TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 151: Các ngươi thành công đưa tới sự chú ý của thiếu chủ (2)

Chương 151: Các ngươi thành công đưa tới sự chú ý của thiếu chủ (2)

Người dịch:Duy Cường

La Nhạc không có suy nghĩ quá nhiều, hắn bước lên căn lầu gác nhỏ trên cổng thành, đi tới lan can chỗ góc tường, nhìn xuống phía dưới tường thành nguy nga, chỉ thấy lít nha lít nhít thân ảnh theo phần cuối bình nguyên đi tới, thần sắc trên mặt hắn hơi có vẻ quái dị.

"Những người này... Giống như là các thế lực trong giang hồ, cùng với một chút võ lâm thế gia."

"Nhìn bộ dáng của bọn hắn, không giống là tiến tới đánh Bắc Lạc thành."

"Giống như là... Triều thánh?"

Sắc mặt La Nhạc trở nên quái dị nói.

Vẻ mặt của binh lính chung quanh cũng biến hóa một chút.

Rất nhanh, những thân ảnh lộn xộn, lưng đeo bọc hành lý này, dồn dập đi tới dưới chân thành Bắc Lạc.

Những người trong võ lâm này, phần lớn mang theo đao kiếm, thoạt nhìn qua khí thế có chút hung hãn, đa số đều là nhị lưu cùng bất nhập lưu võ giả, cũng có một số nhất lưu cao thủ cùng Tông sư, nhưng số lượng không nhiều.

La Nhạc hạ lệnh đóng cửa thành.

Những người trong võ lâm tiến tới dưới chân thành, dồn dập yêu cầu mở cổng thành.

"Ta đến từ Đông Dương quận, là võ giả của Lưu gia, vì cầu tiên duyên mà tới! Nguyện gia nhập vào Bạch Ngọc Kinh, trở thành tùy tùng của Lục thiếu chủ!"

Một vị võ giả quỳ sát dưới tường thành, lớn tiếng hô lên.

Cái này chỉ mới vẻn vẹn là bắt đầu.

Một vị tiếp một vị võ giả tự báo xuất thân, có đến từ Tây quận, có đến từ Bắc quận, Nam quận.

Cơ hồ bao gồm mười ba quận của Đại Chu.

La Nhạc có chút bối rối, không biết phải nói gì, khó mà quyết định được, dù sao những người này cũng không phải địch nhân tới công thành, không thể nào trực tiếp hạ lệnh toàn bộ chém giết.

Cho nên, hắn để cho người ta tiếp tục đóng kín cửa thành, còn bản thân thì ra roi thúc ngựa đi Hồ Tâm đảo.

So với bên ngoài lộn xộn náo nhiệt, trên Hồ Tâm đảo liền lộ ra ưu nhã tĩnh mịch rất nhiều.

Hoa đào yên tĩnh nở, hoa cúc chập chờn.

Gió nhẹ quét mặt hồ, tạo nên tầng tầng sóng gợn.

Trên tầng hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên đang thanh thản đánh cờ, hắn bày Phong Vũ cục, không ngừng cô đọng cường độ linh hồn, cùng với việc luyện tập khống chế sức mạnh của bản thân.

Trên thân của Lục Phiên không cảm nhận được một chút áp lực nào do nhiệm vụ thăng cấp thế giới mang đến, phảng phất hắn đã đem việc này quên đi.

Đương nhiên, không phải Lục Phiên đã đem việc này quên, không có chút nào chuẩn bị.

Nhiếp Trường Khanh trở về, Lục Phiên liền yêu cầu hắn cùng với Ngưng Chiêu tiến vào kế hoạch, khẩn trương tu hành, nỗ lực tăng cao thực lực.

Nhân tiện, hắn cũng yêu cầu Nghê Ngọc luyện thêm mấy nồi Tụ Khí đan, vì vậy, làm cho Nghê Ngọc trong mấy ngày nay mệt đến thở không ra hơi.

Vốn dĩ, thời gian của Nghê Ngọc trôi qua rất thư thái, mấy ngày mới luyện chế một nồi Tụ Khí đan, vừa dễ dàng lại không có áp lực.

Mà bây giờ, Lục Phiên yêu cầu nàng mỗi ngày phải luyện một nồi Tụ Khí đan.

Cơ hồ đem nàng cho ép khô.

Tuy nhiên, cái gì Nghê Ngọc cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.

Ai kêu ngày đó, nàng cười vui vẻ như vậy?

Khi đó cười có bao nhiêu đắc ý, bây giờ phải chịu bao nhiêu khổ.

Nhưng mà, trải qua mấy ngày luyện đan cường độ cao, cũng làm cho trình độ luyện đan của Nghê Ngọc tăng lên không nhỏ, tu vi cũng có tiến bộ, thế mà làm cho nàng có thể luyện chế ra Tụ Khí đan có đan văn.

La Nhạc leo lên đảo, tiết tấu sinh hoạt chậm rãi nhàn nhã trên đảo làm cho hắn có chút không thích ứng.

"La thúc."

Nhiếp Song hướng về hắn vấn an.

Mấy ngày nay hắn trôi qua rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng hắn cũng gặp được mẹ ruột của mình.

Phụ thân không làm cho hắn thất vọng, thật sự đón mẫu thân trở về, mặc dù tình trạng của mẫu thân không tốt lắm, nhưng mà trong nháy mắt khi vừa gặp, một loại liên hệ sâu xa tồn tại trong huyết mạch, làm cho hai mắt của Nhiếp Song trở nên đỏ bừng.

Có mẫu thân làm bạn, mấy ngày nay Nhiếp Song luyện quyền đều cảm thấy có thêm mấy phần sức mạnh.

La Nhạc hướng về phía Nhiếp Song cười cười, hắn rất xem trọng Nhiếp Song, tên tiểu tử này tính tình mười phần nhiệt tình, lại cực kỳ cố gắng, trong tương lai chắc chắn sẽ không phải hạng tầm thường.

Dưới một gốc Triều Thiên cúc.

Lục Trường Không đang ngồi xếp bằng tu hành, từng sợi linh khí hội tụ vào bên trong khí đan.

Dường như cảm ứng được La Nhạc xuất hiện, Lục Trường Không chậm rãi mở mắt ra.

"Đại nhân, dưới chân Bắc Lạc thành, tụ tập rất nhiều võ giả đến từ các quận của Đại Chu, bọn hắn nói... Muốn bái vào Bạch Ngọc Kinh, học tu hành pháp môn."

La Nhạc chắp tay, lấy tình huống bên ngoài chi tiết kể lại.

"Ừm? Gia nhập Bạch Ngọc Kinh?"

Sắc mặt của Lục Trường Không trở nên có chút quái dị.

Bọn người này, tâm làm sao lớn như vậy chứ?

Bọn hắn dựa vào cái gì cho rằng có thể gia nhập vào Bạch Ngọc Kinh?

Lục Trường Không ngẩng đầu, nhìn về phía lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh, thấy Lục Phiên đang dựa vào lan can, tóc mai bay tán loạn, chăm chú đánh cờ.

"Ngươi đi hỏi Phiên nhi một chút."

Lục Trường Không nói.

Sắc mặt của La Nhạc cứng đờ, đối diện với Lục Phiên, không hiểu sao hắn luôn có chút chột dạ.

Có lẽ Lục Phiên cho người ta cảm giác quá bàng quan, lạnh nhạt với tất cả mọi việc.

Tuy nhiên, hắn vẫn là hướng về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh bước đi, chắp tay cao giọng nói: "Thiếu chủ..."

Nhưng mà không đợi La Nhạc nói xong, Lục Phiên liền cắt ngang lời của hắn.

"Biết."

"Bạch Ngọc Kinh, không thiếu đồ đệ."

Lời nói của Lục Phiên nhàn nhạt vang lên, còn kèm theo thanh âm quân cờ hạ xuống bàn.

La Nhạc nghe vậy, lập tức hiểu rõ.

Sau khi chắp tay, thối lui ra khỏi Hồ Tâm đảo, giục ngựa trở lại trên tường thành.

Lúc này, dưới cổng thành đã sớm tụ tập đầy võ giả trong giang hồ.

Tiếng hò hét ầm ĩ khắp nơi, thậm chí một số người trong võ lâm vốn có ân oán từ trước, vừa gặp mặt đã ra tay đánh nhau, âm thanh do khí huyết vận chuyển vang lên bên tai không dứt.

Hai đầu lông mày của La Nhạc hơi nhíu lại.

"Chư vị..."

La Nhạc mở miệng, thanh âm từ trên cổng thành vang vọng, quanh quẩn dưới tường thành.

Rất nhiều người trong võ lâm ngẩng đầu, nhìn về phía La Nhạc.

"Lục thiếu chủ nói, Bạch Ngọc Kinh không thu đồ đệ."

La Nhạc nói.

Thanh âm vừa dứt, dưới cổng thành trở nên yên tĩnh trong chốc lát, sau đó triệt để sôi trào lên.

"Bạch Ngọc Kinh chính là thế lực tu hành đệ nhất trong thiên hạ, sao có thể không thu đồ đệ?"

"Ta từ ngàn dặm xa xôi tới Bắc Lạc, chỉ cầu có thể bái vào Bạch Ngọc Kinh, ta là thật lòng!"

"Mở cửa thành đi, chúng ta không tin lời của ngươi, chúng ta muốn đích thân bái kiến Lục thiếu chủ!"

Rất nhiều người trong võ lâm không cam lòng hô lên.

Bọn hắn trèo non lội suối đi Bắc Lạc, mục đích chính là có thể trở thành tu hành giả.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, thế lực tu hành như Bạch Ngọc Kinh, số lượng môn nhân sao có thể ít được?

Giống Mặc gia, có hàng trăm hàng nghìn đồ tử đồ tôn, phân bố rộng rãi trên khắp Đại Chu.

Giống Nho giáo, thiên hạ nho sinh đều là Nho giáo đồ đệ...

Bạch Ngọc Kinh là thế lực còn cao hơn cả Bách Gia, làm sao có thể không thu đệ tử?

La Nhạc khẽ nhíu mày.

Nhìn xem tình hình dưới chân thành càng ngày càng có vẻ náo loạn, trên mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Ánh mắt của La Nhạc lạnh lùng quét nhìn rất nhiều người võ lâm dưới chân thành.

Bàn tay đè lên chuôi đao, bước ra một bước.

"Thiếu chủ nói không thu đồ đệ, chính là không thu, các ngươi chớ có huyên náo ồn ào, nếu không... Giết không tha."

La Nhạc nói xong, đột ngột rút thanh đao bên hông ra, trên thân phát ra một luồng uy áp mạnh mẽ.

Đó là uy áp ngưng tụ ra sau khi dùng Long Huyết đan.

Nhân sĩ võ lâm dưới chân thành yên lặng mấy giây, sau đó, một lần nữa trở nên càng thêm náo loạn, bởi vì những người này kịp phản ứng lại.

Bọn hắn là tới triều thánh, là tới gia nhập vào Bạch Ngọc Kinh...

Dựa vào cái gì bọn hắn còn chưa kịp vào thành liền bị đuổi đi?

Náo loạn càng ngày càng kịch liệt.

Không ít lưu manh trong chốn võ lâm, càng là mở miệng mắng to, xé rách bầu không khí yên bình buổi sáng của Bắc Lạc thành.

Trên Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên đang bày cục hạ cờ, hai đầu lông mày đột nhiên hơi nhíu lại.

Hắn không thích không khí ồn ào náo loạn như thế này.

Càng không thích những người này dùng đại nghĩa tới ép buộc hắn.

Thế gian luôn luôn tồn tại một số người tự cho là đúng.

Thiếu thốn kính sợ đối với thế lực tu hành.

Lục Phiên nắm lấy một quân cờ đen, nhẹ nhàng hạ xuống bàn cờ, một luồng gió nổi lên, thổi phần phật, làm tóc mai cùng y phục của hắn bay lên.

Tinh thần khẽ động.

Linh thức nhanh chóng bay ra, vượt qua mặt hồ.

Tràn vào trong đầu của La Nhạc, vốn đang đứng trên cổng thành, sắc mặt tái mét vì tức giận,.

La Nhạc ban đầu cực kỳ kinh hãi nhưng sau đó thần sắc của hắn trở nên quái dị, trong ánh mắt mang theo một vẻ thương hại, nhìn về phía đám người giang hồ đang nhao nhao dưới chân thành.

Lần này tốt rồi.

Các ngươi đã thành công đưa tới sự chú ý của công tử.