TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 110: Bá Vương là người không bị trói buộc nhất.

Dịch: Mèo Rừng

Đêm dài.

Đế Kinh.

Một cỗ xe ngựa chạy vào Hoàng thành.

Cuộc hỗn loạn ở Đế kinh vừa kết thúc, thi hài đầy đất còn chưa kịp xử lý, từng cái bao chứa thi hài đều liên tục chảy máu xuống.

Lữ Mộc Đối dùng gậy trúc để hơi xốc chiếc màn che lên, nếp nhăn trên khuôn mặt hắn run nhẹ khi nhìn xem tràng cảnh Tu La ở trong Hoàng thành. Xa phu đã sớm bị hù tới nỗi nhũn cả hai chân.

May mắn là khi hắn chạy qua con phố dài thì cảnh tượng này trở nên ít dần.

Giang Li nắm giữ binh quyền Đế Kinh, trấn thủ lấy Đế Kinh, làm cho những tên vốn dĩ đang là phản quân, thì lại một lần nữa dưới trướng Giang Li.

Không thể không nói, thừa tướng Triệu Khoát đã lên kế hoạch nhiều năm như vậy, lại toàn bộ đều trở thành áo cưới cho Giang Li.

Thậm chí, những tên đại thần vốn dĩ vạch tội Giang Li cùng với quốc sư, cũng không phát ra tiếng, dù sao thì…những tên đại thần dám lên tiếng, đều đã trở thành một cái thi thể lạnh ngắc rồi.

Xe ngựa đi tới một tòa trà lâu ở con phố xầm uất nơi Đế Kinh.

Ánh nến vẫn được đốt trong trà lâu như trước.

Tiểu nha đầu với khuôn mặt tràn đầy kinh hoảng mở cửa cho Lữ Mộc Đối.

Mỹ phụ xắn búi tóc, từ bàn tiếp tân của trà lâu đi xuống.

Thấy được Lữ Mộc Đối, bèn nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lữ Mộc Đối vuốt vuốt cái mai rùa trong tay, nhếch miệng nở nụ cười đối với mỹ phụ một tiếng, lộ ra cái răng cửa bị hở.

“Thiên Thiên sư muội, có thể mượn Thiên Cơ bồ câu dùng một tý không?”

Lữ Mộc Đối nói.

Ngay lập tức, chân mày to của mỹ phụ tên Thiên Thiên chợt dựng thẳng, nói: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”

“Hiện tại, tiểu hoàng đế đã giết phản quân, đang trong cơn giận dữ, lại thêm việc Giang Li chưởng binh, lúc này đây, chúng ta lại tiếp tục làm ra cái tin tức quái dị gì đó…”

“Tiểu hoàng đế có thể sẽ hạ lệnh trực tiếp đào cái trà lâu này của ta!”

“Ngươi cái tên lão già này, thường nổi sao?”

Lữ Mộc Đối bị một hồi chất vấn, tuy nhiên, vẫn mặt dày như cũ, cười cười để lộ ra cái răng cửa bị hở.

“Sợ cái gì, tôn thượng thân phó Bắc Lạc thành, bây giờ thì Thiên Cơ gia của chúng ta đã gia nhập vào Bạch Ngọc Kinh, trở thành Thiên Cơ các dưới trướng Bạch Ngọc Kinh.”

“Tiểu hoàng đế không dám đụng vào chúng ta.”

Lữ Mộc Đối cười nói.

Có hậu trường chính là khí phách như vậy đấy.

Mỹ phụ nghe vậy, lập tức khẽ giật mình, rốt cuộc thì tình huống như thế nào đây?

Thiên Cơ gia đã được truyền thừa vô số năm tháng, làm sao lại gia nhập vào Bạch Ngọc Kinh?

Lữ Mộc Đối biết chuyện này đối với mỹ phụ là rất có lực trùng kích, hắn lệnh tiểu nha đầu ngâm một chén trà, một bên uống một bên chậm rãi nói.

Cuối cùng, mỹ phụ vẫn mang theo Lữ Mộc Đối đi vào mật thất ở trà lâu.

Lữ Mộc Đối lấy giấy Huyền Hoàng ra, do dự một chút, sau đó tự đánh vào ngực mình, nôn một chút máu ra.

Hắn xoa vết máu trên miệng, nói: “Sau này nên chuẩn bị một ít máu heo mới được…Mỗi lần đều phải ho ra máu, thân thể chịu không nổi.”

Lữ Mộc Đối thì thầm.

Bút lông được nhuốm mực bằng máu, hắn nhớ tới những lời nói mà Lữ Động Huyền đã nói với hắn, bắt đầu đặt bút viết.

“Cưỡi rồng rong ruổi đất ngự long, bát địa truy tìm tiêu dao mộng

Linh khí vừa lên thiên hạ biến, trường sinh không hiện thế gian sầu.*

Bạch Ngọc Kinh, Thiên Cơ các, Lữ Mộc Đối, huyết thư.”

(Hán việt gốc:

"Ngự Long địa trung Ngự Long du, dưỡng long bát địa tầm phong lưu.

Linh khí tái tô thiên hạ biến, trường sinh bất hiện sử nhân sầu.)

Lữ Mộc Đối viết xong, bèn thở dài một hơi.

“Tám nơi Dưỡng Long địa?”

Mỹ phụ Thiên Thiên đọc xong tin tức này, không khỏi kinh hãi.

“Nghe đồn tiểu hoàng đế có được Thiên Long để dẹp loạn phản quân…Có quân hệ cùng với Dưỡng Long địa này hay không?” Mỹ phụ Thiên Thiên hỏi.

Lữ Mộc Đối khẽ vuốt cằm.

“Bí cảnh ở dãy Ngọa Long còn nhớ không? Công tử đã nói…Bí cảnh lần này, so với bí cảnh ở dãy Ngọa Long còn to lớn hơn thế nữa cơ, cũng nhiều tiên duyên hơn đó.”

Lữ Mộc Đối nói ra.

Sau đó, hắn lại sao chép thêm một vài phần nữa, rồi cuộn giấy Huyền Hoàng cho tốt lại, nhét vào bên trong thùng thư của bồ câu trắng.

Thả nó ra khỏi lồng, âm thanh vỗ cánh vang vọng không ngừng, lông trắng bay tán loạn.

Bắc Lạc hồ, lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên sân thượng, bày bàn cờ, đặt Sơn Hà cục.

Lữ Động Huyền ngồi đối diện với hắn, trên cổ thì treo dây chuyền lớn bằng vàng, đang ngâm trà nóng.

Lục Phiên xắn tay áo, bắt đầu hạ cờ, giữa lúc ung dung, tựa hồ có linh khí đang bốc lên.

Lữ Động Huyền đã pha trà xong, đưa một chén cho Lục Phiên, nước trà có màu óng ánh, không chút chất bẩn nào, nhìn tựa như là thủy tinh sáng long lanh.

“Công tử, nếm thử tay nghề của lão phu.”

Lữ Động Huyền cười một tiếng.

“Đầu tiên là nước, thứ hai là trà, thứ ba thứ tư là tinh hoa…”

Lông mi của Lục Phiên nhảy lên, xắn tay áo cầm chén trà thanh ngọc lên, hợp một cái, hương trà quay vòng.

Lữ Động Huyền nhìn lấy Lục Phiên đang uống trà, trên mặt có vẻ do dự, chậm rãi mở miệng nói: “Công tử, lão hủ nhìn ngươi có chút để bụng tới Bá Vương…”

“Ngày đó ở ven hồ, Bá Vương từng hướng lão hủ để cầu một quẻ, ở câu đối trên tấm biển, lão hủ có chút sở ngộ quẻ thuật, nên đã tính một quẻ cho Bá Vương…”

Nghe Lữ Động Huyền nói, động tác uống trà của Lục Phiên chợt dừng lại, lông mi nhướng lên.

“Quẻ tượng ra sao?”

Lục Phiên tò mò.

“Quẻ tượng hiện…đại hung.”

Lữ Động Huyền sờ lên chiếc dây chuyền vàng, nói.

Lục Phiên khẽ vuốt cằm, có chút giật mình…Khó trách vì sao Bá Vương lại trở nên tiêu cực như thế.

Lữ Động Huyền cũng không phải là Mạc Thiên Ngữ, hắn chỉ quan sát câu đối trên tấm biển mà đã có điều ngộ ra, thì quẻ tính của hắn, có tám chín phần là đúng.

Đương nhiên…cũng không phải cứ nói là xong.

Có lẽ, một quẻ mà Lữ Động Huyền tính ra, chính là vận mệnh gốc của Bá Vương, mà Bá Vương sau khi cầu ma, có khả năng vận mệnh của hắn đã lệch khỏi quỹ tích vốn có cũng không chừng.

“Khó trách…”

Lục Phiên cười cười, trong con ngươi có sợi dây hiện ra.

Mơ hồ thấy được viễn cảnh hỗn loạn ở bên ngoài Nguyên Xích thành.

Dưới ánh trăng là một thân ảnh vạm cỡ cao ngạo mà quật cường.

Tiếng vó ngựa nổ tung.

Một tay của Bá Vương nắm mâu, mang Kiền thích, tựa như một tia chóp trong đêm tối tĩnh mịch, xông về phía đại quân Bắc quận.

Trong đại quân Bắc quận, trống trận gõ vang.

Từng tên binh lính bài binh bố trận, tiếng kèn xa xôi, xé rách đêm tối yên tĩnh.

Đạm Đài Huyền mặc một bộ Nhung giáp, áo choàng màu đỏ tung bay, giẫm lên chiến xa dưới sự lôi kéo của con tuấn mã màu hồng đỏ, đi tới bên ngoài đại doanh.

Ở trong bóng đêm, mơ hồ thấy được thân hình của Bá Vương.

“Cuồng vọng!”

Đạm Đài Huyền vỗ một chưởng lên chiến xa.

“Bá Vương ngươi có thể lấy một địch năm ngàn, việc này thì bản Thái thú phục ngươi.”

“Tuy nhiên, mặc dù đại quân Bắc quận của ta chưa tới toàn quân, nhưng cũng có năm vạn, ngươi một địch năm vạn…Hạng Thiếu Vân, ngươi thật sự coi mình là tiên!?”

Đạm Đài Huyền trợn mắt trừng to.

Hắn cảm giác Hạng Thiếu Vân đang gây hấn với hắn, đang xem thường hắn, hoàn toàn không coi Đạm Đài Huyền hắn là đối thủ.

“Giết!”

“Người nào lấy được thủ cấp Hạng Thiếu Vân, thưởng năm vạn tiền!”

Đạm Đài Huyền rút cờ lệnh ra, đột nhiên vung lên, trong miệng phát ra tiếng gào thét khàn khàn.

Mặc Bắc Khách cùng Mặc Củ xếp bằng ở trên xe kéo, gió đêm rít gào, thổi vào y phục của bọn hắn.

“Cử động lần này của Bá Vương thật là nhìn không thấu.”

Quạt lông của Mặc Củ khẽ lay động, nhíu mày.

Bá Vương không ngốc, vì sao lại muốn một người tập kích doanh đội, một đánh năm vạn?

Đây chính là hành vi hoàn toàn là chịu chết, lúc trước ở trên dãy Ngọa Long, Bá Vương một đánh năm ngàn đã suýt nữa chết thảm.

Còn hiện tại…

Mặc Củ lắc đầu, hắn đoán không ra.

Mặc Bắc Khách im lặng, trên khuôn mặt tràn đầy khe rãnh ấy hiện lên vẻ âm tình bất định.

Có lẽ, đây là Bá Vương muốn ra oai với hắn.

Lưng của Mặc Bắc Khách càng lúc càng còng xuống, quả nhiên Bá Vương vẫn là Bá Vương, trước sau như một không nói lý lẽ.

Mặc gia Thiên Cơ thành đã bị công phá, mặc dù thế, Bá Vương lại có thể đơn thương độc mã tiến đánh đại doanh Bắc quận, tựa như là muốn ra oai cho hắn xem vậy.

Bàn tay bên dưới chiếc áo xanh của Mắc Bắc Khách chợt siết chặt lại.

Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

Đạm Đài Huyền cũng bị chọc giận.

Mấy vạn đại quân đều hành động, quơ đao kiếm trong tay lên, xông về hướng Bá Vương.

Bá Vương dù có mạnh mẽ, thì cũng chỉ là con người, sẽ đổ máu, sẽ mỏi mệt.

Năm vạn đại quân, chồng chất lên thì cũng có thể đè chết Bá Vương!

Một chọi năm vạn, trừ phi là đích thân tiên nhân tới, bằng không thì chỉ lấy lực lượng một người, sao mà cản được?

Dù cho đó là Bắc Lạc Lục Bình An cũng không được!

Từ trên cao nhìn xuống thì có thể thấy một màn này rung động ra sao.

Một người cưỡi một ngựa, va chạm cùng với đại quân năm vạn người đồng loạt hô “giết”.

Tựa như một giọt nước, mang theo vẻ kiên cường, đi vào bên trong sóng lớn cuồn cuộn. Trong nháy mắt sẽ bị dìm xuống.

Nhưng mà, một hồi gào thét.

Mấy tên binh lính Bắc quận bị lực lượng to lớn đụng bay, ở trong đám người tạo ra một cái rãnh.

Trường mâu của Bá Vương vung vẩy lên, đâm xuyên qua một tên binh linh, máu bay tung tóe, bắn lên đầy mặt của hắn, nhưng lại không khiến trong lòng của hắn e ngại, ngược lại, càng khiến cho hắn lạnh lùng hơn.

Đạm Đài Huyền không phải là một người tầm thường, dù sao thì hắn cũng là chủ đạo Bắc quận, Thái thú Đạm Đài.

Hắn vung trường kỳ lên, bài binh bố trận thành một hàng dài, bao vây Hạng Thiếu Vân lại, muốn mài sống hắn.

Bá Vương đứng ở trong biển người, vứt bỏ trường mâu xuống, bởi vì trường mâu đã bị giết tới gãy.

Hắn rút trường phủ ở sau lưng ra, đột nhiên hất lên, vậy mà đã ném đi hơn mười người.

Hắc Phiêu mã hí lên, mang theo Bá Vương phi tốc xông tới.

Đại quân xếp thành hàng dài bị hắn dùng lực lưỡng dã man xé rách ra, chỗ nào mà trường phủ đi qua, thì chỗ đấy có ma khí tung hoành, máu tươi tung bay.

Bá Vương giết người tới nỗi huyết dịch trong cơ thể dần trở nên sôi trào.

Chính là loại cảm giác này.

Nếu như thực lực đủ mạnh, tất cả âm mưu quỷ kế đều tan thành mây khói.

Hắn cuối cùng cũng đã hơi cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói của Lục Phiên.

Đạm Đài Huyền có Mặc Bắc Khách thì làm sao?

Vũ Văn Tú có Khổng Tu cùng Giang Li thì lại thế nào?

Tây quận…chỉ cần một tên Bá Vương Hạng Thiếu Vân, đã đủ rồi!

Oanh!

Ma khí màu đen cuốn dòng máu đang chảy lên, hóa thành ảo ảnh hình cây rìu, quét ngang qua, chém bay mười tên binh lính

Mấy vạn đại quân lít nha lít nhít bao vây Hạng Thiếu Vân lại, nên việc hành động có hơi gian nan.

Tuy nhiên, Hạng Thiếu Vân vẫn có thể chém ra được một con đường máu.

Đi thẳng về hướng đại doanh Bắc quận.

Tiếng vó ngựa nổ tung, giẫm lên những vũng máu lộn xộn dưới đất.

Có từng tên võ nhân võ tướng xung phong mà tới, khí huyết băng vang, tựa như mãnh hổ nhào vào.

Hạng Thiếu Vân không sợ hãi, hắn múa may Kiền thích.

Một vị Tông sư võ nhân bị Hạng Thiếu Vân dùng tấm chắn vỗ, bay ra xa tận mấy mét, ngã xuống đất dậy không nổi.

Quân trận bị tách rồi.

Toàn thân của Hạng Thiếu Vân có ma khí quấn quanh, trong lúc mơ hồ, hắn giống như là bắt được một cái cơ duyên thoáng qua liền mất, tựa hồ có dấu hiệu phá vỡ gông cùm xiếng xích.

Máu càng lúc càng nhiều, nhưng là bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ quấn quanh lấy, quanh quẩn xung quanh thân thể Hạng Thiếu Vân

Ánh mắt của Bá Vương có hơi đỏ hồng, hắn đang phát tiết, phát tiết những tao ngộ bên trong Bắc Lạc.

Không chỉ bời vì khiến cho Lục Phiên thất vọng, còn có một quẻ của Lữ Động Huyền.

Hắn không tin số mệnh.

Hắn, Bá Vương, sẽ chết thảm? Bị âm mưu quỷ kế tính toán cho đến chết?

Hăn không tin!

Hắn chính là muốn tiến vào Bắc quận, ra oai với Mắc Bắc Khách, có âm mưu gì thì việc đến, hắn, Bá vương…Không sợ!

Máu nhuộm đại địa, vô số áo giáp bị phá vỡ.

Năm vạn đại quân không ngăn cản được Bá Vương.

Hạng Thiêu Vân thở dốc, Hắc Phiêu mã hí lên một tiếng ngân vang.

Một người một ngựa đều tương đối mệt mỏi.

Bá Vương điên cuồng vận chuyển tu hành pháp.

Ánh trăng như máu.

Đại quân Bắc quận bị giết tới sợ.

Bọn binh lính nắm lấy trường mâu, đao thương, chậm chạp không dám tiến lên.

Thân hình vạm vỡ giục ngựa mà lên.

Binh lính Bắc quận vậy mà bị kinh hoảng, hỗn loạn nhường ra một con đường cho hắn.

Đạm Đài Huyền đứng yên trên chiến xa, ánh mắt co rút, hắn siệt chặt nắm đấm, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Khắp người của Bá Vương đều là máu me, hắn cầm trưởng phủ ở trong tay, giục ngựa đi tới đối diện Đạm Đài Huyền.

Với đôi mắt bao trùm bởi máu tươi, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đạm Đài Huyền.

Sau đó, ánh mắt chuyển động, đôi mắt tràn ngập cảm giác áp bách của dã thú, rơi vào trên thân Mặc Bắc Khách đang ngồi ngay ngắn trên xe kéo.

Hạng Thiếu Vân giơ trường phủ lên, chỉ về phía Mặc Bắc Khách ở xa kia, cái cằm nâng cao, máu tươi thuận theo gương mặt mà chảy xuống.

Bá Vương tràn ngập vẻ điên cuồng phóng túng mà không bị trói buộc, bất khuất với vận mệnh.

Cùng với đó là, sự tự tin đủ để phá vỡ bất kỳ âm mưu quỷ kế nào.