TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 137: Lại có người mới vào Truyền Đạo đài.

“Lý Tam Tuế (thân phận: Đồ đệ Đạo tông) tiến vào Truyền Đạo đài.”

“Mặc Củ (thân phận: Đồ đệ Nho giáo) tiến vào Truyền Đạo đài.”

“Tư Mã Thanh Sam (thân phận: Họa sư nghèo ở Nam Tấn thành) tiến vào Truyền Đạo đài.”

Từng hàng chữ nhắc nhở nhấp nhô trước mắt Lục Phiên.

Lục Phiên đã thành thói quen, bình tĩnh nhìn.

Kể từ Truyền Đạo đài kéo người vào lần trước, thì rất lâu sau lại không có động tĩnh gì nữa cả, hiện tại, sau khi hắn đột phá luyện khí tầng 3, lại bắt đầu kéo người mới.

Chuyện này khiến cho Lục Phiên không khỏi suy đoán, có lẽ, khi hắn tấn cấp luyện khí, thì sẽ có một lần kéo người mới?

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là Lục Phiên suy đoán, cũng rất có thể những thứ này là trùng hợp.

Bên trong ba cái tên này, có hai người thì Lục Phiên không xa lạ gì.

“Lý Tam Tuế, là vị tiểu đạo cô ở Đạo tông?”

“Mặc Củ…hả? Đồ đệ Nho giáo? Cái tên này…không phài là Mặc gia sao, mưu sĩ của Đạm Đài Huyền, thế nào lại biến thành đồ đệ Nho giáo rồi?”

Lục Phiên xem hai cái tên kia trước, Lý Tam Tuế thì hắn có chút ấn tượng, không nghĩ tới lại được Truyền Đạo đài kéo nàng vào.

Lý Tam Tuế được tiên duyên, với lại, tu vi còn thuộc dạng không yếu.

Đã vậy còn bị Truyền Đạo đài kéo vào, đây có hơi vượt qua dự liệu của Lục Phiên.

Thế nhưng, càng làm cho Lục Phiên ngoài ý muốn chính là…thân phận của Mặc Củ.

“Đồ đệ Nho giáo…Cái tên này, không thành thật a.”

Lục Phiên suy tư.

Mặc Củ là mưu sĩ của Đạm Đài Huyền, xuất thân Mặc gia, kết quả là thành đồ đệ Nho giáo.

Lục Phiên không cảm thấy Truyền Đạo đài sẽ xuất hiện sai lầm trong việc đánh dấu, nói cách khác, Mặc Củ có khả năng cao là…ám kỳ được chính thân quốc sư ở Đế kinh bố trí xuống?

Cười cười, Lục Phiên không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Tâm thần tiến nhập vào trong Truyền Đạo đài.

Linh khí xoay tròn, trung tâm của Truyền Đạo đài, có ba thân ảnh mờ ảo chậm rãi ngưng tụ lại, thấy không rõ khuôn mặt của họ.

Lý Tam Tuế nhíu mày, nàng cúi đầu nhìn lấy thân ảnh mơ mơ màng màng của chính bản thân mình, hiển nhiên đây không phải là chân thân, thế nhưng cảm xúc cùng với thân thể lại sinh động như thật.

Bên người nàng còn có hai người khác, một người nhìn thoáng qua khá giống thư sinh, một tay đặt sau lưng, một tay nhẹ nhàng đặt ở phía trước bụng.

Ở một bên khác, còn có một vị bị khủng bố, vừa tiến vào đã bị hù đến nỗi ngồi xổm trên đất.

“Đây là nơi nào?”

Lý Tam Tuế tò mò.

Bên trong Long Môn bí cảnh.

Không giống, linh khí nồng nặc như thế này, Long Môn bí cảnh không tài nào so sánh được.

Ở trung tâm không gian, có trận đài bát quái nổi lên, trên đó, thiên địa linh khí hội tụ lại thành, rất nhanh thì ngưng tụ ra một thân ảnh tiên phong đạo cốt.

Hắn ngồi ngay ngắn trên trung ương trận pháp, linh khí quanh quẩn, phiêu miểu xuất trần.

“Lại có người mới đến…”

Lục Phiên thản nhiên nói.

Âm thanh của hắn quanh quẩn toàn bộ không gian Truyền Đạo đại, khiến cho Lý Tam Tuế, Mặc Củ có hơi kinh ngạc, còn tên Họa sư nghèo tên Tư Mã Thanh Sam thì sợ tái mét.

Mỗi một lần Truyền Đạo đài được mở ra, tựa hồ là pha trộn các lại đồ vật kỳ kỳ quái quái.

Lần này tương đối tốt.

Tuy nhiên, tên Tư Mã Thanh Sam này, Họa sư thì Họa sư đi, thêm chữ nghèo vào làm gì.

Trong lòng của Lục Phiên đối với giới thiệu có chút chửi bậy.

“Đây là Truyền Đạo bí cảnh, các người là người có được tiên duyên và ân huệ, nhớ lấy, chớ có lộ thân phận của nhau ra, miễn cho Thiên Đạo cắn trả, vĩnh viễn đọa lạc vào Cửu U luyện ngục.”

Lời mở đầu đã được công thức hóa, nên Lục Phiên nói có hơi quen miệng.

Tuy nhiên, hiệu quả lại cực kỳ không tệ.

Lý Tam Tuế, Mặc Củ nghe được lời này, chợt rối loạn.

Tư Mã Thanh Sam bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, lập tức quỳ rạp trên đất, dập đầu liên tục về phía Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn trên bát quái trận.

“Tiên nhân, thả ta ra đi, chẳng qua ta chỉ là một tên Họa sư nghèo, ta không có tiền, không có gì cả, thả ta ra đi!’’

Lý Tam Tuế đối với cử động của Tư Mã Thanh Sam, cũng không để ý nhiều.

Phản ứng của hắn mới là người bình thường nên có.

Mặc Củ thì tò mò.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Phiên đang ngồi trên đài tiên.

So với một nhóm người thức thời như Bạch Thanh Điểu, thì nhóm này lại cực kỳ ngạo khí.

Bản thân Lý Tam Tuế đã có tu vi của tu hành giả, mặc dù kinh hỉ nhưng không sợ hãi nhìn thẳng vào Lục Phiên.

Mặc Củ cũng giấu trong lòng sự tò mò.

Lục Phiên cười nhạt.

Nhẹ nhàng phất tay áo.

Oanh!

Bên trong Truyền Đạo đài, bỗng nhiên bùng nổ áp lực kinh khủng.

Mặc Củ cùng Lý Tam Tuế không khống chế nổi, trực tiếp quỳ nằm ở trên mặt đất, đầu gối nện xuống, đập cho vô số linh khí ở bên trong Truyền Đạo đài tán vỡ bờ ra.

Mà ở sau lưng Lục Phiên, có tiên đài lầu các, có vải như thác nước chảy, Ngũ Trảo Phi Long cùng với các loại thần dị xuất hiện.

Có thể vào Truyền Đạo đài thì chính là tiên duyên của bọn hắn.

Lục Phiên cũng lười nói nhảm.

Tiếp tục phất tay áo.

Phù văn ở quanh thân hắn nhảy lên cực nhanh, biến ảo muôn vàn, tựa như đang xây dựng một thế giới mông lưng và hoa mỹ.

Lý Tam Tuế quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu, nàng há to miệng như muốn nói điều này.

Nhưng mà lời chưa ra khỏi miệng.

Một sợi bạch mang tràn vào mi tâm của nàng, khiến cho nàng cảm giác được cái đầu của mình dường như muốn nổ tung.

“Đi thôi.”

Lục Phiên thản nhiên nói.

Thân thể của Lý Tam Tuế nổ tung, biến mất không thấy nữa.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Mặc Củ, đồ đệ Nho giáo?

Lục Phiên cũng dùng phù văn để kiến tạo một bộ tu hành pháp, chuyên tu hạo nhiên chính khí, truyền cho Mặc Củ.

Mặc Củ cảm ứng được thiên chương hiện ra trong đầu mình, sắc mặt lập tức có chút cổ quái.

Hắn há mồm, Lục Phiên cũng không đợi hắn đáp lời, liền tản hắn đi.

Cuối cùng, bên trong Truyền Đạo đài, chỉ còn Tư Mã Thanh Sam đang quỳ rạp trên mặt đất, bị hù muốn khóc.

“Người nào có thể vào đây, đều có được tiên duyên một lần, ngươi yêu cầu tiên duyên gì?”

Lục Phiên mở miệng, âm thanh linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn ở giữa tiên đài.

Thân thể của Tư Mã Thanh Sam run lên.

Hắn khẩn trương đến nỗi không nói nên lời.

Bên trong Truyền Đạo đài thoáng cái yên tĩnh lại.

Lục Phiên không nói gì.

Sau đó, hắn không chờ Tư Mã Thanh Sam mở miệng, khoác tay áo, khiến cho phù văn xây dựng một bộ công pháp tu hành, nương theo đó là một sợi linh khi chui vào mi tâm của Tư Mã Thanh Sam.

Sau đó, thân thể của Tư Mã Thanh Sam liền nát vụn.

“Giải quyết xong công việc.”

Lục Phiên mở mắt, lấy chén rượu thanh đồng ra, rượu trong ly đã có chút lạnh, nhưng hắn lại không thèm để ý, một ngụm uống sạch.

Bên ngoài, mưa to vẫn không ngừng trút xuống, cơn mưa tương đối lớn.

Trời, tối tăm mờ mịt, tựa như một giọt mực bị nhỏ vào.

Hắn lại một lần nữa lấy Linh áp kỳ bàn ra.

Hai tổ hợp trắng đen dược sắp xếp xong, Lục Phiên cầm cờ trắng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Kỳ phổ 《 Dịch Thiên Thế 》sở hữu chín cục, Sơn Hà cục đã bày rồi, bây giờ ta đã đột phá luyện khí tầng 3, có lẽ nên thử một ván cờ mới.”

Lục Phiên cầm cờ, nỉ non nói.

Sau đó, bàn tay thon dài tựa như không nhiễm bụi trần, nhẹ nhàng phất qua Linh áp kỳ bàn.

Cờ trắng hạ xuống.

“《 Dịch Thiên Thế 》 ván thứ hai, Phong Vũ cục”

Trong lầu các tương đối rảnh rỗi.

Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, Linh áp kỳ bàn bày trước người, hắn cầm cờ, không ngừng hạ xuống.

Trong đôi mắt của Lục Phiên lóe lên vẻ kinh ngạc, tập trung tinh thần.

Đã bày qua Sơn Hà cực, kỳ nghệ của Lục Phiên cũng không yếu, hiện tại thì cái Phong Vũ cục này lại làm cho Lục Phiên cảm thấy kinh ngạc, tán thán.

Mà đang lúc hạ cờ, cường độ linh hồn của Lục Phiên đang không ngừng cô đọng lại.

Đạo tông, trong tiểu trúc lâu.

Lý Tam Tuế mở mắt ra.

Gió trong rừng trúc có chút thanh lãnh, ánh nắng xuyên thấu qua lá trúc, nhưng cũng không triệt tiêu cái hơi lạnh thấu xương kia.

“Tiên duyên…”

“Đây là…”

Lý Tam Tuế có chút kinh ngạc, đôi môi đỏ thẳm có hơi chút kéo ra, phảng phất như là nhìn thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy.

Nàng đứng người lên, dạo bước ở trong trúc lâu.

Thứ mà Lục Phiên truyền cho nàng, không phải tu tiên pháp gì, ngược lại là…một loại đạo pháp kỳ lạ.

Lý Tam Tuế cùng Nhiếp Trường Khanh đã từng có một trận chiến, trận chiến kia, khiến cho Lục Phiên thấy được thiên phú của Lý Tam Tuế, nàng đối với đạo pháp dường như có loại mẫn cảm tự nhiên.

Vậy mà dùng Long Môn làm cơ sở, dẫn dắt mây dày hóa thành Vân Long.

Cho nên, Lục Phiên liền truyền cho Lý Tam Tuế một cái đạo phap tu hành thuật, chính bản thân Lục Phiên cũng lười nghiên cứu đạo pháp, chỉ có thể sáng tạo một cái khởi đầu cho Lý Tam Tuế, để cho nàng tự mình nghiên cứu.

Lý Tam Tuế đi ra khỏi trúc lâu.

Trong rừng trúc, là rụng về cõi, không ngừng xếp lại, tản ra một mùi vị mốc meo.

Trong đầu của Lý Tam Tuế suy nghĩ đủ thứ.

Nàng giống như là một hài đồng tìm thấy đồ chơi mới vậy, khắp khuôn mặt đâu đâu cũng có nét kinh hỉ.

Nàng giơ tay lên, tay hóa thành từng cái ấn quyết..

“Càn ấn.”

Lý Tam Tuế quát nhẹ, linh khí bên trong khí đan phun trào.

Lá trúc trên mặt đất bỗng nhiên bay tán loạn lên, không ngừng xoay tròn trên không trung, rất nhanh, liền xếp thành một người lá nho nhỏ.

Người lá trúc xuôi theo tâm ý của Lý Tam Tuế, lại có thể thi triển võ học, có thể công phạt, mặc dù có chút không thuần thục, dù sao thì đây là lần đầu tiên mà Lý Tam Tuế nắm giữ.

“Đạo pháp, đây chính là đạo pháp…”

Lý Tam Tuế kinh hỉ.

Cánh cửa đối diện trúc lâu mở ra.

Tạ Vận Linh tựa như già đi rất nhiều.

Hắn thấy được ấn quyết trên tay Lý Tam Tuế, cùng với lá trúc xếp thành giáp, hóa người giáp mà đi, có thể lăng không huy quyền, thi triển võ thì.

Tạ Vận Linh khẽ giật mình.

“Tôn thượng.”

Thấy được Tạ Vận Linh, Lý Tam Tuế thu đạo pháp lại, ngay lập tức, lá trúc sụp đổ, hóa thành những tảng lá trôi nổi, khô bại cùng vô lực.

“Tiên pháp?”

Tạ Vận Linh ho khan một tiếng, hỏi.

Lý Tam Tuế khẽ giật mình, rồi nhẹ gật đầu: “Vô tình nhận được truyền thừa từ tiên nhân, thứ này gọi là…Đạo thuật.”

Đạo thuật…

Tạ Vận Linh cười cười, ánh mắt có chút hòa ái khi nhìn xem Lý Tam Tuế.

“Tam Tuế a.”

Tạ Vận Linh nói.

“Gọi ta là Mạc Sầu.” Lý Tam Tuế rất lạnh lùng.

Tạ Vận Linh có hơi ngưng lại, “Được rồi, Tam Tuế.”

“Lão hủ muốn ra khỏi môn một lần, nếu như không về được, Chư tử đời tiếp theo của Đạo tông, là ngươi.”

Lý Tam Tuế nhíu mày, “Vì sao Chư tử đời tiếp theo là ta, ca của ta thì sao?”

Tạ Vận Linh khoát tay áo, nói: “So với Tam Tư, ngươi thích hợp làm chủ Đạo tông hơn, ca của ngươi thì đóng giữ biên cảnh, đời này của hắn chỉ là phóng đãng không trói buộc, yêu thích tự do, không thích hợp làm chủ Đạo tông.”

Bờ môi của Lý Tam Tuế mấp máy một cái, hoàn toàn chính xác, Lý Tam Tư không đáng tin cậy cho lắm.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Lý Tam Tuế hỏi.

Tạ Vận Linh còng lưng xuống, giẫm lên những tảng lá trên mặt đất, cười cười.

“Bạch Ngọc Kinh có dã tâm rất lớn.”

“Lão hủ phải nhanh đến xem, hắn có thực lực để gánh vác dã tâm này hay không.”

Tạ Vận Linh nở ra nụ cười thâm thúy.

“Cho nên…đến cùng là ngươi muốn đi đâu?”

Sắc mặt của Lý Tam Tuế không thay đổi, tiếp tục tra hỏi, có thể nói một cách thẳng thắn dễ hiểu không?

Tạ Vận Linh nhịn không phun máu ra, liếc mắt lườm Lý Tam Tuế.

“Tìm mấy tên lão già, cùng đi Bắc Lạc.”

Lông mi của Lý Tam Tuế nhảy lên, kết hợp với ngôn từ mà trước đó Tạ Vận Linh nói khi nãy, bèn nói: “Đi Bắc Lạc? Ngươi muốn đi chịu chết?”

Tạ Vận Linh lại một lần nữa muốn nôn ra máu.

Hắn khoát tay áo, thật sự là làm biếng nói chuyện với Lý Tam Tuế.

Bắc quận.

Bên trong quân trường.

Mặc Củ tay cầm quạt lông, đầu đội luân cân, có chút cổ quái mở mắt ra.

“Tiên duyên…”

“So với bí cảnh dãy Ngọa Long, còn có bí cảnh bát đại Long Môn, thì không giống cho lắm…Tiên duyên này, tựa hồ là được tiên nhân truyền thẳng, Bá Vương, Bắc Lạc Lục thiếu chủ tự nhiên thu hoạch được tiên duyên, chắc là dùng loại phương thức này.”

Suy nghĩ của Mặc Củ chuyển động, phân tích.

Tiên nhân sao?

Bắc Lạc Lục thiếu chủ thường nói cùng tiên đấu, chính là vị tiên này?

Bỗng nhiên Mặc Củ có chút bội phục Lục Bình An, ở cái chỗ quỷ dị kia, đối mặt với thượng tiên cao cao tại thượng, thậm chí Mặc Củ không có tâm tư phản kháng.

Mà Lục Bình An lại muốn đấu với tiên.

Nhưng vì sao…Tiên nhân truyền cho ta…tu hành pháp liên quan đến Hạo nhiên chính khí của Nho giáo?”

“Tiên…Không gì không biết sao?”