Chương 160: Thế giới này là một cái âm mưu (1)
Người dịch:Duy Cường
Đế Kinh.
Sáng sớm, ánh nắng phá vỡ tầng mây đen dày đặc, mang theo khí thế to lớn, gieo rắc trên từng con đường của Hoàng thành, làm cho từng con đường lấp lánh ánh vàng, dường như được trải đầy hoàng kim.
Từng vị quan viên đại thần mới lên chức, đội lấy mũ quan, cẩn thận từng li từng tí, hướng về phía Tử Kim cung bước đi.
Đường Nhất Mặc đi theo bên cạnh Đường Hiển Sinh, hai cha con cùng bước đi trên con đường của một tòa thành xa lạ.
Giang Li một thân áo giáp bạc, bên cạnh có Xích Luyện đi theo.
Cả hai yên lặng đứng một bên của tòa lan can bằng đá trắng trong Hoàng thành.
Giang Li chắp tay, áo bào đỏ sau lưng nhẹ nhàng bay múa, thần sắc yên tĩnh nhìn từng vị đại thần cất bước vượt qua cánh cửa của Tử Kim cung, đi vào đại điện.
Hắn thấy được Đường Hiển Sinh.
Ở xa xa liền hướng về phía hắn gật đầu.
Giang Li cũng gật đầu đáp lễ, xem như hỏi thăm.
Bách quan vào triều.
Thanh âm bén nhọn của thái giám xé nát bầu không khí yên tĩnh của sáng sớm.
Từng vị đại thần mới lên chức, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng hốt vì địa vị thay đổi quá nhanh, dồn dập phân ra hai bên đứng trong đại điện, trong khoảng thời gian này, Đế Kinh quét sạch, chảy quá nhiều máu, tiểu hoàng đế đột nhiên trở nên tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn sắt máu, một lời không hợp liền giết người.
Quan viên trên triều đình, cơ hồ đều đổi người mới.
Vũ Văn Tú ngồi trên long ỷ, híp mắt nhìn bách quan phía dưới.
Mặc dù đều là khuôn mặt mới, thế nhưng Vũ Văn Tú rất hài lòng.
"Bệ hạ, Bắc quận có mật báo truyền tới."
Một vị võ quan với dáng người cường tráng, từ trong hàng ngũ đi ra, khom người nói.
"Bắc quận Đạm Đài Huyền phát hiện một chỗ Dưỡng Long địa mới, hiện đang suất lĩnh đại quân đi tới..."
Trên long ỷ, ánh mắt Vũ Văn Tú hơi híp lại.
Hắn không lập tức trả lời vị đại thần này, mà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve long ỷ, ánh mắt nhìn về một chỗ khác, nơi Đường Hiển Sinh đang đứng yên lặng, trên mặt như có vẻ buồn ngủ.
"Đường ái khanh."
Vũ Văn Tú nói.
Đường Hiển Sinh không hề có phản ứng, Vũ Văn Tú liền nhấn mạnh một lần nữa, lúc này Đường Hiển Sinh giống như mới giật mình bừng tỉnh.
"Bắc quận lại tìm được một chỗ Dưỡng Long địa, Đường ái khanh cho là Đại Chu nên ứng đối ra sao?"
Vũ Văn Tú cũng không nổi giận, nhàn nhạt hỏi.
"Bắc quận vốn có Bất Chu phong Dưỡng Long địa, nhưng mà, chỗ Dưỡng Long địa kia vốn là vùng đất đại hung, Đạm Đài Huyền đã hao tổn ba vạn đại quân ở đó, cho nên Bất Chu phong Dưỡng Long địa không có gì để lo, nhưng mà... Dưỡng Long địa vừa mới phát hiện này thì không nói chắc được."
"Nói không chừng Bắc quận có lẽ sẽ nhờ vào Dưỡng Long địa này mà quật khởi."
Đường Hiển Sinh chân thành nói.
"Ồ? Như vậy Đường ái khanh cho là nên xử lý như thế nào?"
Vũ Văn Tú hỏi.
"Đánh Bắc quận!"
"Trước tiên chiếm cứ chỗ Dưỡng Long địa mà Đạm Đài Huyền mới tìm được, Thái lĩnh Vấn Thiên phong Dưỡng Long địa!"
Trong thân thể già nua của Đường Hiển Sinh, bỗng nhiên bắn ra một luồng khí tức máu tanh.
Lời nói vừa ra, làm cho cả triều đình dường như cũng sôi trào lên.
Đánh Bắc quận?
Đại Chu hiện bây giờ đều đã trăm nghề hoang phế, còn đang đợi triều đình cứu giúp, lấy cái gì đánh Bắc quận?
"Bệ hạ!"
"Mười vạn đại quân của Nam quận ta đang trên đường tới đây, nguyện làm tiên phong, trợ Đại Chu phạt Bắc quận, đoạt Dưỡng Long địa!"
Đường Hiển Sinh hướng về phía Vũ Văn Tú khom người bái xuống.
"Ồ? Mười vạn đại quân của Đường ái khanh?"
Ánh mắt Vũ Văn Tú híp lại.
"Không, là mười vạn đại quân của bệ hạ!"
Đường Hiển Sinh ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc nói.
"Khẩn cầu bệ hạ để Giang tướng quân suất quân chinh phạt Bắc quận, chỉ có một đời quân thần như Giang Li tướng quân mới có thể ngăn chặn được đại quân Bắc quận, nơi có Mặc Bắc Khách làm phụ tá, không thể để cho Bắc quận có được Dưỡng Long địa, bằng không hậu hoạn vô cùng!”
Đường Hiển Sinh lại muốn để cho Giang Li nắm giữ ấn soái xuất chinh?
Trong ánh mắt của Vũ Văn Tú, khí tức nguy hiểm càng ngày càng dày đặc.
Tuy nhiên, nghĩ đến Đế Kinh hiện tại đã có được Hắc Long vệ, Vũ Văn Tú cũng có chút động tâm.
Nếu có thể đoạt được thêm một chỗ Dưỡng Long địa, đối với Đại Chu triều mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt, có thể bồi dưỡng thêm được rất nhiều Hắc Long vệ.
Mặt khác, mặc dù hiện nay Giang Li là trụ cột tinh thần của quân thủ vệ Đế Kinh, thế nhưng, ngoại trừ hắn còn có một tên Khổng Nam Phi, vấn đề phòng thủ Đế Kinh tạm thời không lo.
Nếu như muốn đánh Bắc quận, phải tranh thủ nhanh chóng, một khi đến chậm, để Đạm Đài Huyền dùng Long Môn bồi dưỡng ra được quân đội tu hành giả, muốn giành được thắng lợi, khó khăn ngay lập tức sẽ gia tăng gấp bội.
Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve long ỷ chợt dừng lại.
Cuối cùng, hắn thở một hơi dài.
Hạ quyết tâm.
...
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên thu hồi bàn cờ cùng quân cờ.
Thân hình của hắn dựa vào xe lăn, đến gần lan can, cầm lấy chén rượu bằng đồng xanh, uống một ngụm nhỏ.
Trên Hồ Tâm đảo, tất cả mọi thứ lộ ra mấy phần tĩnh mịch cùng thanh thản.
Nghê Ngọc đang luyện đan, nàng đang cố gắng đem Tụ Khí đan luyện chế ra ba đạo đan văn.
Cảnh Việt đang liên tục luyện kiếm ở ven hồ, được kiếm mới, hắn yêu thích không rời tay.
Nhiếp Song thì đỡ lấy mẫu thân, chậm rãi đi dọc theo ven rìa đảo, thưởng thức và cảm ngộ lấy phong cảnh trên Hồ Tâm đảo.
Trong lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Có tiếng rèn sắt không ngừng vang lên, đó là thanh âm do Công Thâu Vũ luyện khí tạo nên.
Hắn đáp ứng luyện chế vỏ kiếm cho Cảnh Việt, tất nhiên sẽ hết lòng chế tạo.
Lục Phiên nhấp một ngụm rượu, nước rượu vào cổ họng, mang theo vị chua xót đặc biệt.
Đám người Ngưng Chiêu, Nhiếp Trường Khanh chiến đấu cùng với Thể Tàng cảnh thượng cổ, đánh rất quyết liệt.
Nếu như luận thực lực chân chính, bọn người Nhiếp Trường Khanh không địch lại vị Thể Tàng cảnh thượng cổ này, cho nên bọn hắn chỉ có thể lựa chọn kéo dài chiến đấu, từng chút từng chút tiêu hao linh khí vòng xoáy của vị Thể Tàng cảnh thượng cổ này.
Chỉ có dạng này, mới có cơ hội.
Đây là một trận đấu cần thời gian và sự kiên nhẫn, Lục Phiên nhìn xem trong chốc lát, rồi không nhìn nữa.
...
La Nhạc cảm thấy trạng thái của Tạ Vận Linh có chút kỳ lạ cùng quái dị, thế nhưng lạ ở chỗ nào thì hắn lại không nói rõ ràng được.
Đối với nhân vật đến từ thời đại Bách Gia Chư Tử này, trong lòng La Nhạc vẫn mang theo kính nể, bọn hắn đã từng những người đại biểu đỉnh cao cho một thời đại, mặc dù bây giờ, bị thiếu chủ vượt qua, thế nhưng bọn họ có tư cách làm cho hắn kính nể.
"Muốn gặp công tử sao?"
La Nhạc cũng không nghi ngờ gì.
Dù sao, Đạo tông của Tạ Vận Linh, bây giờ là Đạo các dưới trướng Bạch Ngọc Kinh, đi gặp Lục Phiên cũng là tình huống bình thường.
La Nhạc mang theo tinh binh, dẫn Tạ Vận Linh hướng về Hồ Tâm đảo mà đi.
Tạ Vận Linh đứng lặng tại ven hồ, nhìn Bắc Lạc hồ chìm trong sương mù dày đặc, đáy mắt lóe lên một tia sáng.
"Động thiên phúc địa, linh khí thật nồng nặc."
"Không hổ là sơn môn của thế lực tu hành đệ nhất của thế giới này, quả nhiên là nơi tốt."
Tạ Vận Linh thầm thì nói.
"Tiền bối nói cái gì?"
La Nhạc hơi nghi hoặc một chút, quay đầu hỏi thăm.
Tạ Vận Linh lắc đầu, ánh mắt phảng phất sáng lên, tựa hồ muốn xuyên thủng màn sương dày đang che phủ Bắc Lạc hồ.
La Nhạc tìm tới một chiếc thuyền gỗ, Tạ Vận Linh lên thuyền, đạo bào tung bay phần phật trong gió.
Theo thuyền gỗ di chuyển, dần dần chìm vào trong màn sương mù dày đặc.
Phá vỡ lớp sương mù dày, liền gặp được ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ khiến cho người ta kinh ngạc.
Thân hình đứng yên trên thuyền gỗ.
Tạ Vận Linh híp mắt nhìn chằm chằm Hồ Tâm đảo.
Hắn giơ tay lên, ngón tay khép lại thành Lan Hoa chỉ, tựa hồ đang cảm thụ năng lượng dao động trong không khí.
Sau một lúc, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.
"Không có khí tức của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, xem ra cái gọi là thiên hạ đệ nhất tu hành giả, Bắc Lạc Lục Bình An... Cũng chỉ đến như thế mà thôi."
"Cũng đúng, đây cùng lắm chỉ là một cái đê võ thế giới, ta còn lo lắng cái gì?"
Trong ánh mắt của Tạ Vận Linh lập lòe vầng sáng, có chút tự giễu cười cười.
Sau đó.
Hắn bước ra một bước.
"Ngươi..."
La Nhạc hơi nghi hoặc nhìn về phía Tạ Vận Linh, chỉ thấy người kia thế mà trực tiếp bước ra khỏi thuyền gỗ, đứng trên mặt hồ.
Mặt hồ đột nhiên nổi lên sóng lớn.
Từng ngọn sóng cao ngất không ngừng nhấp nhô, bọt nước màu trắng bay khắp nơi.
Từng bước chân đạp xuống, sóng nước càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang tích lũy áp lực cùng khí thế.
Sắc mặt của La Nhạc biến đổi.
Hắn cảm thấy hành động của Tạ Vận Linh rất kỳ quặc, xem ra lần này Tạ Vận Linh đến đây, mục đích không quá hữu hảo.
"Chẳng lẽ hắn lại muốn khiêu chiến thiếu chủ?"
Ánh mắt của La Nhạc ngưng tụ.
Hắn giơ tay lên, thanh đao bên hông đột nhiên được rút ra, thanh âm vang vọng trên mặt hồ.
Dường như cảm ứng được địch ý của La Nhạc.
Tạ Vận Linh cười khẽ, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, mấy ngón tay chập lại giống như đang nắm lấy một đóa hoa lan, tạo thành hình Lan Hoa chỉ hướng về phía La Nhạc điểm một cái.
Thanh đao đang được rút ra khỏi vỏ của La Nhạc, ngay lập tức bị một luồng sức mạnh khổng lồ không cách nào chống cự, đè ép trở về trong vỏ đao.
Bàn tay tạo thành hình Lan Hoa chỉ của Tạ Vận Linh che miệng, nở một nụ cười nhẹ.
Không tiếp tục để ý đến gương mặt đang tràn đầy vẻ kinh hãi của La Nhạc.
Tạ Vận Linh bước từng bước một, đạo bào tung bay, chậm rãi hướng về phía Hồ Tâm đảo mà đi.