Dịch: Mèo Rừng
La Nhạc đã hoàn toàn trở nên kinh hãi.
Bởi vì, mặc dù Lục Phiên đang ở trên Hồ Tâm đảo, nhưng âm thanh của hắn lại vang vọng ở bên tai La Nhạc.
Loại thủ đoạn này, quả thật là giống như thần tiên ở trong truyền thuyết vậy, khiến cho La Nhạc càng lúc càng kính sợ Lục Phiên.
Không hổ là thiếu chủ đã khiến cho thời đại Bách Gia Chư Tử chấm dứt.
La Nhạc cảm khái.
“Mở cửa thành, để bọn hắn vào, có lẽ tính tình của ta quá tốt, cho nên có một số người sinh ra ảo giác.”
m thanh nhàn nhạt của Lục Phiên quanh quẩn ở bên tai La Nhạc.
La Nhạc há to miệng, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Tuy nhiên, Lục Phiên đã bảo mở cửa thành, thì La Nhạc ngay lập tức hạ lệnh mở cửa thành.
Chốt cửa thành mở lên.
Ngoài thành, những tên võ lâm đều toát ra vẻ mặt mừng như điên.
Những người này đều chen chúc vào nhau để xông vào thành, sợ sau khi chậm trễ, sẽ bị người khác đoạt trước.
La Nhạc ở trên tường thành, nhìn xem đoàn người võ lâm tựa như đàn kiến, tranh nhau mà vào, đôi mắt khẽ híp lại.
Đợi hết thảy những tên võ lâm đều vào thành.
La Nhạc lại hạ lệnh lần nữa, binh lính thiết huyết được bao phủ bởi giáp chợt đóng chốt lại, làm cho cửa thành triệt để khép kín.
Việc này làm cho lòng không ít người khẽ giật mình.
Ngược lại, lại khiến cho đám người phân loạn kia yên tĩnh trở lại.
La Nhạc chậm rãi đi xuống cổng thành.
Từng đội Bắc Lạc thành Thiết Huyết Thủ Vệ mặc lấy giáp sắt, dồn dập đứng ở bên người hắn.
“Đuổi kịp.”
La Nhạc liếc mắt nhìn những tên võ lâm này, bọn người này, đa số là cùng đường mạt lộ, hoặc là võ nhân không thể lăn lộn ở bên ngoài, bọn hắn muốn bái nhập Bạch Ngọc Kinh, thành tâm hay không thì không biết, thế nhưng, phần lớn là che giấu tâm tư tìm kiếm vận may.
Thanh danh hiện giờ của Bạch Ngọc Kinh, tựa như mặt trời ban trưa, nếu có thể bái nhập vào đó, chính là một bước lên trời.
Đa số võ nhân đều có ý nghĩ ngu xuẩn mà buồn cười này.
La Nhạc đeo đao, di chuyển về hướng Bắc Lạc hồ.
Những tên giang hồ mơ hồ cảm thấy một cảm giác áp bách đáng sợ phát ra từ trên người La Nhạc.
Bọn hắn đi trên đường cái của Bắc Lạc thành.
Cư dân bên trong Bắc Lạc thành đều ra toát vẻ tò mò, chỉ trỏ về phía những tên võ lâm đang mặc các bộ trang phục cổ quái kia.
Lúc bình thường, những tên trong giang hồ này có lẽ sớm đã trở nên tức giận.
Tuy nhiên, không biết vì sao, khi ở bên trong Bắc Lạc thành, tính tình của những người này lại tương đối tốt, có thể do uy danh mà Bạch Ngọc Kinh mang tới, để trong lòng bọn hắn e sợ cùng đè nén.
Rất nhanh thì Bắc Lạc hồ xuất hiện trước mắt những người này.
Hồ Tâm đảo, lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên cũng không để ý nhiều đối với những tên giang hồ này.
Hắn biết rõ, đa số những tên này đều không thành tâm muốn bái nhập vào Bạch Ngọc Kinh, bọn hắn chỉ muốn mượn Bạch Ngọc Kinh ở thời điểm hiện tại, để có được một cái thanh danh.
Hắn cho gọi Cảnh Việt.
Cảnh Việt đang tu hành ở trên đảo, chợt ngẩn ra, sau đó vác lấy hộp kiếm, leo lên lầu các tầng hai.
Đây là lần đầu tiên hắn đứng ở đây.
Từ khi hắn bái nhập Bạch Ngọc Kinh cho tới bây giờ, ở trong mắt Lục Phiên, hắn tựa như là một kẻ trong suốt vậy, ngoại trừ đoạn thời gian trước có cho hắn vào bên trong Long Môn để tu hành.
“Công tử.”
Cảnh Việt áp chế kích động ở trong lòng xuống, đi đến trước mặt Lục Phiên, hơi khom người.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, trong tay nắm lấy quân cờ tựa như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảnh Việt không dám thở mạnh, mặc dù Lục Phiên không có thả bất kỳ cái khí thế cùng linh áp nào, nhưng cảm giác sợ hãi khi bị đè ngã sấp trên mặt đất vào lúc trước, vẫn một mực quanh quẩn trong lòng của hắn.
Mũi chân Cảnh Việt hơi chĩa chĩa xuống đất.
Trong lòng hắn đang dần phun trào ra một loại ý muốn chạy trốn.
“Muốn chạy trốn rối? Bản công tử cũng sẽ không ăn thịt ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Lục Phiên liếc mắt lườm Cảnh Việt, nói.
Cảnh Việt miễn cưỡng cười, tính tình của công tử không được tốt lắm, nếu như hắn có chỗ nào đó làm không ổn, đắc tội công tử…
Chẳng phải là thê thảm giống như Nghê Ngọc sao?
“Ngươi đã từng nói là muốn bái nhập Bạch Ngọc Kinh, tuy nhiên…Ta vẫn chưa thừa nhận, hiện tại, ta cho ngươi một cái cơ hội.”
“Một đám người giang hồ ở bên ngoài đảo, bọn hắn bảo muốn gia nhập Bạch Ngọc Kinh.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, nói khẽ.
Khóe miệng của Cảnh Việt cong lên, nói:
“Công tử, đừng có tin lời bọn hắn, chân chính hào kiệt trong giang hồ, sẽ không có khả năng muốn gia nhập Bạch Ngọc Kinh. Bọn người này nhất định là những tên lưu manh trong giang hồ, đã từng bị các môn phái cự tuyệt, hoặc là bị trục xuất, thứ gọi là muốn bái nhập Bạch Ngọc Kinh ở trong miệng bọn hắn, chỉ là muốn một bước lên trời mà thôi.”
Làm một trong Kiếm phái thất hiệp, Cảnh Việt cũng đã hành tẩu trong giang hồ, hiểu rõ tình hình ở trong đấy.
Giang hồ có khoái ý ân cừu, nhưng cũng không thiếu những chuyện dơ bẩn.
Có hào hiệp, cũng có lưu manh vô lại.
Lục Phiên mỉm cười, gió thổi ở ven hồ làm cho những sợi tóc của hắn nhẹ nhàng tung bay.
“A, xem ra ngươi khá am hiểu đối với những tên này.”
“Nếu vậy thì, những người này sẽ làm sát hạch để cho ngươi nhập môn. Mặc kệ là Nhiếp Trường Khanh, hoặc giả là Ngưng Chiêu, bọn hắn đều đã ngăn chặn hơn ngàn người, với lại, người mà bọn hắn ngăn cản, chính là quân đội tinh nhuệ có trật tự.”
“Khảo hạch của ngươi, tương đối buông lỏng một chút, vậy thì đối phó với những tên giang hồ này đi.”
Lục Phiên nói.
“Nếu như ngươi thành công, vậy thì ngươi chính là đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh, bản công tử sẽ tự mình truyền tu hành pháp cho ngươi.”
Ngón tay của Lục Phiên khẽ gõ trên tay vịn xe lăn, nhìn Cảnh Việt, nói.
Cảnh Việt có hơi giật mình, sau một lúc, hắn siết chặt tay lại.
“Công tử…ta chắc chắn sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
Cảnh Việt nói.
“Công tử, phải giết hết luôn hả?”
Cảnh Việt nhướng mày, nói.
“Trong lòng của ngươi tự có thước đo, hết thảy tùy vào ngươi.”
Lục Phiên khoát tay áo.
Cảnh Việt không nói tiếp, hắn vác hộp kiếm, quay người rời đi.
Lục Phiên liếc mắt nhìn bóng lưng đang đi xuống lầu của Cảnh Việt.
Cảnh Việt đã vào Hồ Tâm đảo lâu rồi, việc này là cơ duyên thuộc về hắn.
Đây là một con người thú vị, Lục Phiên vẫn một mực không truyền tu hành pháp chân chính cho hắn, là bởi vì hắn vẫn đang âm thầm quan sát Cảnh Việt.
Bởi vì Lục Phiên hiếu kỳ.
Cảnh Việt rất sợ chết, đây là kẻ sợ chết nhất mà Lục Phiên đã từng thấy, vừa gặp một chút chuyện thì bèn chạy trốn.
Sợ chết, là tâm ma của Cảnh Việt.
Cảnh Việt đi xuống lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Ở nơi xa, Nghê Ngọc cõng nồi đen, tò mò chạy tới.
“Công tử tìm ngươi có chuyện gì?”
Nghê Ngọc hiếu kỳ hỏi.
Cảnh Việt liếc mắt lườm Nghê Ngọc, nghiêm túc nói: “Để cho ta đi lập uy!”
“Lập uy? Ngươi?”
Nghê Ngọc có chút không tin, liếc mắt đánh giá toàn thân Cảnh Việt.
Cảnh Việt giơ tay lên, thanh y phần phật, quang minh lẫm liệt, chỉ về bờ bên kia của Hồ Tâm đảo: “Trên bờ hồ, có hơn một ngàn tên giang hồ tụ tập lại, công tử để cho ta lập uy thay cho Bạch Ngọc Kinh, lấy một chiến ngàn.”
“Ngươi làm được không đấy? Sẽ không phải là chạy trốn a?”
Nghê Ngọc hỏi.
“Ta với ngươi đặt cược, được không?” Cảnh Việt liếc mắt lườm Nghê Ngọc.
“Trận chiến này, nếu như ta chạy trốn, từ rày về sau, Cảnh Việt ta sẽ lấy họ của ngươi, đổi thành Nghê Việt.”
“Nếu như ta không trốn… Ngươi tặng cho ta 15 viên Tụ Khí đan, thế nào?”
Nghê Ngọc khẽ giật mình.
Nghiêm túc như vậy sao?
So với Cảnh Việt cười đùa tí tửng vào lúc bình thường, thì không giống lắm.
Cảnh Việt lại cười cười, cẩn thẩn tỉ mỉ lấy một viên Tụ Khi đan đã được liếm sạch bóng từ trong ngực ra, đưa cho Nghê Ngọc.
Sau đó, sửa sang lại bốn thanh kiếm ở trong hộp kiếm, cất bước đi lên thuyền cô độc, sào thuyền khẽ đập, nhẹ nhàng lướt đi, tan biến ở trên mặt hồ đầy sóng gợn.
“Hắn đang tự ép mình.”
Thân hình của Ngưng Chiêu xuất hiện ở bên người Nghê Ngọc.
“Hắn biết rõ khuyết điểm của mình, nên muốn vượt qua nó…Chỉ có như vậy, hắn mới thấy bản thân mình xứng với đồ đệ Bạch Ngọc Kinh, công tử cho hắn cơ hội, mà hắn cũng hết sức trân quý cơ hội này.”
Ngưng Chiêu nói.
Nghê Ngọc mím môi, khẽ gật đầu.
“Ngưng tỷ, hắn làm được sao?”
Nghê Ngọc hỏi.
Gió thổi nhẹ nhàng, làm cho tóc xanh của Ngưng Chiêu trôi nổi trên không trung, nàng vén tóc cho vào sau tai, rồi lắc đầu.
“Hắn có làm được hay không, có lẽ chỉ có công tử mới biết được.”
Ngưng Chiêu vỗ vỗ bả vai của Nghê Ngọc.
Sau đó cất bước mà đi về phía Long Môn, ở nơi xa, Nhiếp Trường Khanh cũng vác đao mổ heo mà đi tới, hai người gật đầu, cùng một bước đi vào bên trong Long Môn.
Tây Quận.
Đông Diễn giang, Long Môn bí cảnh.
Bá Vương lại tiếp tục mặc giáp, bước vào trong đấy, hắn đi qua khu vực binh tượng, vượt cầu treo bằng dây cáp, leo lên đảo trên không.
Hắn đứng ở rìa đảo, nhìn về phía trung tâm cung điện ở xa xa kia.
Cái khí tức khủng bố và ngột ngạt đang ở trong cung điện kia, vẫn đang tràn ngập ra.
Hắn hít sâu một hơi.
Trong đôi mắt của Bá Vương, chợt lóe tinh mang.
Đây là lần thứ mười hắn trùng kích dây cáp, muốn leo lên trung tâm cung điện.
Cả mười lần kia, hắn đều thất bại.
Tuy nhiên, Bá Vương cũng không phải là Bá Vương ở trước kia, hắn không hề từ bỏ, lúc bại lúc thắng, kể cả lần nào hắn cũng bị bóng đen đánh giá bay ra khỏi dây cáp, hắn vẫn đứng lên như cũ, mang theo ý chí bất khuất, tiếp tục trùng kích.
Mười lần, ròng rã mười lần.
Bá Vương dường như cảm thấy được bình cảnh của mình đã được nới lỏng, chuyện này khiến cho hắn cực kỳ hưng phấn.
Cái cảm giác này giống như là trong tuyệt cảnh, bắt lấy được một tia hi vọng. Lại tựa như ở trong sa mạc khô cần, có được một trận mưa to.
“Lần thứ mười một.”
Bá Vương xoay xoay cái cổ một chút, ánh mắt trở nên sắc bén, cất bước lên dây cáp.
Dây cáp lay động.
Hắn đi từng bước từng bước lên trung tâm cung điện.
Hắn cực kỳ cẩn thận, lá chắn được che trước người của hắn, trên tấm chắn đã đầy vết lõm, nguyên nhân chính là vì bị cái bóng đen kia đánh ra.
Dây cáp lung la lung lay, bên dưới là vực sâu vạn trượng.
Bước hai bước, khí tức ngột ngạt càng lúc càng trở nên cường thịnh.
Trong lòng của Bá Vương chợt run lên, hắn biết…Bóng đen kia lại tiếp tục xuất hiện.
Thân thể hắn có hơi chìm xuống, khí lưu trong khí đan phun trào ra, bao trùm lấy thân thể.
Nhưng mà…nằm ngoài dự kiến của hắn.
Chờ hơn nửa ngày, bóng đen lại không xuất hiện.
Bá Vương sững sờ, lông mi ngưng tụ lại.
Hắn nhìn chăm chú trung tâm cung điện ở cuối dây cáp, sau đó hít sâu một hơi, thi triển bộ pháp.
Hắn chạy như điên ở bên trên dây cáp, xông về phía trung tâm cung điện.
Cuối cùng, hắn cũng lao ra dây sắt, nhảy một cái, đập xuống mặt đất ở trung tâm cung điện.
Tiếng thở dốc trầm trọng tràn ngập trong không khí, tựa như cái ống thổi bị bịt kín lại vậy.
Bỗng nhiên, Bá Vương ngẩn đầu lên, nhìn về nơi xa.
Thấy được hai bóng hình quen thuộc, trên đỉnh đầu bọn hắn có vòng xoáy linh khí đang xoay tròn.
“Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu!”
Bá Vương nỉ non.
Nhiếp Trường Khanh vác lấy đao mổ heo, bạch y phấp phới.
Váy trắng của Ngưng Chiêu cùng với mái tóc xanh phiêu đãng trên không trung, nàng cầm Thiền Dực kiếm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Lục Phiên để cho bọn họ tới để khiêu chiến chúa tể tồn tại ở trung tâm cung điện.
Cho nên, bọn hắn tới.
Tựa như nghe được có người đang gọi tên của bọn hắn.
Đôi mắt sắc bén của Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh chợt di chuyển, nhìn về phía Bá Vương.
Khí tức Thể Tầng cảnh, bắn ra.
Khiến cho sắc mặt của Bá Vương có hơi biến đổi.
“Các ngươi đã đột phá vào Thể Tàng!?”
Trong lòng Bá Vương tràn ngập vẻ bất khả tư nghị.
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu có hơi sửng hốt, dường như không dự đoán được là Bá Vương sẽ xuất hiện ở nơi này.
Nghe được sự nghi hoặc của Bá Vương.
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh đều nhẹ nhàng gật đầu.
“Vừa vào Thể Tàng.”
Không hổ là đồ đệ Bạch Ngọc Kinh…
Hô hấp của Bá Vương càng lúc càng gấp rút, trong đôi mắt nổi lên một vệt không cam lòng.
Nhưng khi ngẫm lại, thì lại thấy khá bình thường, dù sao thì, khi hắn nghĩ đến thiếu niên với bộ y phục trắng như tuyết, ngồi ngay ngắn trên xe lăn ở bên dưới ánh trăng, Bạch Ngọc Kinh có dạng tồn tại như thế.
Thì việc Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh đột phá vào Thể Tàng, cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Bỗng nhiên.
Bên tai hắn lại một lần nữa truyền tới âm thanh dây cáp lắc lư.
Bá Vương ghé mắt.
Chỉ thấy, một bộ đạo bào xoay tròn, cùng với đó là một đạo nhân cầm lấy kiếm gỗ, hạ xuống từ bên trên dây cáp.
Trong nháy mắt, khi hắn rơi xuống trung tâm cung điện.
Khí tức trên thân chợt dâng lên, mơ hồ có một vòng xoáy linh khí hiển hiện ở trên đỉnh đầu.
Ánh mắt của Bá Vương co rút lại, Đạo tông thứ nhất Lý Tam Tư?
Hắn…làm sao cũng thành Thể Tàng rồi?
Trong lúc nhất thời, Bá Vương có hơi mộng bức.
Làm thế nào mà mọi người… vào Thể Tàng hết rồi?