Chương 128 Long huyết ở đâu ra?
Người dịch: Duy Cường
Tạ Vận Linh ho ra một ngụm máu, hàm râu trắng bị vết máu nhiễm lên từng đốm đỏ tươi, như những đóa hoa, lập lòe chói mắt.
Hắn nhìn những tảng lá trúc rơi trên mặt đất, tất cả đều bị chém thành hai nửa, trong đôi mắt vẩn đục trở nên có chút hoảng hốt.
"Tu hành giả..."
Tạ Vận Linh ho khan một tiếng, lắc đầu.
Đại thế...Quả nhiên vẫn là phải thay đổi.
Kẻ bị Đạo tông ruồng bỏ, năm năm sau trở về, thế mà dùng một đao chém nát tất cả vinh quang của Đạo tông.
Vốn dĩ Tạ Vận Linh cho rằng, bản thân dùng thủ đoạn lấy linh khí làm gốc, thiên địa làm phù, có thể trấn áp được Bắc Lạc Lục thiếu chủ.
Hiện tại xem ra, tất cả đều là ý nghĩ đơn phương của một mình hắn.
Chỉ là một đệ tử từ Bạch Ngọc Kinh đi ra, dùng một đao liền đem thủ đoạn mà hắn khổ tâm nghiên cứu, chém đến nát vụn.
Nếu hắn thật sự đem thủ đoạn này dùng trước mặt Lục thiếu chủ, e rằng chết như thế nào cũng không biết.
"Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An... Mạnh đến mức nào."
Tạ Vận Linh lại ho ra một ngụm máu, hơi thở nặng nề, ánh mắt hơi hơi gợn sóng, nhìn về phía một thân áo trắng Nhiếp Trường Khanh, nói.
Nhiếp Trường Khanh thu hồi đao mổ heo, đeo bên hông, biểu lộ trên mặt rất bình tĩnh.
Dường như bước vào Thể Tàng cảnh, chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể.
Ngược lại, câu hỏi của Tạ Vận Linh làm Nhiếp Trường Khanh hơi sửng sốt một chút.
Vấn đề này... Rất khó trả lời.
Nhiếp Trường Khanh nhớ lại từng li từng tí thời điểm hắn gặp gỡ Lục Phiên.
Đêm đó, mưa gió đầy trời, thiếu niên ngồi xe lăn, tỳ nữ che dù, Lục Phiên nhàn nhã xuất hiện trước mặt của hắn, cánh tay chống cằm, chỉ một cái liếc mắt, liền ép cho người mà hắn phải thúc thủ vô sách Hàn Liên Tiếu đầu rạp xuống đất, mặt mũi chìm vào trong nước bùn.
Lục Phiên rốt cuộc mạnh cỡ nào, Nhiếp Trường Khanh cũng không thể nói rõ ràng được.
Bởi vì, chính bản thân hắn cũng nhìn không ra.
Không biết trong tay Lục Phiên còn có thủ đoạn gì chưa thi triển.
"Công tử, rất mạnh…"
Nhiếp Trường Khanh trả lời rất nghiêm túc.
Tạ Vận Linh ngồi xếp bằng trên đống lá rụng.
"Rất mạnh? Đến cùng mạnh đến mức nào?"
Tạ Vận Linh hỏi lại.
Nhiếp Trường Khanh nhìn thê tử của hắn một chút, ánh mắt có chút mơ hồ.
"Dù cho toàn bộ người trong thiên hạ cộng lại, công tử đều có thể chiến thắng."
Nhiếp Trường Khanh nói, dù sao hắn chính là đệ tử của Bạch Ngọc Kinh, nói quá một chút về công tử cũng là bình thường.
Lý Tam Tuế đang ở xa xa, nghe vậy, sợ ngây người.
Nhiếp Trường Khanh đúng là dám nói.
Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An chẳng lẽ lại lợi hại như vậy?
Tạ Vận Linh khẽ giật mình, sau đó, trên gương mặt già nua chợt hiện ra một nụ cười đắng chát, kèm theo một chút tự giễu, xem ra bản thân mình thật đúng là không biết lượng sức.
"Lời nhắn của công tử, ta đã mang tới, chư vị, cáo từ."
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh nhìn chăm chú Tạ Vận Linh một chút.
Sau đó, cõng đạo cô lên, đạo cô vẫn còn đang mải mê chơi đùa mái tóc của Nhiếp Trường Khanh, dưới ánh tà dương đỏ như máu, hắn nở một nụ cười ôn nhu, từng bước một, mang đao mổ heo, đi xuống Thiên Đãng sơn.
Ý của Lục Phiên, Nhiếp Trường Khanh đã nhắn lại, còn thái độ của Đạo tông, Nhiếp Trường Khanh cũng không cần để ý.
Thê tử hắn đón về.
Từ nay về sau, hắn cùng Đạo tông...
Không còn liên quan.
...
Nam quận đầm lầy.
Bên ngoài Long Môn bí cảnh, Đường Hiển Sinh đang bồn chồn đi qua đi lại, trên gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Cuối cùng...
Bên trong Long Môn đi ra không còn là binh sĩ chạy trốn, mà là một thân ảnh quen thuộc.
"Vân nhi!"
Ánh mắt của Đường Hiển Sinh run lên.
Thấy đám người Đường Bạch Vân, Đường Nhất Mặc từ trong bí cảnh đi ra ngoài, trên khuôn mặt hắn dần dần toát ra vẻ vui mừng.
Trên thân Đường Bạch Vân, có linh khí màu lam nhạt đang không ngừng quanh quẩn.
"Cha."
"Từ hôm nay trở đi, hài nhi... Cũng là tu hành giả!"
Đường Bạch Vân thấy được Đường Hiển Sinh, gương mặt không kìm được nụ cười, hưng phấn nói.
Đường Bạch Vân rất vui vẻ, vốn Đường Nhất Mặc lấy thân phận tu hành giả xuất hiện, hắn còn lo lắng địa vị người thừa kế của mình sẽ bị dao động.
Nhưng từ hôm nay hắn cũng là tu hành giả, vị trí Nam quận Thái Thú, tất nhiên sẽ thuộc về hắn, vị trưởng tử do chính thê sinh ra này, chứ không phải là đứa con hoang do nô tỳ sản sinh ra như Đường Nhất Mặc.
Trên thân thể Đường Nhất Mặc tràn đầy mồ hôi, y phục trên người có từng giọt từng giọt mồ hôi còn chảy xuống.
Ánh mắt hắn nhàn nhạt liếc nhìn Đường Bạch Vân vẫn còn đang chìm trong kích động, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hắn hướng về phía Đường Hiển Sinh chắp tay thi lễ, sau đó liền quay người rời đi.
Tình hình bên trong bí cảnh, Đường Bạch Vân tất nhiên sẽ kể lại...
Hắn muốn trở về gặp tiểu muội cùng mẫu thân.
Đường Bạch Vân cực kỳ kích động đem tình huống trong bí cảnh, đặc điểm của binh tượng báo cho Đường Hiển Sinh, làm ánh mắt của Đường Hiển Sinh sáng lên, dường như tỏa ra hào quang.
"Có những binh tượng này... Nam quận ta, chẳng phải có thể bồi dưỡng được một nhánh quân đội toàn bộ do tu hành giả tạo thành?"
"Có tu hành giả quân đội, cho dù là Bạch Ngọc Kinh... E rằng cũng không có gì đáng lo! Ha ha ha!"
Đường Hiển Sinh nghe xong lời kể của Đường Hiển Sinh, lập tức nghĩ tới điều này.
"Được Dưỡng Long địa liền có tư cách tranh đoạt thiên hạ!"
Đường Bạch Vân sững sờ một lúc lâu, sau khi hiểu ra, không nhịn được hít sâu một hơi.
"Vân nhi, Nam quận của chúng ta xưa nay vốn là nơi trù phú, Đại Chu loạn lạc, các quận liên tiếp khởi binh tạo phản, tại sao Nam quận của ta luôn luôn không có động tĩnh gì?"
"Có phải ngươi cảm thấy, cha của ngươi không có dã tâm?"
Đường Hiển Sinh vỗ vỗ bả vai Đường Bạch Vân, nói.
Trên gương mặt của Đường Bạch Vân hiện lên vẻ khó hiểu, hắn chắp tay, ra vẻ cầu giải đáp.
"Sai, cha có dã tâm."
"Nam quận của ta có được khu vực giàu có màu mỡ nhất Đại Chu, có tinh binh mãnh tướng, có của cải sánh ngang một nước, mà bây giờ Đại Chu có cái gì? Một đám vô dụng, ngoại trừ lục đại hộ thành, Đại Chu lấy cái gì cùng thiên hạ đối kháng?"
"Cho nên, Nam quận của ta tại sao không tranh?"
Đường Hiển Sinh hít sâu một hơi, nói.
Ánh mắt hắn liếc nhìn Bàn Long đang lăn lộn trong vũng bùn, trong mắt như có hào quang lóe lên, sáng như đuốc.
"Nhưng mà, lão già Khổng Tu này, rất gian xảo... Còn có Giang Li, hắn là truyền nhân của Binh gia, đừng nhìn Đại Chu hiện tại như con mèo bệnh, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể quên, nó đã từng là mãnh hổ."
"Tây quận cùng Bắc quận, đánh nhau tối mặt tối mày, nhưng bọn hắn đều chưa từng chân chính có được Đại Chu."
"Càng như vậy, chúng ta càng phải nhẫn nại."
"Nhưng mà, hiện tại đã không thể chờ được nữa, tám nơi Dưỡng Long địa, Đế Kinh có một chỗ, chúng ta có thể nghĩ đến dùng Dưỡng Long địa bồi dưỡng tu hành giả quân đội, lão già Khổng Tu kia tất nhiên cũng nghĩ đến..."
"Đại Chu Đế Kinh ở gần Bắc Lạc thành, bên trong Bắc Lạc thành có Bạch Ngọc Kinh, thần bí Lục thiếu chủ chính là biến số lớn nhất."
"Bạch Ngọc Kinh, thế lực tu hành đệ nhất thiên hạ, tất nhiên càng có nhiều thủ đoạn bồi dưỡng tu hành giả, nếu tiểu hoàng đế hướng về Bạch Ngọc Kinh cầu được tu hành bí pháp, quân đội tu hành giả do chúng ta bồi dưỡng tất nhiên không so sánh được với Đại Chu."
Thần sắc của Đường Hiển Sinh cực kỳ nghiêm nghị.
Lời nói của hắn làm thân thể của Đường Bạch Vân chấn động.
Không nghĩ tới, Đường Hiển Sinh suy nghĩ sâu xa như vậy.
"Cha, vậy Nam quận của chúng ta nên làm như thế nào?"
Đường Bạch Vân lại chắp tay một lần nữa.
Ánh mắt của Đường Hiển Sinh hơi nheo lại, nhìn thân ảnh khập khiễng của Đường Nhất Mặc đang khuất dần ở xa xa, một tia sáng trong đáy mắt lóe lên.
"Bây giờ, tiểu hoàng đế lo lắng nhất... Là Bắc quận cùng Tây quận đại quân."
"Cho nên, chúng ta liền... Hợp tác."
Đường Hiển Sinh vuốt vuốt râu.
Hợp tác, Đường Bạch Vân hơi sửng sốt một chút.
"Vân nhi, cẩn thận thăm dò bí cảnh, bồi dưỡng được một nhánh quân đội tu hành giả, ta sẽ để Đường Nhất Mặc phụ tá cho ngươi, nhánh quân đội này sẽ gọi là... Nam Phủ quân."
"Mặt khác, nắm xương già này của ta cũng nên hoạt động một chút, nên đi Đế Kinh bái kiến tiểu hoàng đế."
Đường Hiển Sinh vuốt râu cười cười.
Dùng thân phận của hắn hiện tại, muốn vào Đế Kinh, đây là cần cực lớn quyết đoán.
...
Bá Vương lui ra khỏi hòn đảo treo trên không.
Hắn không tiếp tục xâm nhập sâu hơn, trong tòa cung điện trên đảo, ngoại trừ ba loại đan dược, không còn có vật gì khác.
Nếu hắn muốn có thêm thu hoạch, chỉ có thể bước vào cung điện ở trung tâm sdo tám chỗ Long Môn hội tụ.
Thế nhưng, Bá Vương không nắm chắc.
Cung điện đem lại cho hắn cảm giác áp lực rất lớn, lớn đến mức làm cho thân thể hắn run rẩy.
Dựa theo kinh nghiệm khi xông bí cảnh nơi dãy núi Ngọa Long, trong cung điện ở trung tâm, chắc chắn đang ngủ say một vị chúa tể mạnh nhất.
Giống như thượng cổ Luyện Khí sĩ.
Nếu Bá Vương có thể đột phá đến Thể Tàng, có lẽ hắn sẽ dám liều một lần.
Thế nhưng, hiện tại hắn chưa từng đột phá, hắn không nắm chắc.
Sau khi trải qua xã hội mài giũa, Bá Vương đã thu hồi rất nhiều sự cuồng ngạo.
Hắn sẽ không tự cao tự đại một cách mù quáng.
Trung tâm cung điện, hắn chắc chắn sẽ đi xông, tuy nhiên…
Phải đợi có người cùng hợp tác.
Hắn đứng trên hòn đảo đang lơ lửng trên không, nhìn bảy hòn đảo còn lại đang trôi nổi ở xa xa.
Nhìn từng sợi dây xích lạnh lẽo kết nối lấy tòa cung điện ở trung tâm, Bá Vương tin tưởng, cuối cùng sẽ có người cùng hắn xông về nơi đó.
Hắn lui ra khỏi Long Môn bí cảnh.
Từ trong nước sông nhảy ra.
Trên bờ Đông Diễn giang, ánh mắt của từng vị binh sĩ Tây Lương hưng phấn nhìn về phía Bá Vương.
"Tình huống như thế nào?"
Hạng Thiếu Vân nói.
"Bẩm Thái Thú, chúng ta điều động binh lính thông qua giết binh tượng thu hoạch linh khí, bây giờ, bồi dưỡng được mười tám binh sĩ thành công ngưng khí."
Một vị Tông sư võ tướng đã thành công ngưng khí nói.
"Tại sao chỉ có mười tám người?"
Hạng Thiếu Vân nhíu mày, có chút không hài lòng lắm về số lượng này.
"Thái Thú, đã không tệ lắm, sức chiến đấu của binh tượng rất mạnh, Tông sư bình thường đều không phải là đối thủ, nếu dùng số lượng đi lấp, một trăm người khó khăn lắm mới có thể đánh vỡ một pho tượng."
“Mặt khác, binh tượng từ lúc vỡ vụn đến khôi phục cũng cần thời gian."
"Quan trọng nhất chính là, không phải người nào cũng đều có thể ngưng khí, linh khí nhập thể, người thiên phú không tốt, linh khí không có cách nào tụ thành khí đan."
Võ tướng nói.
"Có thể có mười tám người ngưng khí thành công, đã tốt lắm rồi."
Sau khi nghe giải thích, lông mày của Hạng Thiếu Vân mới giãn ra.
"Được."
"Đem binh lính thành công ngưng khí tập hợp lại, thành lập một nhánh quân đội, do bản Thái Thú tự mình huấn luyện, nhánh quân đội này gọi là... Tây Lương Hạng Gia quân."
"Để Hứa Sở cũng đi vào xông một lần, tranh thủ làm cho võ tướng Tây Lương của chúng ta đều có thể thành công ngưng khí."
Hạng Thiếu Vân nói.
Vị võ tướng đang bẩm báo nghe vậy, thân thể lập tức run lên, trên gương mặt hiện lên vẻ ửng hồng vì kích động.
"Vâng!"
Tây Lương Hạng Gia quân!
Một nhánh quân đội do tu hành giả tạo thành, nhất định sẽ... Không ai địch nổi!
...
Đế Kinh.
Vũ Văn Tú nhìn xem từng vị binh sĩ toàn thân nhuốm máu từ trong Long Môn đi ra.
Rất nhiều binh sĩ trên cơ thể đều có linh khí phun trào!
Hắn hưng phấn vỗ tay.
Quốc sư đang ngồi trên ghế dựa, ánh mắt hơi chúi xuống, trên gương mặt không có biểu hiện gì rõ ràng.
Vũ Văn Tú gọi Giang Li đến.
Giang Li một thân áo giáp bạc, chắp tay đứng trước mặt Vũ Văn Tú.
"Giang ái khanh, trẫm sai người thăm dò bí cảnh, mặc dù tổn thất nặng nề, nhưng thu hoạch cũng rất tốt, có ba mươi người đã ngưng khí thành công, ba mươi người này sẽ do Giang ái khanh thống lĩnh, thành lập... Hắc Long vệ! Hộ vệ Đế Kinh, phù hộ Đại Chu!"
Thân hình Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, mở miệng nói.
Giang Li khẽ giật mình.
Quốc sư đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, ánh mắt hơi nhắm lại cũng mở ra.
Hắc Long vệ... Quân đội do tu hành giả tạo thành?
"Thần, nhất định không nhục sứ mệnh!"
Giang Li chắp tay, trịnh trọng trả lời.
Vũ Văn Tú vỗ tay, "Đáng tiếc, Giang ái khanh không muốn vào Long Môn bí cảnh ngưng tụ linh khí, trẫm sợ tương lai, Giang ái khanh thân không linh khí, khó lòng phục chúng."
Lời nói vừa ra, để lông mày Giang Li hơi giật giật một chút.
Quốc sư Khổng Tu ở một bên mở miệng nói: "Bệ hạ yên tâm... Giang tướng quân chính là Binh gia truyền nhân, năng lực điều binh khiển tướng, đệ nhất thế gian, đem Hắc Long vệ giao cho Giang tướng quân thống lĩnh, tất nhiên không có gì lo lắng."
"Nam Phi."
Khổng Nam Phi đang yên tĩnh đứng sau lưng quốc sư hơi sững sờ, "Có đệ tử."
"Bệ hạ, tệ đồ Khổng Nam Phi, có thể phụ trợ Giang tướng quân bồi dưỡng Hắc Long vệ."
Âm thanh già nua của quốc sư vang vọng trong ngự lâm viên.
Vũ Văn Tú hơi sửng sốt một chút.
Khổng Nam Phi là tu hành giả chính tông, có Khổng Nam Phi trợ giúp, Giang Li có thể bớt đi không ít phiền phức.
"Lão sư chịu để Khổng ái khanh hỗ trợ bồi dưỡng Hắc Long vệ, đã giúp trẫm giải quyết một nỗi lo lắng lớn."
Vũ Văn Tú nở nụ cười.
Bỗng nhiên, tiểu hoàng đế quay đầu, nhìn về lão thái giám đang đứng bên người.
"Lão già, ngươi cũng vào bí cảnh đi xông một lần, ngươi theo trẫm nhiều năm như vậy, trẫm cũng không muốn nhìn ngươi bị thời đại đào thải."
Lão thái giám nghe vây, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
"Bệ hạ... "
“Đi đi, nếu là không ngưng khí thành công, cũng không cần trở về."
Vũ Văn Tú nói.
Thân thể của lão thái giám run lên, cái trán đập vào mặt đất.
"Vâng."
...
Một ngày này, các thế lực lớn, đều quyết định bồi dưỡng ra một nhánh quân đội tu hành giả.
Khi quyết định này vừa ra, thế cục thiên hạ đã định trước phải có sự thay đổi lớn lao.
…
Mà giờ khắc này, Lục Bình An, thủ phạm làm cho thế cục thiên hạ thay đổi.
Lại có chút nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Đang do dự nhìn tấm đan phương vừa lấy được.
"Luyện chế Long Huyết đan... Cần một cân long huyết."
"Một cân long huyết, ta biết đi đâu tìm?"