TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 105: Ngươi là tu hành giả.

Dịch: Nguyễn Anh Hùng

Đế Kinh.

Trên đường phố.

Con đường dài dưới ánh chiều tà tỏa ra ánh sáng đỏ sáng bóng, xơ xác tiêu điều, sự lạnh lẽo tỏa ra khắp nơi.

Hôm nay, nhất định là một ngày đổ máu, dân chúng ở Đế Kinh ngay từ sớm đã về nhà tránh nguy hiểm.

Những phú hào ngày thường cao cao tại thượng, bình thường không để đụng đến, bây giờ lại liên tục không ngừng phát tiếng thét thê lương bi thảm, máu chảy khắp nơi.

Điều này làm dân chúng cực kỳ hả dạ nhưng đồng thời cũng cực kì sợ hãi.

Cho nên, trên đường dài vắng tanh không một bóng người.

Máu còn dính trên khải giáp của La Thành còn chưa khô, lôi theo Hà Thủ với khuôn mặt tuyệt vọng đi trên đường.

Ở một dãy phố khác, có quân đội mặc khôi giáp chỉnh tề tay cầm lá chắn, số lượng rất đông.

Đây là một đội quân chính thống, La Thành không thể tưởng tượng được, tại sao bên trong Đế Kinh, lại tồn tại một đội quân như vậy.

Trên xe ngựa, Nhiếp Trường Khanh đang ngồi yên lặng, nhìn đội quân này, sắc mặt lạnh nhạt.

Màn che được vén lên, Ngưng Chiêu, Y Nguyệt dồn dập đi ra.

Tấm chắn nặng nề đập xuống đất, từng vị binh lính, đem trường đao đặt vào khe hở của tấm chắn, giống như một bức tường đao, chầm chậm tiến về phía trước.

Đằng sau tường đao, có âm thanh lạnh lẽo truyền ra.

"Các ngươi tru diệt 17 thế gia tại Đế Kinh, giết 21 vị đại thần, hủy đi căn cơ của Đại Chu, là nguyên nhân gây nên loạn lạc, tội ác tày trời."

"Đế Kinh chính là vùng đất dưới chân thiên tử, há lại để cho những kẻ như các ngươi làm càn!"

"Nay, chúng ta phụng lệnh thừa tướng, đuổi bắt đám phản tặc các ngươi! Người làm loạn, giết không tha!"

Một vị nho sinh áo xanh, cưỡi trên một con ngựa đỏ hồng, kéo dây cương, cao giọng nói.

"Giết!"

Đại quân chỉnh tề quát lớn, như tiếng sét nổ vang.

Đây là một nhánh tinh binh mà thừa tướng Triệu Khoát cố ý huấn luyện.

Nhân số không ít, hơn tám ngàn người, lít nha lít nhít, đứng đầy phố dài.

Năm trăm chiến đấu với tám ngàn.

Trình độ của trận chiến này cũng không khác gì trận chiến thành danh của Bá Vương lúc trước tại dãy Ngọa Long.

Bên cạnh nho sinh áo xanh có một thanh niên mặc áo bào rộng, ngồi trên ghế dựa được kiệu lên, ghế kiệu do sáu vị nô bộc khiêng.

"Đỗ tiên sinh."

Nho sinh áo xanh khom người nói với thanh niên.

Người này tên Đỗ Đào, vốn là một võ nhân nhất lưu trong giang hồ, thực lực mặc dù không tệ, thế nhưng ở bên trong Đại Chu triều vẫn không đáng để nhắc tới.

Tuy nhiên, hắn tại bên trong bí cảnh Ngọa Long lĩnh ngẫu nhiên đạt được tiên duyên, bên trong bí cảnh thu được linh khí, từ đó, hắn phát hiện thực lực của mình tăng nhanh như gió, so với Tông Sư bình thường còn mạnh hơn, lại thêm sự kì diệu của sợi linh khí kia giúp cho hắn ở bên trong đám giang hồ Đế Kinh, tung hoành vô địch.

Sau được thừa tướng Triệu Khoát tự mình nhờ vả, vào tướng phủ làm khách khanh.

Sau khi Đỗ Đào vào tướng phủ, dã tâm của hắn bắt đầu bành trướng, bởi vì hắn được vạn người ngưỡng mộ, cảm giác mình cao cao tại thượng, cho dù tướng gia gặp hắn, đều dùng lễ đối đãi.

Đỗ Đào ảo tưởng đến mức thậm chí hắn bắt chước theo phong cách của tu hành giả đệ nhất thiên hạ - Lục thiếu chủ, nếu có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng. . . Ngồi kiệu lớn 6 người khiêng.

Hôm nay, tướng gia phái người mời hắn, phối hợp với tám ngàn tinh binh vây giết năm trăm kỵ binh Bắc Lạc cùng với tỳ nữ và xa phu của Lục thiếu chủ.

Đỗ Đào lúc đầu đã cự tuyệt, bởi vì hắn biết mình là ai, đối phó với võ nhân bình thường hắn không lo nhưng nếu đối đầu với tu hành giả, vẫn là người dưới trướng Lục thiếu chủ, hắn sợ là bị chết rất thảm.

Tuy nhiên, do tướng gia nhiều lần mời mọc, Đỗ Đào đã động tâm.

Tám ngàn võ nhân tinh binh được trang bị đầy đủ, phối hợp cùng mấy vị Tông Sư võ nhân cộng với chính hắn, có lẽ thật có khả năng thắng được tỳ nữ và xa phu của Lục thiếu chủ.

Cầu phú quý trong nguy hiểm.

Một khi thành công, Đỗ Đào sẽ có khả năng đạt được tu tiên pháp và công pháp của hai người bọn họ.

Giúp hắn mạnh thêm một bậc.

Cho nên, Đỗ Đào động tâm.

Vì vậy hắn xuất hiện ở tại đây.

Trên xe ngựa.

Ngưng Chiêu lắc tay một cái, trong tay áo, Thiền Dực kiếm bay ra.

"Có linh khí, đối diện có tu hành giả. . ."

Ngưng Chiêu khẽ mở miệng, nói.

"Tuy nhiên. . . Rất yếu."

"Yếu kém đến mức chỉ chút nữa thôi là không cảm nhận được sự tồn tại của hắn. . ."

Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo, đứng lên: "Hẳn là kẻ lúc trước ở bí cảnh Ngọa Long may mắn đạt được tiên duyên."

Ngưng Chiêu bỗng nhiên nở nụ cười.

"Người này. . . Muốn làm cái gì?"

Nhiếp Trường Khanh bẻ bẻ cổ, "Mượn nhờ tám ngàn tinh binh, dùng chiến thuật biển người vây giết chúng ta, mong muốn lấy được tu hành pháp từ trên người chúng ta. . ."

"Lần đầu tiên gặp được tu hành giả dám khiêu khích Bạch Ngọc Kinh chúng ta. . ."

"Có chút ý tứ."

"Nếu là công tử gặp được này loại tu hành giả không thức thời này sẽ làm thế nào?"

Y Nguyệt cầm roi dài, cười lạnh: "Đương nhiên là đánh chết hắn."

Y Nguyệt nói với Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh một cách vui vẻ.

La Thành thì vô cùng lo lắng, tay nắm chặt đao nổi lên gân xanh, hắn dù sao cũng không phải là tu hành giả, năm trăm địch tám ngàn, đối với hắn mà nói, quả thực là cục diện chắc chắn phải chết.

Cho dù là thất, bát hưởng Tông Sư, đều làm không được, chớ nói chi hắn chỉ mới là võ tướng cấp bậc nhất lưu.

Soạt.

Nhiếp Trường Khanh nhảy xuống bên cạnh La Thành, đao mổ heo trong tay gác trên cổ Hà Thủ.

"Ngươi không phải am hiểu viết hịch văn sao?"

"Mắng Triệu Khoát cho ta, hướng về phía đại quân mà mắng."

Nhiếp Trường Khanh làm Hà Thủ run sợ.

Hắn bị Nhiếp Trường Khanh đẩy, từng bước một đi ra ngoài.

Hai đùi hắn run rẩy, đối diện là tám ngàn tinh binh, trên cổ thì có một con dao lạnh lẽo.

Hắn chỉ có thể mở miệng mắng.

Vừa mở miệng, một mũi tên sắc bén liền bắn ra, đâm vào ngực phải của hắn. . .

Hà Thủ hai mắt trừng lớn, không thể tin được ngẩng đầu lên, bên trong tám ngàn tinh binh, nho sinh áo xanh cưỡi ngựa cầm cung, dây cung vẫn còn đang rung động.

"Ngươi. . ."

Hà Thủ trong miệng đổ máu, sắc mặt càng ngày càng dữ tợn.

Nho sinh áo xanh vẻ mặt mỉa mai, lại bắn ra một tiễn, đâm xuyên qua vai Hà Thủ.

Nhiếp Trường Khanh buông đao mổ heo trên cổ Hà Thủ xuống.

Hà Thủ mặt mũi điên cuồng, lảo đảo chạy như điên về phía trước.

Miệng phát ra tiếng gào thét khàn khàn không cam lòng.

Trước mắt của hắn hiện lên một hình ảnh.

Trong hình là cảnh hắn ở tướng phủ hăng hái nâng bút viết hịch văn, làm cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, hắn miệng lưỡi nói lưu loát được bách quan vỗ tay ca ngợi.

Đặc biệt là vị tướng gia ngồi trên cao kia, nở nụ cười hiền lành bên trong mang theo sự tán thưởng.

Mà giờ khắc này, Hà Thủ mới hiểu được, thì ra thừa tướng Triệu Khoát mặt mũi hiền lành mỉm cười bên trong lại ẩn chứa sát ý lạnh lẽo vô tận.

Từng mũi tên bay tới, bắn Hà Thủ thành con nhím, trên thân cắm đầy mũi tên.

Giết được thỏ, mổ chó săn.

Hà Thủ sớm đã không có sự sống.

Từng mũi tên vượt qua thi thể Hà Thủ, bắn về phía đám người Nhiếp Trường Khanh.

Ngưng Chiêu giơ tay lên, phóng thích linh áp của Khí Đan cảnh đỉnh phong, áp lực mạnh mẽ phóng ra.

Từng mũi tên một rơi xuống đất.

Đỗ Đào ngồi trên kiệu, nheo lại mắt, hơi rung động. . . Thật mạnh a.

"Không cần dùng tên bắn, dùng chiến thuật biển người vây giết!"

Hắn biết rõ rang nhược điểm của tu hành giả, đó là linh khí có hạn, một khi linh khí hao hết, thì so với võ nhân bình thường cũng không mạnh hơn được bao nhiêu.

Nho sinh nghe vậy, phất tay ra lệnh.

Giống như tướng gia đã nói, chỉ có tu hành giả mới biết được yếu điểm của tu hành giả.

Đại quân từ bỏ việc bắn tên, dồn dập cử động tấm chắn, quơ đao kiếm xung phong.

Tám ngàn binh lính trên đường dài lao lên như một dòng lũ sắt thép.

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Gió hồ thổi nhẹ làm tóc mai của Lục Phiên khẽ bay.

Toàn bộ Bạch Ngọc Kinh đều vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng chim quạ bay quanh quẩn.

Hạng Thiếu Vân nói xong, nhìn Lục Phiên, trong đôi mắt mang theo vẻ nóng bỏng.

Lữ Động Huyền cảm giác mình giống như đang nghe được chuyện không nên nghe. . .

Lục Phiên dựa trên xe lăn, nhìn Hạng Thiếu Vân, tay giơ giơ chén rượu lên, hướng về phía Nghê Ngọc nói: "Tiểu Nghê, thêm rượu."

"Vâng."

Nghê Ngọc vội vàng múc một muỗng rượu, thêm vào chén rượu.

Lục Phiên uống một hớp rượu, vẻ mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

"Ngươi làm cho ta có chút thất vọng. . ."

Rất lâu sau, Lục Phiên mở miệng nói.

Hạng Thiếu Vân vẻ mặt cứng đờ, hơi nhăn lông mày.

"Lục thiếu chủ cớ gì nói ra lời ấy?"

Lục Phiên cầm chén rượu trong tay, nhìn mặt hồ mông lung, thản nhiên nói: "Ngươi vẫn không hiểu rõ ý nghĩa chân chính của tu hành giả."

"Ta vốn cho rằng ngươi tới Bạch Ngọc Kinh, là vì cầu đạo, đáng tiếc. . . Ngươi làm cho ta rất thất vọng."

"Bắc quận có Mặc Bắc Khách, nam quận có Kiếm phái, Đại Chu có quốc sư Khổng Tu. . ."

"Cũng mặc kệ là Mặc Bắc Khách cũng tốt, quốc sư cũng được, bọn hắn đều không phải tu hành giả, có chẳng qua là dùng mưu kế mà tính toán thiên hạ. . ."

"Ngươi mặc dù không có Mặc Bắc Khách và quốc sư phụ tá, nhưng ngươi cùng bọn hắn khác biệt, ngươi là tu hành giả. . . Được tiên nhân truyền đạo, Ma Chủ điểm hóa."

Lục Phiên một bên rót rượu, nói.

Hạng Thiếu Vân thân thể run lên, Lục Phiên làm sao biết hắn xả thân thành ma, được Ma Chủ điểm hóa? !

Mà Lục Phiên nói cũng làm cho hắn trầm tư.

Lục Phiên uống một hớp rượu, thản nhiên nói: "Ngươi là tu hành giả, đây là ưu thế lớn nhất, đủ để nghiền ép bất kỳ âm mưu quỷ kế nào. . ."

"Thời đại này, thực lực chính là tất cả."

Lời vừa nói ra, làm cho thân thể Hạng Thiếu Vân chấn động.

Lục Phiên từ tốn, từ trong hộp cờ kẹp lên một con cờ, nâng cao lên, "Lạch cạch" một tiếng, hạ xuống linh áp bàn cờ, ở giữa bàn cờ mơ hồ có một ánh sáng sáng chói.

Lục Phiên hôm nay, muốn mở một khóa học cho Bá Vương.

Năm trăm sợi linh khí trong cơ thể được điều động.

Oanh!

Linh áp vô hình bỗng nhiên được phóng thích.

Nước hồ xung quanh đảo đột nhiên lõm mấy mét.

Trên lầu các, cuồng phong gào thét, Lữ Động Huyền vẻ mặt trắng bệch, dây chuyền vàng trên cổ rung rung không ngừng.

Hạng Thiếu Vân đột nhiên đứng lên, chín sợi ma khí trên người tự động phun trào, bảo hộ quanh thân.

Nhưng mà. . .

Ở trước linh áp của Lục Phiên.

Ma khí của hắn hoàn toàn tán loạn.

Áp lực kinh khủng làm Hạng Thiếu Vân chịu không được, xương sống dường như bị đè gãy, lùi mấy bước, quỳ một chân trên đất. . .

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, tóc mai bay lên, áo trắng phần phật, như một vị tiên.

Hắn nhẹ nhàng nhìn Hạng Thiếu Vân.

"Huống chi, ngươi có từng nghĩ tới, thế gian có người nào đủ tư cách để Lục Bình An ta phụ tá?"

"Ngươi. . . Có sao?"