Chương 135: Gà con mạnh, ngươi mạnh (2)
Người dịch: Duy Cường
Bất Chu phong.
Ánh tà dương đỏ bừng, đem tầng mây chiếu rọi như lửa đốt, từng mảnh đám mây như những trang giấy bị nhen lửa, phát ra hào quang mỹ lệ nhưng ngắn ngủi.
Trên tảng đá, một thân ảnh mặc một bộ đạo bào rách rưới đang yên tĩnh ngồi xếp bằng.
Nhìn ráng đỏ đầy trời, cả người dường như cũng bị phản chiếu đến đỏ bừng.
Hắn đã ngồi ở chỗ này một ngày một đêm.
Nhưng mà, trong sơn động trên Bất Chu phong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Hắn từng thử bước vào trong hang núi, nhưng lập tức bị một luồng sát ý đáng sợ khóa chặt thân thể, phảng phất chỉ cần hắn bước thêm một bước sẽ lập tức đột tử tại chỗ, bất đắc dĩ, Lý Tam Tư chỉ có thể thở dài một hơi.
Hắn biết nguyên nhân vì sao Trúc Lung thay đổi như vậy.
Là vì vị Tiên kia.
Lý Tam Tư siết chặt nắm đấm, mái tóc rối tung che khuất nửa khuôn mặt, một bên còn lại tràn đầy vẻ cô đơn.
Hắn cầm ống sáo, nhẹ nhàng gõ mấy cái trên tảng đá.
Sau đó, đưa lên môi, một làn hơi tràn vào, trên Bất Chu phong lập tức có tiếng sáo du dương vang lên.
Trong nội tâm của Lý Tam Tư có chút thất vọng mất mát.
Hắn hồi tưởng lại từng li từng tí khi cùng Trúc Lung gần gũi, bỗng nhiên có chút không bỏ xuống được.
"Dưỡng Long địa, Dưỡng Long địa... Thật ra trong mắt của ta là một cái lồng giam."
"Thực lực của ta bây giờ, ngay cả tư cách tới gần ngươi cũng không có, không cách nào giúp ngươi đánh vỡ lồng giam."
"Đợi ta mạnh lên, không sớm thì muộn, có một ngày, ta sẽ đến gần ngươi, giúp ngươi xé rách trói buộc này, cho ngươi tự do."
Ống sáo rời khỏi môi, Lý Tam Tư trong lòng nói thầm.
Giống như đang im lặng tuyên thệ.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua hang động tối tăm, đem ống sáo đặt trên tảng đá.
Cầm kiếm gỗ, đem thi thể trên Bất Chu phong xử lý sạch sẽ.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn hang núi một chút.
Sau đó chậm rãi đi xuống núi.
Khoảng nửa ngày sau.
Hắn lại lần nữa leo lên Bất Chu phong, còn ôm theo một vò Trúc Diệp Thanh đặt trên tảng đá.
Trên gương mặt hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lý Tam Tư cầm kiếm xuống núi, lần này, hắn đi thật, đi tiêu sái, không dây dưa dài dòng, đợi hắn trở về, chính là ngày trợ giúp Trúc Lung đánh vỡ lồng giam.
Xuống đến chân núi, Lý Tam Tư thấy con trâu xanh mà hắn cột ở xa xa vẫn còn.
Hắn vươn mình lên lưng trâu, lấy bầu rượu bên hông, không ngừng rót vào trong miệng từng ngụm từng ngụm rượu cay nóng, thân ảnh của một trâu một đạo nhân dần dần tan biến trong bóng đêm mông lung.
Sau khi Lý Tam Tư rời đi rất lâu.
Ống sáo cùng bình Trúc Diệp Thanh vẫn yên tĩnh nằm trên tảng đá.
Ánh trăng vung vãi, lộ ra mấy phần tĩnh mịch.
Bỗng nhiên.
Trong hang động tối tăm trên Bất Chu phong, một thân ảnh đầu người thân rắn xuất hiện.
Tới gần đá xanh, dần dần biến thành hình dáng của thiếu nữ nhắm mắt Trúc Lung.
Trúc Lung bưng lấy bình rượu chuẩn bị quay người về trong sơn động.
Nhưng mà, đi hai bước, dường như nghĩ tới điều gì.
Nàng lại quay người, đem ống sáo cũng lấy đi, thân thể mới dần dần biến mất trong bóng tối.
...
Đội xe của Đường Hiển Sinh ra roi thúc ngựa, trên đường dừng lại nhiều lần nơi dịch trạm ven đường để đổi ngựa, chạy gần một ngày một đêm mới rốt cuộc đến Đế Kinh.
Khi mây đen bị từng tia nắng ban mai mạnh mẽ xé rách, từng tia ánh sáng chiếu rọi trên tường thành loang lổ dấu vết thời gian của Đế Kinh.
Đội xe của Đường Hiển Sinh chậm rãi vào kinh thành.
Sau khi trải qua một phen hỗn loạn, đường phố Đế Kinh hơi có dấu hiệu khôi phục, người đi lại nhộn nhịp, tiếng rao hàng vang lên khắp nơi.
Lỗ mũi của Đường Hiển Sinh hơi giật giật, phảng phất ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
"Ngửi được chưa?"
"Đây là mùi vị của tử vong."
Trong xe ngựa, Đường Hiển Sinh nói.
Đường Nhất Mặc đang cưỡi trên tuấn mã, trên nét mặt hơi có vẻ sửng sốt, cái này cũng có thể ngửi ra được?
Nơi xa, có tiếng thiết kỵ vang vọng.
Một đội binh mã tinh nhuệ từ đằng xa đang dần dần áp sát, khí tức thiết huyết ập thẳng vào mặt.
Ánh mắt của Đường Nhất Mặc hơi nheo lại, lỗ chân lông toàn thân hơi xiết chặt, lông tơ dựng đứng.
"Nhất Mặc, xuống ngựa, nhìn một chút phong thái của quân thần Đại Chu ta."
Đường Hiển Sinh cười nói.
Hắn xốc lên màn che, dưới sự nâng đỡ của tỳ nữ, thân hình có vẻ hơi khép nép đi xuống xe ngựa.
Giang Li một thân áo giáp bạc, sắc mặt lạnh lùng, thần sắc của thiết kỵ chung quanh cũng nghiêm nghị vô cùng, dường như tất cả không mang theo một chút tình cảm.
Ánh mắt của Đường Hiển Sinh hơi híp lại, luận về mang binh, Giang Li quả nhiên có một phong cách riêng, không hổ là truyền nhân của Binh gia.
Nghe đồn Bạch Phượng Thiên mang binh còn mạnh hơn, nếu Bạch Phượng Thiên không chết, Vũ Văn Thác vẫn còn sống, thời đại này đúng là vẫn còn không tới phiên bọn hắn những người này nhảy ra làm mưa làm gió.
Cho dù Bá Vương cũng không được.
"Nghe qua đại danh của Giang Li tướng quân, hôm nay gặp mặt quả nhiên uy phong lẫm liệt, so với Bạch tướng quân năm đó cũng không kém chút nào."
Đường Hiển Sinh nở một nụ cười.
Nhưng mà, trên đường phố dài của Đế Kinh chỉ có tiếng cười của hắn quanh quẩn.
Gương mặt của Giang Li không có một chút biểu hiện, binh lính của hắn cũng một vẻ lạnh lùng như sắt thép.
Tiếng cười của Đường Hiển Sinh dần dần thu lại, thần sắc trên mặt vẫn ôn hòa, không có vẻ gì không thích.
"Tại hạ chuẩn bị trọng lễ muốn bái kiến bệ hạ, cũng có chuẩn bị cho Giang tướng quân một chút lễ vật nhỏ, lễ mọn không biểu đạt được hết kính ý, hy vọng Giang tướng quân chớ trách."
Nói xong, Đường Hiển Sinh hơi khoát tay.
Một vị tỳ nữ liền nâng một hộp gỗ đi tới.
Đường Hiển Sinh mở hộp gỗ, từ trong đó lấy ra một quyển thẻ tre.
"Đây là binh thư do Bạch tướng quân tự tay viết, bên trong ghi chép lại Bạch tướng quân kiến giải cùng phân tích đối với mấy trận đại chiến, mỗi đêm lão hủ đều phải đọc mấy lần, trong lòng quả thật đối với Bạch tướng quân kính nể vạn phần!"
"Hôm nay, liền nhịn nỗi đau cắt thịt, tặng cho Giang tướng quân."
Quả nhiên là một con cáo già.
Rõ ràng có chuẩn bị trước mới đến, đối với mỗi người bên trong Đế Kinh đều có tìm hiểu hết sức rõ ràng.
Quyển thẻ tre này là một cái lễ vật mà Giang Li không cách nào từ chối.
Sau một lúc, Giang Li buông nắm tay ra, chậm rãi nhận lấy quyển thẻ tre, hướng về phía Đường Hiển Sinh chắp tay.
"Đường thái thú, mời, đừng để bệ hạ đợi lâu."
"Vâng vâng vâng, bệ hạ là Chân Long thân thể, không thể để bệ hạ đợi lâu, sai lầm sai lầm."
Đường Hiển Sinh cắt ngang nói.
Vẻ mặt tươi cười.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp hướng về Tử Kim cung mà đi.
Bầu trời bỗng nhiên trở nên âm trầm, tầng mây cũng trở nên âm u.
Dường như trong không khí có một cơn cuồng phong đang ấp ủ, chuẩn bị quét qua phố lớn ngõ nhỏ của Đế Kinh.
Trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm sét vang lên.
Ánh mắt của Đường Hiển Sinh nheo lại, nụ cười hiền hòa trên mặt cũng biến mất.
Thân hình của hắn hơi có vẻ còng xuống một chút, đưa tay kéo lại Đường Nhất Mặc đang đi bên cạnh.
Đường Nhất Mặc đỡ lấy Đường Hiển Sinh, ánh mắt trở nên sắc bén.
Trên bầu trời âm u, từng hạt mưa xuyên qua tầng mây dày đặc, ào ào trút xuống mặt đất.
Trên nóc nhà hai bên đường phố có từng đạo thân hình mặc hắc y, mang nón rộng vành hiện lên.
Tia chớp bỗng nhiên xuất hiện.
Phảng phất như là hiệu lệnh ra tay.
Từng hắc y nhân từ trên nóc nhà thi triển khinh công lao xuống, mũ rộng vành áo tơi gạt ra màn mưa.
Trường đao trong tay rời khỏi vỏ, từng chiếc vỏ đao được ném bỏ, đâm thủng vách tường.
Đao quang chói mắt, xé rách màn mưa.
Mang theo thấu xương sát ý, như từng con độc xà rơi xuống đất, nhằm thẳng về hướng Đường Hiển Sinh đang được Đường Nhất Mặc dìu mà đi.
Giang Li một thân áo giáp bạc, ánh mắt của hắn hơi ngưng lại.
Trong lòng cũng có chút kinh hãi.
Rất nhiều binh lính cũng rút ra vũ khí, thanh âm sắt thép ma sát chói tai, vang vọng không dứt trên phố dài, một cây trường thương màu bạc bỗng nhiên vung ra, đánh nát từng giọt nước, đem màn mưa đâm ra một cái lỗ thủng.
Là ai?
Lại dám chọn thời điểm Đế Kinh đang quản lý một cách nghiêm ngặt, trắng trợn ám sát Đường Hiển Sinh?