TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 129: Lục thiếu chủ đi ra ngoài.

Chương 129: Lục thiếu chủ đi ra ngoài.

Lục Phiên có chút đau đầu.

Long Huyết đan là đồ tốt, đây là một loại đan dược rất tốt trong việc trúc cơ, linh đan dùng để đặt nền móng.

Có thể dung luyện long huyết vào bên trong cơ thể con người, thu hoạch được lực lượng cực mạnh.

Nếu như có thể kích phát Long Huyết Chi Lực trong cơ thể, thì lực lượng trong cơ thể càng tăng trưởng mấy lần.

Đối với Long Huyết đan, kỳ thật trong lòng của Lục Phiên đã có sự chuẩn bị.

Chuẩn bị dùng để tăng cường thực lực của Bắc Lạc thành.

Hiện tại, toàn bộ thiên hạ đều đã biết Bắc Lạc thành, nhưng, đa số nguyên nhân là bởi vì Bạch Ngọc Kinh.

Người đời đều biết Bạch Ngọc Kinh rất mạnh, nhưng còn Bắc Lạc thành, lại không gây được nỗi sợ hãi, nếu như không có Bạch Ngọc Kinh, thì Bắc Lạc thành sẽ trở thành một tòa thành trì có thể đạp phá bất cứ lúc nào.

Vì thế, Lục Phiên cảm thấy cần phải có chút tăng cường thực lực của Bắc Lạc thành.

Không thể làm cho chuyện gì cũng đến tay của Bạch Ngọc Kinh được.

Tựa như cuộc chiến ở phố dài Đế Kinh vào lần trước.

Cũng chỉ có bọn người Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu động thủ. Năm trăm thiết kỵ của Bắc Lạc, hoàn toàn đánh không khí.

Tất cả mọi thứ đều do Bạch Ngọc Kinh xuất thủ, vậy là không phù hợp với dự tính ban đầu của Lục Phiên.

Với lại, Bạch Ngọc Kinh tọa lạc ở bên trong Bắc Lạc thành, thực lực của Bắc Lạc thành càng mạnh thì Bạch Ngọc Kinh cũng sẽ càng lúc càng thân bí.

“Long huyết…Hiện tại thì chỉ có Chúc Long là trở thành Thiên Long chủng, dùng máu của Chúc Long để luyện đan, quá xa xỉ.”

“Còn những Long khác, đều chưa thành Thiên Long chủng, tuy nhiên…Mặc dù không được gọi là long huyết, nhưng đan dược được luyện chế ra, dược hiệu cũng có thể phù hợp cường độ thân thể của người bình thường.”

Lục Phiên dựa vào chiếc xe lăn mới.

Chiếc xe lăn xe do một ngàn cây lưỡi dao bạc chế tạo thành, cũng chính là linh cụ đầu tiên mà Lục Phiên luyện chế.

Phẩm giai cũng không thấp, một ngàn cây lưỡi dao là Hoàng giai hạ phẩm, tạo thành chiếc xe lăn Hoàng giai thượng phẩm.

Lục Phiên lấy một cái tên khá điệu thấp, Thiên Nhận Y.

Bàn tay của Lục Phiên nhẹ nhàng phất qua tay vịn xe lăn, ngay tức khắc, tay vịn của xe lăn tựa như hoa sen nở rộ, lưỡi kiếm màu bạc đang lúc xoay tròn, tản ra phong mang băng lãnh.

“Máu của Chúc Long thì quá xa xỉ, vậy thì trước hết dùng máu của Giao Long bình thường để thay thế đi.”

Lục Phiên vuốt vuốt tay vịn xe lăn, suy tư lấy.

Nếu muốn lấy long huyết, vậy thì phải lựa chọn cái con mà hắn không vừa mắt nhất…

Sau khi Lục Phiên vuốt tay vịn xong, trong đầu hiện lên hình dáng của từng bát đại long chủng.

Cuối cùng…ngừng ở phía trên Hắc Giao Long.

“Ừm, chọn ngươi.”

“Ngươi lại thích ăn rất nhiều thịt và máu.”

Lục Phiên lẩm bẩm một câu.

Đế Kinh.

Hắc Giao lười biếng nằm ở phía bên trên Long Môn, bỗng nhiên lân giáp toàn thân của nó dựng đứng lên, đôi mắt trừng lớn, một nỗi hoảng sợ thuận theo cái đuôi, ngay lập tức bao phủ toàn thân của nó.

Xe lăn chậm rãi di chuyển, dựa vào lan can, Lục Phiên nhìn về phía vòng xoáy ở bên trong Bắc Lạc hồ.

Ánh mắt khẽ động.

Nhìn xuyên vách ngăn của Long Môn, thấy được tình hình chiến đấu ở trong bí cảnh.

Cảnh Việt trộn lẫn vào bên trong đội quân mà Lục Trường Không phải tới Bắc Lạc, đang đại chiến cùng với binh tượng, hấp thu từng sợi linh khí.

Hắn rất hài lòng với tình huống này, cảm giác được nhân sinh đi tới đỉnh phong.

Một kiếm đánh nát một đầu của pho binh tượng.

Cảnh Việt rơi xuống đât, cẩn thận lấy ra một viên Tụ Khí đan từ bên trong ngực, liếm lấy một cái rồi lưu luyến không rời, nhét trở lại.

“Có chút ngọt, nồi đan của Nghê nha đầu cho tương đối nhiều đường, phải khuyên bảo nàng rằng, nàng cần một người để thử đan.”

Cảnh Việt liếm môi một cái, sau đó liền xông ra bên ngoài.

Hắn không cần chạy trốn, có đội quân Bắc Lạc đến để lịch luyện, thì hắn trốn chạy làm cái gì?

Không phải sợ, nói là làm, tên nào trốn tên đó là tôn tử!

Trên cầu treo.

Khí tức kinh khủng bị kiềm chế đang tràn ngập lấy.

Vô số kiếm quang tung hoành, tựa như một trận mưa to gió lớn, hầu như là phong tỏa mỗi cái khu vực ở cầu treo bằng dây cáp.

Ngưng Chiêu cắn răng, toàn thân của nàng nhuỗm đầy máu, trên thân đâu đâu cũng có vết thương bởi kiếm.

Nàng cắn răng mình, không ngừng ngăn cản sự tiến công của hai thân ảnh do khói tím tụ thành.

Nàng chiến đấu vô cùng gian nan, đã rất nhiều lần, kiếm của nam nữ được tạo từ khói muốn xẹt qua cổ của nàng.

Chiến đấu như vậy thì sẽ phải chết.

Bí cảnh không phải là nơi để du ngoạn, ở chỗ này, sinh tử là một thứ gì đó cực kỳ bình thường.

Cho dù là quân Bắc Lạc, cũng có người sống tiến vào, người chết được mang ra.

Ngưng Chiêu không có thư giãn, bởi vì thư giãn là sẽ chết.

Công tử để cho nàng xông bí cảnh, nàng không muốn khiến cho công tử thất vọng.

Mặc dù công tử càng lúc càng mạnh, thế nhưng Ngưng Chiêu vẫn mong muốn ngăn cản tất cả phiền toái của công tử như trước kia.

Mà mong muốn được thứ nhỏ bé này, nàng cần phải có thực lực cường đại.

Công tử có nói thiên phú của nàng không được cao, cho nên nàng phải nắm chặt thời gian để đột phá vào Thể Tàng, thậm chí Kết Đan mà công tử lấy được ở trong bí cảnh dãy Ngọa Long.

Nàng không muốn để công tử thất vọng.

Đinh đinh đinh!

Thiền Dực kiếm xẹt qua, linh khi đang liên tục dâng lên, bức lui nam nữ hình thành từ khói tím.

Lau đi vết máu ở khóe miệng, Ngưng Chiêu kiên định đứng lên, lại lần nữa hóa thành một bóng trắng, xông ra bên ngoài.

Trên lầu các.

Lục Phiên an tĩnh nhìn xem, hắn rất hiểu rõ sự kiên trì của Ngưng Chiêu.

Ngưng Chiêu cực kỳ quật cường, một mực đuổi theo bước tiến của hắn, mặc dù nàng biết là đuổi không kịp, nhưng vẫn không hề từ bỏ.

Phàm nhân cũng có thể thành tiên.

Huống chi, Ngưng Chiêu so với phàm nhân bình thường, thì khi cất bước đã tốt hơn nhiều.

Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Nhận Y, thân thể tựa như băng tuyết bắt đầu chuyển động.

Hắn đi xuống lầu các Bách Ngọc Kinh, xuất hiện ở trên đảo nhỏ.

Nơi xa, Nghê Ngọc đang chổng mông để luyện đan dược chợt giật mình, công tử vậy mà đi xuống lầu các?

Nàng vội vàng lau mặt, liền hấp tấp, dự định chạy lại.

Nhưng mà…Lục Phiên lại nhẹ nhàng khoát tay áo, Nghê Ngọc liền đặt mông ngã xuống bên cạnh nồi đen.

“Ngươi cứ tiếp tục luyện đan.”

Âm thanh nhàn nhạt của Lục Phiên quanh quẩn bên tai Nghê Ngọc.

Lữ Động Huyền và Lữ Mộc Đối thì đang pha trà, thấy Lục Phiên thì vội vàng đứng người lên.

“Công tử.”

Lục Phiên khẽ vuốt cằm khi nhìn vào hai người.

Mính Nguyệt đang ôm tỳ bà đứng ở một bên, có chút khó chịu cùng bất an, tò mò nhìn Lục Phiên.

Vị thiếu niên nhẹ nhàng ngồi trên chiếc xe lăn cực kỳ phong tao kia chính là Lục thiếu chủ mà người ta truyền lưu rằng vô cùng thần bí và tính cách tương đối quái lệ, một lời không hợp liền giết người?

Liếc nhìn thì thấy tương đối hòa khí, dễ gần mà?

“Ừm?”

Lục Phiên cũng nhìn thấy Mính Nhuyệt, thiếu nữ này tựa hồ có chút quen mắt.

“Mính Nguyệt, còn không mau đi qua để bái kiến công tử.” Lữ Động Huyền vội vàng vẫy tay về phía Mính Nguyệt, thiếu nữ ôm lấy tỳ bà, cuống quịt chạy tới.

“Công…công tử…”

Trên khuôn mặt ngây ngô của Mính Nguyệt, còn mang theo vài phần lo lắng.

Bắc Lạc Lục thiếu chủ, đây chính là nhân vật thuộc lớp thần tiên a.

Mính Nguyệt…Mính Tang…

Lông mi của Lục Phiên nhảy lên, là tỷ muội sao?

Lục Phiên khẽ vuốt cằm, cũng coi như là gặp qua thiếu nữ này.

Lữ Động Huyền cười rạng rỡ, dây chuyền vàng lớn ở trên cổ trở nên lấp lánh dưới ánh tà dương.

“Công tử, ngươi cảm thấy Mính Nguyệt thế nào? Có thiên phú tu hành hay không? Có thể luyện tu hành pháp cùng với công tử?”

Lữ Động Huyền xoa xoa cái tay.

Lục Phiên phất áo.

“Ngươi để cho nàng đánh tỳ bà ở trên đảo, khi nào có thể dung hợp linh khí vào bên trong tiếng tỳ bà, thì bàn lại.”

Lục Phiên thản nhiên lên tiếng.

Sau đó, chiếc xe lăn tự động di chuyển về phía Bắc Lạc hồ.

Lữ Động Huyền hít một hơi.

Đem linh khí dung nhập vào bên trong tiếng tỳ bà, cái này…làm sao được?

Mính Nguyệt nhìn xem bóng lưng dần biến mất của Lục Phiên, nàng cắn răng, ôm tỳ bà, chạy về phía bậc thềm bằng đá xanh, bắt đầu khảy đàn.

Mà Lục Phiên thì đi đến một bên Bắc Lạc hồ.

Thiên Nhận Y bắt đầu biến hóa, lưỡi kiếm hóa thành một thứ giống như là đế ván trượt tuyết, chậm rãi trượt vào bên trong bí cảnh Long Môn.

Trên bờ.

Lữ Động Huyền cũng Lữ Mộc Đối liếc mắt nhìn nhau, ai cũng rung động hết.

Lục thiếu chủ vậy mà đi vào bí cảnh, đây được xem là đi ra đảo sao?

Đây là lần thứ nhất bọn hắn nhìn thấy Lục thiếu chủ ra khỏi đảo!

Càng để bọn hắn tò mò, chính là, Lục thiếu chủ vào bí cảnh để làm cái gì?

Lục Phiên vào bí cảnh để làm gì.

Lữ Động Huyền cũng Lữ Mộc đối không tài nào đoán được.

Khi xe lăn mà Lục Phiên đang ngồi tiến vào bí cảnh Lông Môn.

Bí cảnh đang tràn ngập mùi máu tanh, chợt yên tĩnh lại.

Chiếc xe lăn màu trăng bác tỏa ra ánh sáng lấp lánh mà hôi thối, Lục Phiên với bộ bạch y trắng như tuyết, một tay chống cằm, một tay thì gõ nhẹ trên chiếc chăn dê mỏng được phủ ở hai chân.

Đôi mắt có hơi quét qua.

Những pho binh tượng đang chiến đấu với quân Bắc Lạc chợt cứng đờ lại.

Toàn thân của La Thành nhuốm đầy máu, thở hồng hộc, có hơi sửng sốt khi thấy Lục Phiên đi vào bí cảnh.

Cảnh Việt cũng sợ ngây người.

Trời ơi, trạch nam(*) công tử vậy mà đi vào bí cảnh rồi?

(Trạch nam: chỉ những tên con trai chỉ biết ru rú trong nhà mà ít khi nào ra khỏi nhà mình. Theo cách gọi của anime thì là Hikikomori.)

Lục Phiên vừa xuất hiện, làm cho động tác của tất cả mọi người đều dừng lại, binh lính của Bắc Lạc có chút cuồng nhiệt, bọn hắn nhìn chằm chằm vào Lục Phiên, có kính sợ, cũng có sùng bái.

Lục Phiên thì khẽ vuốt cằm.

Sau đó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên tay vịn xe lăn.

Hắn giơ tay lên, đẩy ngang về phía trước, động tác tựa như đánh đàn vậy.

Keng!

Âm thanh sắc bén nổ vang ở bên tai tất cả mọi người.

Ngay lập tức, một cái ngân mang bắn mạnh mà ra từ bên trong tay vịn của xe lăn.

Tựa như sóng cả cuồn cuộn, quét qua tất cả tượng binh bằng đất.

Bành bành bành!

Tất cả binh tượng đều dồn dập nổ tung.

Hòa thành nồng nặc linh khí, chui vào bên trong thân thể của những binh lính ở lân cận.

Ngân mang vụn vụt trở về phần tay vịn của xe lăn, khảm nạm vào trogn đó.

Không ít binh lính mừng rỡ như điên.

Lần ra ngoài này của công tử, chính là ban thưởng cho bọn hắn sao!?

Nhóm binh lính dồn dập quỳ một chân xuống đất, bộc lộ ra sự cuồng nhiệt cùng hưng phấn.

“Đa tạ thiếu chủ!”

Lục Phiên không nói gì thêm.

Một tay chống cằm, xe lăn chậm rãi tiến về phía trước.

Lên cầu treo bằng dây cáp, liền thấy được bóng lưng mờ ảo.

Thân thể của Cảnh Việt trở nên run rẫy, công tử…càng ngày càng sâu không lường được, một cái lưỡi đao bạc kia, cho dù hắn đã chạy trước trăm dặm, cũng sẽ trong nháy mắt bị cắt đầu đi!

Tuy nhiên, trong đầu của Cảnh Việt có một cái nghi hoặc.

Công tử đi vào bí cảnh…để làm cái gì?

Lục Phiên không có quấy rầy cuộc chiến của Ngưng Chiêu và nam nữ khói tím.

Hắn đi vào cầu treo bằng dây cáp.

Ngưng Chiêu cùng nam nữ khói tím giống như là hoàn toàn không nhìn thấy hắn vậy.

Lục Phiên chậm rãi đi, bên cạnh hắn, Ngưng Chiêu cùng nam nữ khói tím đang điên cuồng chiến đấu, mùi máu tanh nồng đậm.

Còn Lục Phiên, tóc mai của hắn chậm rãi tung bay, bạch y như tuyết, giống như là đang ngồi trên xe lăn để đi ra ngoại thành dạo chơi vậy.

Rất nhanh, đã đi qua được cầu treo bằng dây cáp, tiến đến đảo trên trời.

Lục Phiên vẫn không dừng lại, tiếp tục xuôi theo dây cáp, leo lên cung điện ở trung tâm bát môn.

Tám cái xiềng xích thuận theo tám cái hướng đi, tất cả đều hội tụ vào tòa cung điện này.

Lục Phiên ngồi ở trên Thiên Nhận Y, xuất hiện ở Bạch Ngọc đài trên cung điện.

Trong nháy mắt hắn leo lên cung điện.

Trong cung điện rục rịch một cỗ khí tức cường hãn.

Đó là chúa tể đang ngủ say bên trong cung điện.

Lục Phiên thờ ơ đối với khí tực đang rục rịch này, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng gõ vào bên trên tay vịn xe lăn.

Âm thanh thanh thúy quanh quẩn toàn bộ cung điện.

Khí tức rục rịch chợt cứng đờ lại, sau đó, nhanh chóng tán đi không còn một chút xíu nào.

Lục Phiên dựa vào xe lăn, liếc mắt nhìn vào tám cái dây cáp, sau đó tìm được dây cáp ở bí cảnh Lông Môn ở Đế đô.

Hắn ngồi trên xe lăn, đi tới phía trước dây cáp.

Từ dây cáp nhìn qua

“A…kiểu này thì tương đối tiện đường.”

Khóe miệng của Lục Phiên nhếch lên.

Ngay lập tức, xe lăn đi lên dây cáp, vượt qua cầu treo, leo lên bí cảnh Long Môn ở Đế Kinh.

Bên trong bí cảnh.

Lão thái giám đang đối phó với một pho tượng đất.

Bỗng dưng, lão thái giám liếc nhìn về phía một thân ảnh mặc bạch y ngồi trên xe lăn.

Cái nhìn này, khiến cho thân thể của lão thái giám cứng đờ.

Trời đất quỷ thần ơi!?

Bắc Lạc Lục thiếu chủ!?

Hắn làm sao xuất hiện ở nơi này!?

Chỉ thấy, Lục Phiên ngồi trên chiếc xe lăn màu trắng bạc, nhẹ nhàng đi về phía trước, tựa như đang đánh đàn.

Chợt quét ra mấy cái dao sắc.

Một cây dao sắc phóng về phía trước, còn những cây dao sắc khác thì hội tụ lại thành một cái tô lớn màu bạc, sau đó, hóa thành ngân mang vụt nhanh mà qua, lao vụt về phía bên ngoài Long Môn, mơ hồ nương theo đó là tiếng hoảng sợ gầm nhẹ.

Chỉ chốc lát sau.

Ngân mang cực nhanh mà quay trở lại.

Cái chén bạc đung đưa, bên trong chứa đầy huyết dịch màu đỏ thẵm, lơ lửng ở trước người Lục Phiên.

Lục Phiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, sau đó đổi hướng của xe lăn, sau khi liếc mắt lườm lão thái giám một cái, hắn liền đi lên cầu treo bằng dây cáp, thân ảnh dần biến mất.

Cái liếc kia, cùng với cảm giác áp bách quen thuộc.

Khiến cho hai chân của lão thái giám mềm nhũn, hoảng sợ, ngồi liệt trên mặt đất.