TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 109: Tiếp tục bố cục, Bá Vương tập kích doanh trại.

Người dịch: Duy Cường

"Long chủng?"

Nội tâm của Lữ Động Huyền cực kỳ rung động.

"Tiên nhân bố trí tám chỗ Dưỡng Long địa, tám nơi Dưỡng Long địa này cùng với bí cảnh thứ hai chung một nhịp thở, người nào chiếm cứ được Dưỡng Long địa, mới có cơ hội cùng tư cách vào bí cảnh thứ hai."

Lục Phiên chống cằm, ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ vào thành xe lăn, nói.

"Trên thực tế, tám cái Dưỡng Long địa, vốn là do tiên nhân thành lập, tuy nhiên... Bản thân ta, rất thích cùng tiên đấu, tiên nhân bố trí, ta tới phá, cho nên, muốn Thiên Cơ các của ngươi đưa tin cho người trong thiên hạ cùng biết."

Lữ Động Huyền hít sâu một hơi, lúc trước bí cảnh tiên cung trong dãy núi Ngọa Long hiện thế, hắn cũng có nghe nói qua tình hình.

Sở dĩ dãy núi Ngọa Long trở thành nơi chôn xương của không biết bao nhiêu người, cũng bởi vì Lục Phiên đem tin tức truyền khắp nơi, để cho rất nhiều thế lực đều biết dãy núi Ngọa Long có tiên duyên, dồn dập tụ về.

Mà lần này, càng có liên quan đến Long.

Long, ý nghĩa như thế nào?

Hiện nay, thiên hạ loạn lạc, chư hầu tranh phong, nếu người nào có thể chiếm cứ Dưỡng Long địa, được Long Chủng, có thể trở thành thiên hạ chính thống, danh chính ngôn thuận đứng lên tranh giành thiên hạ.

Lần tranh đoạt này, so với lần thứ nhất sẽ càng thêm đáng sợ.

Mặt khác, đã trải qua bí cảnh ở dãy Ngọa Long, người đời đều biết sự khủng bố của tu hành giả, đối với bí cảnh lần này, sẽ càng thêm coi trọng.

Lữ Động Huyền vuốt ve sợi dây chuyền vàng trên cổ, tâm tình đột nhiên không hiểu có chút hưng phấn.

Thiên Cơ gia của hắn... Lại chuẩn bị một lần nữa làm đại sự.

Tiểu Hoàng Giao ở trên đảo chơi đùa trong chốc lát, liền chui trở lại trong hồ.

"Công tử, theo như lời nói của ngươi, còn lại sáu nơi Dưỡng Long địa... Ở nơi nào?"

Lữ Động Huyền tò mò hỏi.

Lục Phiên liếc mắt nhìn hắn: "Tiên nhân bố trí, làm sao ta biết..."

Thần sắc Lữ Động Huyền hơi ngưng lại.

"Ngươi dùng Thiên Cơ bồ câu đưa tin khắp thiên hạ, thế gian vẫn còn sáu nơi Dưỡng Long địa, tìm được Dưỡng Long địa sẽ có cơ hội vào bí cảnh thứ hai, tranh đoạt tiên duyên."

"Lần này, Dưỡng Long địa giống như Thiên Địa khí lệnh ở bí cảnh thứ nhất, là bằng chứng để có thể tham gia trận tranh đoạt này."

Lữ Động Huyền xoa xoa hai bàn tay, khẽ giật mình, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng khè.

"Không có vấn đề, tất cả bao trên thân lão hủ."

Sau đó, Lữ Động Huyền liền xoay người rời đi, tìm đến Lữ Mộc Đối, không biết đã nói với nhau những gì, nhưng người sau đứng dậy hướng về phía Lục Phiên khom người, lên thuyền rời đi, mục tiêu là Đế Kinh.

Còn lại sáu nơi Dưỡng Long địa, Lục Phiên đương nhiên biết là ở nơi nào, dù sao tất cả đều do một tay hắn đạo diễn.

Nhưng hắn sẽ không nói ra, để người đời đi tìm.

Lục Phiên dựa lưng vào xe lăn, nhìn mặt hồ phẳng lặng.

Tinh thần khẽ động, gọi ra bảng hệ thống.

Kí chủ: Lục Phiên

Xưng hào: Luyện khí sĩ(Vĩnh cửu)

Cấp độ luyện khí: 2(Tiến độ tầng 3:550/1000 sợi)

Cường độ linh hồn: 60(có thể hối đoái:)

Cường độ thân thể: 6(có thể hối đoái: 6)

Linh khí 500 sợi

Ban thưởng cải tạo: Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên, Điểm Hóa thuật, Bất Diệt ma thể (nhập môn)

Cấp bậc thế giới: Ngũ Hoàng đại lục (Đê võ)

Quyền hạn: Nhiệm vụ, Truyền Đạo đài, Truyền tải linh khí

Chi nhánh quyền hạn: Vạn Pháp Hồng Lô (LV1)

Linh cụ: Linh áp kỳ bàn(Huyền giai hạ phẩm)

Tâm pháp: Dịch Thiên Thế (Huyền giai hạ phẩm).

Nhìn cấp độ luyện khí y nguyên là hai tầng, hai mắt Lục Phiên không khỏi hơi nheo lại, nhân cơ hội lần này bố trí bí cảnh, hắn dự định để Bạch Ngọc Kinh thực sự trở thành một thế lực siêu thoát.

Trên thực tế, dựa vào tình hình hiện tại đến xem, Bạch Ngọc Kinh cách trở thành siêu thoát thế lực chỉ là một lớp màng mỏng.

...

Đêm về khuya.

Một con tuấn mã lao vào trong Tây quận đại doanh.

Hứa Sở đang đóng giả làm Hạng Thiếu Vân, nhanh chóng chạy ra đón hắn vào trong căn lều lớn nhất.

Gương mặt của Hạng Thiếu Vân trầm tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, tuy nhiên, Hứa Sở đi theo hắn rất lâu, có thể cảm nhận được một luồng áp lực, phía sau vẻ điềm tĩnh ấy là mây đen giăng đầy bầu trời, là biển cả đang yên lặng trước cơn giông bão.

Bá Vương bước vào đại trướng, trong trướng vắng vẻ không một bóng người, chỉ có một ngọn nến cô đơn đang cháy, ánh lửa chợt đong đưa nhè nhẹ do bầu không khí bị khuấy động khi hắn bước vào.

Hạng Thiếu Vân ngồi xuống tại chủ vị, chăm chú nhìn ngọn nến, ánh mắt có chút xuất thần, dường như đang tự hỏi điều gì.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi đứng dậy, ma khí màu đen từ trên thân thể Bá Vương bắn ra mạnh mẽ, ánh nến bị xao động, dập tắt.

Hứa Sở đang đứng ngoài trướng đợi lệnh, áp lực đột ngột ùa tới làm toàn thân hắn căng cứng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, rất nhiều võ tướng cũng ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau.

Bá Vương đi Bắc Lạc thành, tin tức này, chúng võ tướng cũng đều biết.

Nhìn xem bộ dáng lúc này của Bá Vương, chẳng lẽ ở Bắc Lạc thành bị thiệt thòi lớn?

Mạnh như Bá Vương đều phải ăn thiệt thòi, Bắc Lạc Lục thiếu chủ rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Ngay thời điểm một đám Tây Lương võ tướng hai mặt nhìn nhau, ánh mắt giao thoa trao đổi, tấm vải mành của căn lều lớn đột ngột bị xốc lên.

Hạng Thiếu Vân ăn mặc một thân áo giáp màu đen, mang theo đại phủ, long hành hổ bộ bước ra.

"Thái Thú."

"Chúa công."

Đám võ tướng dồn dập mở miệng.

Hứa Sở thấy Hạng Thiếu Vân một lần nữa y giáp chỉnh tề, dường như dự liệu được điều gì, dòng máu toàn thân phảng phất sôi trào lên.

"Chúa công, phải chăng muốn trực chỉ Đế Kinh?"

"Thuộc hạ đạt được tin tức, thừa tướng Triệu Khoát làm phản bị giết, bây giờ Đế Kinh hỗn loạn, là thời cơ chúng ta công chiếm Đế Kinh."

Hứa Sở nói.

Hạng Thiếu Vân liếc mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu.

"Tạm thời chúng ta chưa vào được Đế Kinh..."

"Giang Li quay về, được Thiên Tử trọng dụng, đã hợp nhất binh mã của Triệu Khoát, Đế Kinh ban đầu giống như một đầm nước đọng, bây giờ đã sống lại."

"Bây giờ chúng ta tiến công, chưa hẳn đã chiếm được lợi ích, hơn nữa còn có đại quân Bắc quận đang nhìn chằm chằm."

"Cho nên..."

Thanh âm của Bá Vương có chút khàn khàn.

Ánh mắt của rất nhiều võ tướng ngưng lại, chờ đợi câu nói tiếp theo của Bá Vương, hai tay Hứa Sở đang cầm đôi đại chùy cũng hơi rung rung.

"Đêm nay tiến đánh đại quân Bắc quận."

Hạng Thiếu Vân mở miệng.

Ánh mắt của rất nhiều võ tướng chợt lóe lên, tràn đầy kích động.

Nhưng mà...

Âm thanh của Bá Vương lại một lần nữa vang lên, làm tâm tình vốn đang tràn đầy kích động của bọn hắn bất chợt lạnh xuống.

"Tuy nhiên, đêm nay tiến đánh đại quân Bắc quận.... Chỉ có một mình ta, ta cần chứng minh một số thứ."

Bá Vương nói ra.

Âm thanh vừa dứt, thần sắc của chư tướng đều lâm vào cứng ngắc.

Bọn hắn đang hoài nghi có phải là mình nghe lầm hay không.

Tối nay tiến công Bắc quận đại quân... Bá Vương lựa chọn đơn độc xuất kích?

Bây giờ, đại quân Bắc quận đóng ở bên ngoài Nguyên Xích thành, quy mô đã đạt đến vài vạn người.

Bá Vương có phải bị điên hay không?

Sắc mặt của Hứa Sở biến đổi, muốn mở miệng khuyên can.

Nhưng mà, tầm mắt của Bá Vương quét ngang, ánh mắt sắc bén, làm mấy vị võ tướng đem lời nói đã lên đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

"Ý ta đã quyết.”

Chư tướng đều yên lặng.

...

Đại doanh của Bắc quận.

Ba người Đạm Đài Huyền, Mặc Củ, Mặc Bắc Khách đang ngồi ngay ngắn cùng nhau thảo luận về tình hình hiện tại trong thiên hạ.

Theo cuộc mưu phản của Triệu Khoát thất bại, thế cục bên trong Đế Kinh hơi có chút vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn hắn.

"Giang Li người này, quả không hổ danh là đệ tử của Bạch Phượng Thiên...Chín đạo Thiên Tử chiếu lệnh triệu về Đế Kinh, chẳng những không làm gì được hắn, ngược lại, để hắn thừa thế hợp nhất phản quân của Triệu Khoát, tạo thành lực phòng ngự mới của Đại Chu."

Mặc Bắc Khách thở dài một tiếng, nói.

Hai đầu lông mày của Đạm Đài Huyền nhíu lại.

"Chúng ta cần một lần nữa vào ở Nguyên Xích thành, khống chế một trong lục đại hộ thành..."

Mặc Củ ngồi một bên, phe phấy quạt lông nói.

"Bắc Lạc Lục Bình An nếu như thật muốn nhúng tay sự tình trong thiên hạ, có lẽ đã sớm ra tay, nếu hắn không động thủ, Nguyên Xích thành, chúng ta không thể buông tha, đây là điểm đột phá, tương lai chúng ta có thể từ đây xé tan phòng thủ của Đế Kinh.”

Một tay lay động quạt lông, một tay duỗi ngón ra chỉ vào một chỗ trên sa bàn.

"Huống hồ, đại quân Tây quận cũng tới..."

"Báo."

Ngay khi ngón tay của Mặc Củ vừa chỉ một chỗ trên sa bàn. Có binh lính vừa cấp tốc xông vào trong trướng vừa gào to, sau đó, quỳ một gối trước mặt của Đạm Đài Huyền.

"Báo!Thái Thú!"

"Có quân địch tập kích doanh trại!"

Lời nói của binh lính vừa xong, trong trướng Đạm Đài Huyền nhanh chóng đứng bật dậy.

"Hạng Thiếu Vân xuất binh? Đúng là tên điên!"

Thời điểm này, ban đêm đánh lén Đạm Đài Huyền hắn, chỉ có Tây quận đại quân của Hạng Thiếu Vân.

"Quân địch có bao nhiêu người?"

Binh lính do dự một chút, sau đó mở miệng: "Quân địch... Chỉ có một người!"

Sắc mặt của Đạm Đài Huyền chợt cứng đờ, bầu không khí trong trướng trở nên có chút kỳ quái.

Đạm Đài Huyền bỗng rút thanh kiếm đang đeo bên hông ra, mũi kiếm chống vào trên cổ của binh lính, quát lên.

"Nói rõ một chút!"

Thân thể của binh sĩ run lên, nhưng cũng không dám trì hoãn, lập tức sắp xếp lại ngôn từ, sau đó nói: "Từ phía Tây quận đại quân, lính gác phát hiện có một người một ngựa đang xông thẳng về phía đại doanh của chúng ta..."

"Người kia cao chín thước, cầm đại phủ, cưỡi trên Tây Lương Hắc Phiêu mã!"

Cánh tay cầm kiếm của Đạm Đài Huyền hơi rung nhẹ một chút, sắc mặt biến đổi: "Bá Vương... Là Bá Vương!"

"Hắn muốn làm gì?"

"Một người dám tập kích Bắc quận đại quân của chúng ta?"

"Hắn muốn tự tử sao?"

"Hắn coi hắn là ai? Là tiên nhân sao?”

Đạm Đài Huyền phẫn nộ.

Khuôn mặt của Mặc Củ cũng hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, Bá Vương...Chẳng lẽ điên rồi?

Khóe mắt già nua của Mặc Bắc Khách run lên, dường như cũng đang suy đoán ý nghĩa hành động lần này của Bá Vương.

Mặc Bắc Khách cùng Bá Vương quen biết đã lâu, hắn rất rõ ràng, Hạng Thiếu Vân không phải ngông cuồng một cách bình thường, nhưng đồng thời cũng không phải kẻ hữu dũng vô mưu...

Một người tập kích doanh trại, loại sự tình này, Bá Vương bình thường không thể nào làm ra.

Đến cùng là vì cái gì?

....

Gió đêm thổi đến, cuốn theo từng mảng cát vàng trên mặt đất.

Hạng Thiếu Vân ngồi trên lưng Hắc Phiêu mã, hắn vỗ vỗ vào mấy chiếc xương sườn lồi lên dưới lớp da ngựa, Hắc Phiêu bất kể ăn uống đầy đủ hay không, phần xương sườn cũng sẽ lồi ra, Hắc Phiêu mã huyết thống càng thuần chủng, sương sườn càng hiển hiện rõ ràng, tốc độ chạy cũng càng nhanh.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo thê lương, trong đêm vắng, chỉ có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập.

Bá Vương một thân áo giáp đen, một tay cầm đại phủ, tay kia nắm lấy một thanh trường mâu đen kịt, dường như Ma Thần từ trong vực sâu đi ra.

Sắc mặt hắn trầm ngưng, nhìn thẳng vào binh mã đang dàn trận trước đại doanh của đại quân Bắc quận.

Ánh mắt của hắn có chút hốt hoảng, hình ảnh chợt biến hóa, hiện ra khung cảnh trên Bắc Lạc Hồ Tâm đảo, thiếu niên ngồi xe lăn, bạch y tung bay, phát ra linh áp như vực sâu, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng.

"Ngươi vẫn không chân chính hiểu rõ ý nghĩa của tu hành giả..."

"Ngươi là tu hành giả... Được tiên nhân truyền đạo, Ma Chủ điểm hóa, Tây quận Bá Vương, ngươi làm cho ta rất thất vọng."

"Ngươi là tu hành giả, đây chính là ưu thế lớn nhất của ngươi, đủ để càn quét bất kỳ âm mưu quỷ kế gì..."

"Trên đời này, thực lực chính là tất cả."

Hai mắt của Bá Vương nhắm nghiền, từng lời nói của Lục Phiên hiển hiện trong đầu.

Trong lòng của hắn đang rất ngột ngạt, cần phát tiết.

Nắm chặt trường mâu trong tay, hắn muốn chứng minh một thứ gì đó.

Hình ảnh trước mắt của hắn lại chuyển biến, biến thành khung cảnh Lữ Động Huyền đang chuyển động sợi dây chuyền vàng, vì hắn tính một quẻ.

Quẻ kia biểu hiện... Làm cho hắn không phục.

"Ta là tu hành giả..."

"Hạng Thiếu Vân ta, không tin số mệnh!"

Hai mắt mở ra, ánh mắt sắc bén dường như tia chớp xé tan màn đêm, Hạng Thiếu Vân gầm nhẹ một tiếng.

Hắn kéo mạnh dây cương, hai chân trước của Hắc Phiêu mã chợt chồm lên, phát ra một tràng hí dài.

Sau đó, tiếng vó ngựa nổ tung, cát vàng bốc lên cuồn cuộn.

Một người một ngựa, toàn thân bao bọc trong ánh trăng lạnh lẽo, đánh thẳng về phía Bắc quận đại doanh.