Người dịch: Duy Cường
Thật ra, trong thâm tâm, Bá Vương vẫn xem thường tỳ nữ nhỏ bé này, cho dù đó là tỳ nữ của Lục thiếu chủ, Bá Vương là nhân vật bậc nào, làm sao một tiểu tỳ nữ có thể ngăn cản được?
Nhưng mà, khi Nghê Ngọc đem nồi đen vung ra.
Ánh mắt của Bá Vương chợt biến đổi.
Bởi vì, khi chiếc nồi đen hướng về hắn đập tới, uy áp đột ngột tản ra, phảng phất như có một cái lỗ đen xuất hiện, muốn đem hắn nuốt chửng.
Lúc này, đó không phải là một cái nồi đen thông thường, mà giống như là một tòa núi cao, một mảnh bầu trời đang nghiêng xuống!
Áp lực cực lớn, làm nước hồ dưới chân Hạnh Thiếu Vân bắt đầu sôi trào, dòng nước bị khí huyết của hắn điều động, trong tích tắc sụp đổ.
Oanh!
Nước hồ nổ tung, dường như một dòng lũ lớn quét qua, mưa rơi như trút.
Thân hình bị nước mưa hạ xuống bao phủ, nhưng ánh mắt của Bá Vương sáng như đuốc, nhìn thẳng chiếc nồi đen đang hướng hắn bay tới.
Áp lực nặng nề làm cho mái tóc của hắn tung bay, rối loạn.
"Lục thiếu chủ!"
Bá Vương đã hiểu rõ, giờ khắc này điều khiển nồi đen, không phải tiểu tỳ nữ, mà là Lục thiếu chủ!
Trên lầu.
Lữ Động Huyền đang ngồi đối diện Lục Phiên, chợt cảm thấy không khí dường như đông đặc lại, linh áp tràn ngập xung quanh, phảng phất một tòa đại sơn đang hướng về hắn đè xuống.
Toàn thân Lữ Động Huyền bủn rủn, một chút sức lực để cầm cờ cũng không còn, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì dáng ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Lục Phiên.
"Áp lực thật là đáng sợ...Đây chính là linh áp của tu hành giả?"
Mồ hôi trên trán của Lữ Động Huyền không ngừng tuôn ra.
Giờ khắc này hắn cảm thấy cực kỳ vui mừng vì quyết định để Thiên Cơ gia gia nhập Bạch Ngọc Kinh, đây có lẽ là quyết định chính xác nhất trong đời hắn.
Lục Phiên một tay chống cằm, ngón tay của bàn tay còn lại đè lên quân cờ trên bàn.
Áo bào màu trắng của hắn bồng bềnh rung động, mấy sợi tóc mai bay lên.
Trên hồ.
Nồi đen cùng Bá Vương chạm vào nhau!
Lúc này nội tâm của Hạng Thiếu Vân trở nên bình thản, không còn rung động, trực tiếp ra quyền đánh thẳng vào nồi đen.
Đông!
Sóng âm vô hình khuếch tán ra, khiến cho mặt hồ nổi lên tầng tầng sóng gợn.
Nồi đen nhẹ nhàng bay trở về, rơi vào trong tay Nghê Ngọc.
Mà một nửa người của Bá Vương thì chìm vào trong hồ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Nghê Ngọc há hốc, con mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi dùng cánh tay mũm mĩm cầm chắc nồi đen.
"Ta... Ta vậy mà mạnh đến mức này?"
Nghê Ngọc vô cùng kinh ngạc than thở.
Ta mạnh như vậy, thế mà ta cũng không biết?
Nghê Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, theo thói quen từ trong túi vải lấy ra một viên Tụ Khí đan bọc đường bỏ vào trong miệng, ngậm dưới lưỡi.
Nhưng mà, suy nghĩ một chút vẫn là cắn nát, tiếng cờ rốp gòn tan vang lên.
Tinh thần của Nghê Ngọc thoáng chốc trở nên cực kỳ hưng phấn, "Đỡ được một nồi, còn lại hai nồi... To xác, chuẩn bị xong chưa?"
Nghê Ngọc vung vẩy cái nồi, hướng về phía Bá Vương hô lớn.
Bá Vương từ trong hồ nước leo ra, ánh mắt tràn đầy cảm giác ngưng trọng.
Trên đảo.
Cảnh Việt nhìn ngây người, dùng sức vuốt vuốt hai mắt của mình.
Tuy nhiên, hắn lại nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía tầng hai tòa lầu Bạch Ngọc Kinh, thấy được thân ảnh của Lục Phiên đang dựa vào lan can.
Cảnh Việt liền rõ ràng, chắc chắn là công tử đang mượn tay Nghê Ngọc trấn áp Bá Vương!
Trên hồ, Lục Trường Không cùng với đám binh lính cũng cực kỳ kinh hãi nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.
Bá Vương là nhân vật cỡ nào, thế mà bây giờ bị tiểu tỳ nữ của Lục thiếu chủ áp chế trên Bắc Lạc hồ.
Nếu là Ngưng Chiêu hay Nhiếp Trường Khanh, bọn hắn không có lời nào để nói, dù sao, Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh là tu hành giả đỉnh cấp, thực lực cực mạnh, đánh với Bá Vương một trận chẳng có gì lạ.
Nhưng tiểu tỳ nữ này hết ăn lại nằm, bây giờ lại dùng một chiếc nồi đen áp chế Bá Vương, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Mặc Lục Thất đang nằm sấp trên thuyền, ánh mắt tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Bá Vương bẻ bẻ cổ, ánh mắt không nhìn Nghê Ngọc đang đứng trên bờ mà hướng về xa xa, về phía tòa nhà đang có mây mù lượn lờ.
Mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh một thiếu niên áo trắng đang vén tay áo hạ cờ.
Hào khí của Bá Vương lập tức nổi lên.
Hắn bước ra một bước, sóng hồ nổ tung.
Nghê Ngọc trừng mắt nhìn, sau đó, đem nồi đen một lần nữa vung ra.
Trên lầu, Lục Phiên nở một nụ cười nhẹ, không nhanh không chậm từ trong hộp cờ lấy ra một quân, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Lạch cạch.
Quân cờ hạ xuống.
Linh áp lại lần nữa tăng lên một bậc.
Kỳ thật, Bá Vương rất mạnh, đặc biệt là sau khi xả thân thành ma, so với tu hành giả bình thường, Bá Vương mạnh hơn rất nhiều.
Nếu Lục Phiên chỉ dùng linh áp, trừ phi bộc phát ra linh áp tương đương với năm trăm tia linh khí, bằng không chưa hẳn có thể áp chế được Bá Vương.
Tuy nhiên...
Nếu thông qua nồi đen của Nghê Ngọc đó lại là chuyện khác.
Nồi đen được hắn điểm hóa, đã có thể xem là linh cụ, hơn nữa trải qua thời gian dài dùng để luyện đan, linh khí trong đan dược thẩm thấu, làm cho chất lượng không ngừng tăng lên.
Cho nên, Lục Phiên mượn nồi đen áp chế Bá Vương, hợp tình hợp lý.
Nồi thứ hai, khoan thai bay tới, Bá Vương gầm nhẹ lên một tiếng.
Ma khí màu đen quấn quanh thân thể, làm cho đàn cá đang bơi trong hồ đều bất an run rẩy, sóng nước màu trắng không ngừng trào lên, như từng con bạch xà đang lồng lộn hô mưa gọi gió.
Thân thể của Bá Vương được ma khí bao bọc, trở nên kỳ dị vô cùng, đối mặt nồi đen đang bay tới, lại lần nữa đánh ra một quyền.
Đông!
Mặt nước dưới chân nổ tung.
Lần này chỉ có bàn chân của Bá Vương chìm vào trong nước.
Nồi đen lại bị đẩy lùi, nhưng mà rất nhanh, nồi thứ ba lại đột nhiên đánh tới.
Nồi đen cấp tốc xoay tròn, cuốn theo linh áp khổng lồ, như núi cao vực sâu ép tới, làm cho mọi người không thở nổi.
Nghê Ngọc liên tiếp ăn vào hai viên Tụ Khí đan để bình phục lại nội tâm đang chấn động.
Ma khí toàn thân Bá Vương tung hoành, gào thét phóng lên, khí thế dữ dằn như hung thú.
Đông!
Bá Vương cùng nồi đen lại lần nữa chạm vào nhau.
Nhưng khác với hai lần trước, lần này nồi đen lù lù bất động.
Mà thân hình Bá Vương thì rơi vào trong nước, làm dâng lên một cột sóng bạc, sau đó chìm vào đáy hồ.
Nồi đen ung dung bay trở về trong tay Nghê Ngọc.
Trên thuyền, Lục Trường Không hít sâu một hơi, trên mặt toát ra nụ cười nhẹ nhõm.
"Chúng ta đi thôi."
Hắn hạ lệnh, mang theo binh lính rời đi.
Bá Vương ở Bắc Lạc, không gây nên sóng gió gì.
Không khí trên đảo trở nên yên tĩnh lại, như bầu trời sau cơn giông bão.
Trên lầu, Lữ Động Huyền thở ra một hơi, liên tiếp ba quân cờ, từng viên một phảng phất hạ xuống trong lòng của hắn, làm cho hắn có cảm giác tim như muốn ngừng đập.
"Để hắn lên đảo đi."
Lục Phiên nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, áp chế Bá Vương một trận, khiến cho hắn đột nhiên có cảm giác tinh thần trở nên thoải mái không ít.
Nghê Ngọc thu nồi đen lại, nghe thanh âm của Lục Phiên vang lên bên tai, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
"Vâng."
Nghê Ngọc trả lời.
Sau đó, nàng nhìn về phía mặt hồ, nơi có một xoáy nước đang chuyển động, bỗng nghe thấy một tiếng xoạt vang lên, Bá Vương từ trong hồ nhô đầu ra.
Tiếp đó, thân thể của hắn thoát khỏi mặt hồ, toàn thân đọng đầy nước, từng giọt từng giọt thi nhau nhỏ xuống.
Nghê Ngọc đeo nồi đen, ngửa đầu, nhìn Bá Vương thân cao hơn hai mét, bắp thịt trên mặt nàng bỗng nhiên run lên.
"Cái nồi của ngươi, có chút thú vị."
Bá Vương đưa tay lau nước trên mặt, cúi đầu nhìn Nghê Ngọc, cười nói.
Nghê Ngọc đứng trước mặt Bá Vương, đỉnh đầu chỉ mới cao tới bắp đùi của hắn, vừa mới tụ lại một chút khí thế bỗng nhiên tiêu tán không còn chút dấu vết, hơi có vẻ suy nghĩ nói.
"Công tử cho mời."
Bá Vương cười một tiếng, ánh mắt có chút mong đợi nhìn về phía tòa nhà Bạch Ngọc Kinh, hắn đoán không sai, Bắc Lạc Lục thiếu chủ quả nhiên không phải Khí Đan cảnh tu hành giả.
Lần này xem như hắn tới đúng chỗ rồi.
Bá Vương quét mắt nhìn một vòng Bắc Lạc hồ, hít sâu một hơi, thiên địa linh khí tràn vào đầy thân thể.
"Đúng là một nơi động thiên phúc địa..."
Bá Vương nói.
Hắn thấy được Cảnh Việt, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn đi nơi khác.
Lai thấy được Lữ Mộc Đối, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, Thiên Cơ gia?
Sau đó ánh mắt lướt ngang, rơi vào thân ảnh thiếu nữ mang tỳ bà, đang rụt rè trốn sau lưng Lữ Mộc Đối.
Vừa nhìn...
Toàn bộ thân hình Bá Vương không khỏi run lên.
"Mính... Mính Tang?”
Bá Vương thầm thì, tuy nhiên rất nhanh, đôi mắt hắn ngưng tụ, khẽ lắc đầu, không phải Mính Tang, thiếu nữ này mặc dù cùng Mính Tang có bảy tám phần giống nhau, thế nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.
"Lữ bá, người kia... Là ai?"
Mính Nguyệt lưng đeo đàn tỳ bà, nhìn bóng lưng Hạng Thiếu Vân hướng về phía tòa nhà Bạch Ngọc Kinh bước đi, vẻ mặt có mấy phần khó hiểu, hỏi.
"Người này, là Tây quận Bá Vương Hạng Thiếu Vân, chủ nhân Tây Lương, võ công cao cường, có thể một người địch một vạn… Chính là hào kiệt hạng nhất đương thời."
Lữ Mộc Đối chống gậy trúc, cảm khái nói.
Ánh mắt của Mính Nguyệt lấp lánh, đôi môi hồng khẽ rung động, tinh thần còn đang nghiền ngẫm lời nói của Lữ Mộc Đối, trong nhất thời, tâm trí không tránh khỏi có chút hướng về.
Bá Vương bước lên tòa nhà Bạch Ngọc Kinh, khi nhìn thấy tấm biển dựng đứng, biểu hiện giống như Lữ Động Huyền, đứng yên rất lâu.
Sau đó, mới bước lên lầu, gặp được Lục Phiên.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, một thân áo bào trắng, như một vị thư sinh văn nhược, lại có vài phần khí chất tiêu sái xuất trần.
Lữ Động Huyền trên cổ đeo sợi dây chuyền lớn bằng vàng, nhếch miệng hướng về phía Bá Vương cười một tiếng.
"Ngồi."
Lục Phiên phất tay, một cái bồ đoàn tự động trượt tới trước người Hạng Thiếu Vân.
Đây là lần đầu tiên, Hạng Thiếu Vân cùng hắn chính thức gặp nhau.
Hạng Thiếu Vân nhìn chằm chằm vào Lục Phiên, thiếu niên môi hồng răng trắng, thân thể hơi gầy có chút yếu đuối... Chính là Lục thiếu chủ, tu hành giả đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết?
"Bá Vương đích thân tới Bắc Lạc thành, không biết có chuyện gì?"
Lục Phiên cầm chén rượu bằng đồng xanh, uống một ngụm rượu Thanh Mai đã được hâm nóng, nhìn Hạng Thiếu Vân hỏi.
Lữ Động Huyền ngồi một bên, tư thế rất là nghiêm chỉnh, chẳng qua hắn lại toe toét nở nụ cười, khoe ra một hàm răng vàng, phá hủy đi mấy phần khí chất.
Ánh mắt nóng bỏng của Hạng Thiếu Vân nhìn về phía Lục Phiên.
“Hiện nay, quần hùng trong thiên hạ, có thể lọt vào mắt ta, chỉ duy nhất một người, chính là Lục thiếu chủ.”
“Thiên hạ hôm nay, người tu hành phần lớn đều đang ở Khí Đan cảnh, tại hạ tò mò không biết cảnh giới tiếp theo là gì, cho nên đặc biệt tới bái phỏng Lục thiếu chủ, tìm kiếm đáp án, mặt khác…Cũng có chính sự muốn cùng Lục thiếu chủ thương lượng."
Hạng Thiếu Vân ánh mắt sáng rực nói.
Hai đầu lông mày của Lục Phiên hơi nhảy lên, hắn nhấp một ngụm rượu, cười khẽ.
“Vị này là Cự tử của Thiên Cơ gia, Lữ Động Huyền, kể từ hôm nay, Thiên Cơ gia chính thức nhập vào Bạch Ngọc Kinh, trở thành Thiên Cơ các.”
Lục Phiên giới thiệu nói.
Hạng Thiếu Vân khẽ giật mình.
Thiên Cơ gia là một thế lực trong Chư Tử Bách Gia, vậy mà chấp nhận bị Bạch Ngọc Kinh hợp nhất?
“Sau này, Bạch Ngọc Kinh thỉnh thoảng sẽ hướng về người đời truyền bá bí mật liên quan tới tu hành, cùng với tin tức về bí cảnh do tiên nhân bố trí…”
Lục Phiên vuốt vuốt chén rượu bằng đồng xanh trong tay, cười nhẹ một tiếng.
“Các hạ muốn biết cảnh giới phía trên của Khí Đan, cái này thật ra cũng không phải bí mật gì, ta đã từng nói cho tỳ nữ cùng xa phu…”
Lục Phiên nói.
Bá Vương khẽ giật mình, sau đó, thần sắc trịnh trọng hướng về phía Lục Phiên chắp tay, nói:
“Mời Lục thiếu chủ chỉ giáo.”
Lục Phiên nhìn Bá Vương chắp tay, trong nội tâm không khỏi cảm khái, trải qua xã hội vùi dập, Bá Vương quả nhiên đã trưởng thành rất nhiều.
“Phía trên Khí Đan chính là Thể Tàng, Thể Tàng chính là cảnh giới tiếp theo…”
“Thể Tàng cảnh?” Hai mắt của Hạng Thiếu Vân hơi híp lại.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm, sau đó tiếp tục nói:
“Bí cảnh thứ hai mà tiên nhân bố trí cũng sắp xuất hiện…Nếu ta đoán không nhầm, bên trong, sẽ có phương pháp đột phá Thể Tàng cảnh.”
“Bí cảnh thứ hai….”
Hạng Thiếu Vân hít sâu một hơi, không tiếp tục bàn về chủ đề này.
Trên bồ đoàn, Hạng Thiếu Vân chắp tay.
Nhìn Lục Phiên bạch y bồng bềnh, khí chất siêu nhiên, Bá Vương nghiêm mặt lại, khom người xuống, cực kỳ thành khẩn mở miệng.
“Hiện nay thiên hạ loạn lạc, phân làm bốn đại thế lực, Nam quận, Tây quận, Bắc quận, Đại Chu… Bắc quận của Đạm Đài Huyền có Mặc Bắc Khách, Nam quận của Đường gia có Kiếm phái, Đại Chu triều có Khổng Tu…”
“Tây quận lại không người có thể dùng, cho nên…”
“Hy vọng có thể mời Lục thiếu chủ rời đảo, giúp Tây quận ta, bình định thiên hạ.”