Chương 136: Nếu không, học sinh tính một quẻ?
Dịch: Tiểu Du
Ánh bạc sắc lẹm xé rách màn mưa, khí huyết cuồng cuộn chấn cho màn mưa dày đặc thành hơi nước.
Những thích khách này mặc áo tơi, đội mũ rộng vành, mỗi người đều có thực lực cường đại.
Vậy mà đều là Tông Sư võ nhân!
Áp bách đáng sợ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phố dài Đế Kinh, ngay cả màn mưa trên trời đều trở nên xiêu vẹo.
Giang Li cầm ngân thương, áp lực nặng nề, cỗ áp bách này khiến cho hắn ngay cả thở cũng khó nhọc.
Một bóng người bỗng nhiên chắn trước hắn.
Mũ rộng, áo tơi, khuôn mặt mờ ảo trong màn mưa.
Dao sắc chém tới Giang Li nhưng lại không có bao nhiêu sát ý, mơ hồ như muốn để cho Giang Li tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Trường thương liên tục vung vẩy, va chạm cùng dao sắc của đối phương, hai chân đạp nước văng cao mấy thước.
Người kia vậy mà vẫn vững vàng, không chút dấu hiệu rơi xuống hạ phong.
Trong lúc Giang Li đánh nhau.
Từng thích khách xông về phía Đường Hiển Sinh.
Giống như u linh trong màn mưa, mang theo khí tức tử vong.
Đến cùng là ai?
Con ngươi Giang Li co lại, ngân thương điên cuồng bay múa, ngăn chặn dao sắc của thích khách kia.
Người trên đời hi vọng Đường Hiển Sinh chết có rất nhiều.
Các quận Thái Thú, Bá Vương, Đạm Đài Huyền, Mặc gia đều hi vọng Đường Hiển Sinh chết, bởi vì Đường Hiển Sinh là Thái Thú Nam quận, chúa tể một phương, nắm trong tay thế lực khổng lồ, giống như một con mãnh hổ đang lặng im chờ con mồi.
Một khi hắn chết, thế lực mà Nam quận tích lũy sẽ sụp đổ trong nháy mắt, trừ phi lại có một người tài hoa nữa đứng ra dẫn dắt, nếu không thì Nam quận không thể nào tiếp tục tranh giành thiên hạ nữa.
Nhưng mà Đường Hiển Sinh rất sợ chết.
Hắn chưa bao giờ đi ra khỏi Nam quận, hắn không giống Bá Vương, mang theo mấy trăm thiết kỵ là dám rời đi Tây Quận.
Đường Hiển Sinh trốn ở Nam quận, ba tầng ở trong, ba tầng ở ngoài, đều là hộ vệ, cho dù là thích khách hàng đầu thiên hạ cũng chưa hẳn có thể xuất hiện trước mặt Đường Hiển Sinh.
Mà bây giờ, Đường Hiển Sinh lại rời khỏi Nam quận đi tới Đế Kinh.
Đây chính là cơ hội ngàn vàng.
Chỉ là…
Giang Li quét ngang một thương, đánh lui người đội mũ rộng vành.
Đôi mắt hắn xoáy sâu vào thân hình người này, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng hắn.
“Không nên… Nếu Đường Hiển Sinh bước vào Đế Kinh, thế lực khắp nơi sẽ không thể ám sát Đường Hiển Sinh, lúc này nếu ám sát sẽ đem Đường Hiển Sinh cùng với Đại Chu buộc vào một chỗ.”
“Khiến cho Nam quận liên thủ với Đại Chu, mặc kệ là Tây Quận hay Bắc Quận đều không muốn.”
Giang Li thì thầm.
Nước mưa men theo mũ giáp của hắn chảy xuống, hội tụ lại thành từng dòng nhỏ.
Những thích khách này rất mạnh, giống như tinh binh được huấn luyện đặc biệt.
Giang Li chỉ cần liếc mắt là nhìn ra, những người này cũng không phải đến từ Mặc gia, thích khách Mặc gia dù có tiếng, thế nhưng… Thích khách Mặc gia tính cách có chút hỗn loạn, không có kỷ luật nghiêm chỉnh giống như những người này.
Vả lại, Mặc gia cũng không có lý do gì mà hành hung trong hoàng thành ở thời điểm này, Mặc Bắc Khách không thể nào ra quyết định như vậy.
Bởi vì quyết định này có biến số quá lớn.
Nếu như có thể giết Đường Hiển Sinh thì tốt, nhưng nếu không giết được, vậy sẽ đẩy nhanh tốc độ hợp nhất của Nam quận với Đại Chu.
Kết quả như vậy, Mặc Bắc Khách tất nhiên không muốn thấy.
Đường Hiển Sinh dắt cánh tay Đường Nhất Mặc bị nước mưa xối lên.
Thế nhưng trong ánh mắt của hắn không có bao nhiêu sợ hãi, hắn tuy sợ chết nhưng cảnh tượng như thế này hắn đã thấy nhiều.
“Nhất Mặc, mạng của cha đều nhờ vào ngươi.”
Đường Hiển Sinh thì thào.
Nước mưa làm tóc Đường Nhất Mặc dính trên trán.
Hắn liếc mắt nhìn Đường Hiển Sinh.
Sau đó bước ra một bước, nước đọng trong người bỗng nhiên bốc hơi, chấn động ba thước xung quanh.
Đường Nhất Mặc mở ra đệ nhất mạch, đám khí lưu màu đỏ bay tán loạn xung quanh thân thể hắn, màn mưa dừng lại cách thân thể hắn ba thước.
“Tu hành giả!”
Giang Li đang bị ngăn lại khẽ giật mình.
Hắn không nghĩ tới, bên người Đường Hiển Sinh thế mà tồn tại một tu hành giả, mà… Xem thực lực, tựa hồ không yếu!
Ánh mắt Đường Nhất Mặc lóe sáng, nhìn thích khách xung quanh.
Màn mưa như dừng lại, chấn động nổ tung.
Trên người hắn phát ra một cỗ áp bức khủng bố, khiến cho không ít người run sợ.
Đầu gối hơi chùn xuống.
Thân thể Đường Nhất Mặc bắn ra như đạn pháo.
Trong nháy mắt đã tiếp cận một thích khách.
Khuỷu tay nện xuống, dao sắc trong tay người này bay lên, thân thể trực tiếp bị nện xuống.
Người này phun ra một ngụm máu, bay xa mấy trượng.
Những người khác thấy cảnh này, trong lòng đều kinh sợ.
Sau một khắc, đồng loạt rút dao sắc ra, bên trên dao sắc lại có linh khí cuồn cuộn…
Đường Nhất Mặc sững sờ.
Những thích khách này vậy mà đều có linh khí?
Mặc dù không nhiều…
Thế nhưng, chút thích khách này là được nghiêm chỉnh huấn luyện, là đội ngũ do tu hành giả tạo nên!
Đường Nhất Mặc thối lui đến bên người Đường Hiển Sinh.
Hai tay của hắn vẽ trên không trung.
Nước mưa từ trên trời rơi xuống dồn lại trong bàn tay hắn, tụ thành một cái thủy thuẫn to lớn, chắn trước người bọn hắn.
Tất cả thích khách đều đồng loạt nắm đao.
Đao khí ẩn chứa linh khí, hiện lên hình dáng mờ ảo, phá vỡ nước mưa, tạo thành nửa hình cung sắc bén.
Từ bốn phương tám hướng tiếp cận Đường Nhất Mặc cùng với Đường Hiển Sinh.
Đường Nhất Mặc gầm nhẹ.
Gân xanh trên cổ nổi lên.
Đánh ra một quyền.
Thủy thuẫn đập mạnh xuống, nửa hình cung sắc bén đánh lên thủy thuẫn làm nổi lên một gợn sóng tản ra, từ từ biến mất.
Xa xa.
Tên thích khách đang giằng co với Giang Li bị cảnh này làm cho giật mình.
Giang Li vẫn đang chú ý chiến đấu, ánh mắt lóe sáng, trường thương đánh mạnh vào thân đao.
Xoẹt một tiếng.
Miếng vải che mặt liền bị xé rách một nửa.
Nhìn thoáng qua.
Giang Li tựa hồ thấy được khuôn mặt dưới mũ rộng vành.
Trong lòng khẽ giật mình.
“Rút lui!”
Âm thanh âm trầm vang lên, thích khách xung quanh lập tức rút đi, nhảy lên nóc nhà. biến mất trong màn mưa.
Đường Nhất Mặc không đuổi theo, hắn sợ đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn, cho nên đứng im trong màn mưa.
Giang Li nhìn thân ảnh đám thích khách này rời đi, cảm xúc trên mặt dẫn biến mất.
Khó trách hắn lại cảm giác quen thuộc như vậy.
Quay đầu nhìn phía Tử Kim cung, Giang Li hít sâu một hơi.
Đường Hiển Sinh lau mặt, trên mặt hiện ra nụ cười khiến cho người ta có chút không rõ.
Sau đó, Giang Li sai người dọn dẹp bốn phía, mang theo Đường Hiển Sinh vào Hoàng thành.
Thư các.
Màn mưa mông lung ngoài cửa sổ.
Quốc sư Khổng Tu đứng lặng im trước cửa sổ, im lặng nhìn màn mưa.
Chuối tây ngoài khung cửa bị nước mưa quật không ngừng rung động, nước đọng theo lá chảy xuống.
Mạc Thiên Ngữ vào phòng, lấy một kiện áo choàng phủ thêm cho quốc sư.
“Phu tử, trời mưa, lạnh.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Phu tử ho nhẹ một tiếng, nói: “Mùi máu ở Đế Kinh quá nồng, trận mưa này đến quá đúng lúc, có thể rửa sạch mùi vị tử vong kia.”
“Thế nhưng, cũng là đồng lõa che giấu những người kia.”
Mạc Thiên Ngữ nghe cái hiểu cái không.
Hắn rót một chén trà nóng, nước trà xanh biếc, lá trà xoay vòng.
Hắn đưa nước trà cho phu tử.
“Phu tử, Đường Hiển Sinh gặp chuyện, ngay trên đường dài ngoài hoàng thành.”
“Những tên thích khách kia… Trên thân đều có linh khí.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
“Bát đại Long môn mở rộng, cải biến thế cục thiên hạ, người tu hành có linh khí… Mặc dù vẫn khan hiếm như cũ, nhưng cũng không hiếm như trước.”
“Thiên Ngữ, người cảm thấy lần này Đường Hiển Sinh bị ám sát là do người nào làm?”
Quốc sư thổi hơi nóng trên nước trà, nói.
Mạc Thiên Ngữ khẽ giật mình, “Nếu không, học sinh tính một quẻ?”
Phu tử nghiêm mặt.
“Tính gì mà tính, ngươi nói một chút suy đoán với lý giải của ngươi đi.”
“Ta đoán không ra, bởi vì ai cũng có thể ám sát, thế nhưng người nào cũng không nguyện ý ám sát.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
“Tuy nhiên, có một người…”
Phu tử nhìn Mạc Thiên Ngữ, uống một ngụm trà nóng, ra hiệu hắn nói tiếp.
“Học sinh cảm thấy rất có thể là người kia bên trong Tử Kim cung.”
Mạc Thiên Ngữ chống tay, chậm rãi nói.
Thanh âm bình thản, tiếng mưa rầm rầm ngoài cửa sổ.
Động tác uống trà của phu tử hơi ngừng lại, ánh mắt rơi trên thân Mạc Thiên Ngữ.
Bắc Lạc, đảo Hồ Tâm.
Lục Phiên dựa vào xe lăn.
Đối với chuyện phát sinh trong Đế Kinh, hắn mơ hồ hiểu ra, nhưng không quan tâm cho lắm.
Đường Hiển Sinh sống hay chết cũng đâu liên quan đến hắn.
Gió sáng thổi tới kéo theo mây mù dày đặc, mơ hồ chứa đựng nước mưa trong đó.
Cuối cùng.
Thời điểm giọt thứ nhất từ tầng mây rơi xuống, vỡ tung trên mặt đất.
Mặt hồ Bắc Lạc hồ lập tức không ngừng vang lên tiếng vọng, gợn sóng nổi lên.
Mưa to rơi xuống.
Ngưng Chiêu bung dù che mưa cho Lục Phiên, đẩy xe lăn đi vào trong lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Nhóm lửa đàn hương, hương thơm tràn ngập trong phòng.
Ngưng Chiêu thu dù, hâm nóng rượu cho Lục Phiên, kẹp cây mơ để vào trong đó, rượu lạnh liền tỏa ra hơi nóng.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận y, trước người bày Linh áp Kỳ bàn.
Lục Phiên cầm quân cờ đen trắng, bày ra thế cục thiên hạ.
Sau khi bày một ván, Lục Phiên thu hồi bàn cờ lại, Ngưng Chiêu liền bưng chén rượu tới.
“Công tử, trời mưa không khí ẩm ướt, uống chén rượu nóng, ủ ấm thân thể.
Ngưng Chiêu cười nói.
Lục Phiên cũng không từ chối, nhận chén rượu uống một hớp.
Rượu ấm nóng theo cổ họng đi vào cơ thể, xóa tan cảm giác ẩm ướt do trời mưa mang đến.
Lục Phiên cầm chén rượu, dựa trên xe lăn, ánh mắt lim dim.
Thấy Lục Phiên nhắm mắt, Ngưng Chiêu cũng không quấy rầy.
Im lặng lui ra khỏi phòng.
Hương thơm trong phòng chậm rãi bốc lên, hình ảnh thiếu niên nghỉ ngơi trên ghế có chút bình yên.
Nhưng mà…
Trên thực tế.
Lục Phiên không phải là nghỉ ngơi.
Tinh thần lay động, bắt đầu cảm ứng phạm vi truyền tải linh khí.
Trong nháy mắt, vượt qua núi cao sông lớn.
Phạm vi có thể truyền tải linh khí lập tức mở rộng ra nhiều, thậm chí, hắn tiếp tục mở rộng có thể xuyên qua cực bắc Đại Chu Thiên Hàm quan.
Trước đó Lục Phiên cảm giác cực hạn của mình là Thiên Hàm quan, không thể thoát ra ngoài được.
Sau khi ra ngoài Thiên Hàm quan.
Trong cảm ứng của Lục Phiên, khắp nơi đều là xương khô, cát vàng mênh mông…
Cảm thấy chẳng thú vị liền thu lại tâm thần.
Thế nhưng hắn cũng không mở mắt, bởi vì, hắn phát hiện bảng hệ thống hiện ra, quyền hạn 【 Truyền Đạo đài 】trong cột 【 Quyền hạn 】lóe lên hào quang.
Lục Phiên sững sờ, có chút chờ mong.
Ngón tay gõ nhẹ trên Thiên Nhận Y.
Sau một khắc, tâm thần chìm vào 【 Truyền Đạo đài 】.
Ông…
Bỗng nhiên, một cảm giác quen thuộc xuất hiện.
Từng dòng chữ viết hiện ra trước mắt hắn, không ngừng lóe sáng.