiểu nữ hài cột viên thuốc trên đầu, lưng thì cõng cái nồi đen, vẻ mặt đau khổ, đối diện với hắn.

Hạng Thiếu Vân hơi ngẩn ra.

“Lão Nhiếp cùng Ngưng tỷ đều không có ở đây, cho nên, công tử lệnh ta tới để mời ngươi.”

Nghê Ngọc nhìn về phía Bá Vương đang lướt sóng mà đi, nói.

Bên trên đảo.

Cảnh Việt một tay che trán, mặt thì mộng bức.

Khiến Nghê Ngọc ngăn Bá Vương…

Công tử nghiêm túc sao?

Nha đầu Nghê Ngọc này có phải là có chỗ đắc tội công tử đúng không?

Trên bờ.

Nghê Ngọc tháo chiếc ngồi đen sau lưng xuống, hai tay của nàng cố gắng hết sức để xách nồi, chỉ về phía Bá Vương xa kia.

“Công tử bảo ngươi quá phách lối, nếu muốn lên đảo…”

“Gánh ba nồi của ta.”

Nghê Ngọc có chút khẩn trương, khuôn mặt thịt của nàng có hơi rung động, nói.

Công tử dạy cho nàng những lời bá khí, tuy nhiên khi nói, thì một chút lực lượng cũng chả có.

Trên mặt hồ.

Sau khi Hạng Thiếu Vân kinh ngạc xong, thì bèn cười to, kế tiếp, đôi mắt của hắn chợt trở nên sắc bén.

“Đồn rằng tính nết của Bắc Lạc Lục thiếu chủ có phần quái lệ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền…”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh, ngắm nhìn sân thượng, hắn thấy rất rõ ràng, một thiếu niên áo trắng như tuyết ngồi dựa vào lan can hóng gió.

Hắn không có xem thường vị tiểu tỳ nữ xách nồi này.

Theo như Hạng Thiếu Vân suy đoán, thì Lục Phiên muốn dùng tiểu tỳ nữ để thăm dò hắn.

Sân thượng lầu hai.

Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lặn, một tay chống cằm một tay cầm cờ, khóe miệng có hơi chống lên, trên thân bỗng dưng tuôn ra một cỗ linh áp, khiến cho không khí trở nên sền sệt.

Đối diện bàn cờ, Lữ Động Huyền đang cùng Lục Phiên đánh thì trên trán bèn đổ từng giọt mồ hôi.

Trên lầu, Lục Phiên hạ một quân cờ xuống.

Trên bờ, tỳ nữ vung một nồi.

Nồi đen ung dung quăng về phía Bá Vương.

Bá Vương đang lướt sóng mà đi, thì ánh mắt chợt co rút lại.