TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 161: Thế giới này là một cái âm mưu (2)

Chương 161: Thế giới này là một cái âm mưu (2)

Người dịch:Duy Cường

Ầm ầm.

Sóng dữ trào lên.

Trên Hồ Tâm đảo.

Sắc mặt của mọi người đồng loạt biến đổi.

Lục Trường Không đang ngồi xếp bằng dưới một gốc linh cúc hấp thu linh khí tu hành, chợt đứng người lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía Tạ Vận Linh đang đạp trên mặt hồ đi tới.

Công Thâu Vũ cũng từ trong phòng luyện khí đi ra.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tạ Vận Linh trên hồ, trên nét mặt già nua của hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc.

"Lão Tạ ngươi đang làm cái gì vậy?"

Công Thâu Vũ khó hiểu, hướng về phía mặt hồ quát hỏi.

Nhưng mà Tạ Vận Linh không hề để ý đến hắn, giống như chưa từng quen biết.

Lúc này, Tạ Vận Linh mang đến áp lực cho bọn hắn quá sức mạnh mẽ cùng ngột ngạt.

Phảng phất như một tôn đại ma đầu đang từng bước vượt qua mặt hồ, đem đến hỗn loạn cùng tai nạn.

Lầu hai lầu các Bạch Ngọc Kinh.

Thân hình của Lục Phiên dựa vào lan can, từng làn gió nhẹ thổi bay mấy sợi tóc mai đang rủ xuống của hắn, y phục trên người cũng rung động phần phật.

"Không cần để ý đến người này, các ngươi làm việc của mình đi."

Thanh âm nhàn nhạt của Lục Phiên vang lên, quanh quẩn bên tai mỗi người.

Đám người vốn đang có chút khẩn trương, đều đồng loạt nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tuy nhiên, mọi người cũng không rời đi, bọn hắn không thể nào làm như Lục Phiên nói, yên tâm đi làm việc của mình.

Lần này Tạ Vận Linh tới đây mang cho bọn hắn cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Nếu như trước đó là mang tâm lý vì bổ túc cảm giác tiếc nuối khi thời đại kết thúc.

Lần này Tạ Vận Linh đến hoàn toàn là không có ý tốt.

Có một cảm giác như muốn xâm lược nơi đây.

"Hắn không phải là Tạ Vận Linh."

Lục Trường Không nói.

Công Thâu Vũ chắp tay mà đứng, nhẹ nhàng gật đầu.

"Hắn biểu hiện hoàn toàn không giống tính cách của lão Tạ, khí tức cũng không phải, đặc biệt là... Lan Hoa chỉ."

Bành bành bành!

Tạ Vận Linh đạp hồ đi tới, nước hồ nổ tung.

Tiếng cười khàn khàn nổi lên, bên trong mang theo mấy phần mê hoặc quanh quẩn trên đảo, làm cho mọi người nổi da gà.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, ánh mắt mang theo vẻ tò mò cùng mấy phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm vào Tạ Vận Linh.

"Bị xem như khôi lỗi điều khiển rồi hả?"

Dường như Lục Phiên đã đoán được cái gì.

"Đê võ cuối cùng là đê võ, cái gọi là thế lực tu hành giả đệ nhất, đường đường thiên hạ đệ nhất tu hành giả, thì ra chỉ là một đứa con nít chưa mọc lông, cảnh giới còn chưa tới Trúc Cơ, chỉ là một Ngưng Khí cảnh tiểu bối."

Tạ Vận Linh nói.

Lời nói này, để cho mọi người có chút ngơ ngác, bởi vì bọn hắn nghe không hiểu.

Người này sợ là đầu óc có vấn đề.

Lục Phiên nghe rất rõ ràng.

Khóe môi của hắn hơi nhếch lên.

Ngưng Khí cảnh... Là chỉ Khí Đan sao?

Vậy Trúc Cơ chính là chỉ cảnh giới thứ hai của tu hành giả, Thể Tàng cảnh?

Trong lòng Lục Phiên suy đoán.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn thôi.

Tạ Vận Linh, hoặc nói cho đúng hơn là người đang khống chế Tạ Vận Linh, đến rất đúng lúc, vừa vặn có thể giúp cho hắn giải đáp rất nhiều nghi vấn.

Thấy lời của mình không nhận được bất kỳ đáp lại, hai đầu lông mày của Tạ Vận Linh hơi nhíu lại.

Hắn cũng không nói thêm gì nữa, bàn tay khép thành Lan Hoa chỉ, thân hình bỗng nhiên tăng tốc, trên mặt hồ lưu lại từng cái bóng người, từng đợt gợn sóng lan tràn ra, thân hình của Tạ Vận Linh tan biến ngay tại chỗ.

Khi bóng người xuất hiện lần nữa, đã đứng trên mặt đất của Hồ Tâm đảo.

Tuy nhiên, Tạ Vận Linh còn chưa đứng vững.

Trên lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh, có âm thanh nói chuyện nhàn nhạt bay tới.

"Ta cho phép ngươi lên đảo rồi sao?"

Hả?

Ánh mắt của Tạ Vận Linh hơi có vẻ ngưng trọng.

Đã thấy, Lục Phiên ngồi trên xe lăn, uống một ngụm rượu mơ, bình tĩnh nhìn hắn.

Không có chút nào cảm giác xấu hổ cùng lo lắng khi bị Tạ Vận Linh nói toạc ra tu vi cảnh giới.

"Ngươi...”

Tạ Vận Linh há miệng, định nói cái gì.

Trên xe lăn.

Lục Phiên giơ tay lên, vuốt qua tay vịn xe lăn.

Một đạo ánh sáng màu trắng lóe lên, dường như đem bầu trời xé rách.

Nhanh chóng xoay tròn, dường như là một viên sao băng, xé nát không khí, hướng về phía Tạ Vận Linh bắn ra.

Tạ Vận Linh khẽ quát một tiếng.

Hai tay đều khép lại thành Lan Hoa chỉ, đẩy về phía trước, cuồng phong nổi lên, hình thành một bức tường vô hình trước người hắn.

Lưỡi dao của Lục Phiên trôi nổi trước người của Tạ Vận Linh, nhẹ nhàng rung động.

"A..."

Tạ Vận Linh nhìn xem lưỡi dao bị hắn ngăn trở, trên mặt nở một nụ cười.

Trên lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên có chút tiếc nuối lắc đầu.

Một lưỡi dao đã ngăn cản gian nan như vậy.

"Mới vào Thể Tàng, liền dám phách lối như vậy..."

"Ngươi làm cho ta có chút thất vọng."

Lục Phiên nói.

Lời nói này làm cho Tạ Vận Linh hơi ngơ ngác.

Có lẽ phải nói ngược lại mới đúng chứ?

Ai đang phách lối?

Một tên tiểu tử Ngưng Khí cảnh, miệng còn hôi sữa, lại dám nói hắn hung hăng càn quấy?

"Ngưng Khí cảnh?"

Khóe miệng của Lục Phiên nhếch lên.

Uống một ngụm rượu trong cái ly bằng đồng xanh, nhàn nhạt liếc nhìn Tạ Vận Linh.

Mơ hồ nhìn thấu linh hồn của Tạ Vận Linh, thấy được thân ảnh hắc bào nhân cách xa mấy chục dặm.

"Nói ai là Ngưng Khí cảnh?"

"Nếu ngươi có bản lĩnh... Nói lại một lần nữa xem."

Bàn tay của Lục Phiên lại lần nữa vuốt qua tay vịn xe lăn.

Một đao, hai đao, ba đao...

Chỗ tay cầm của xe lăn tróc ra, trọn vẹn hơn trăm luồng ánh sáng màu trắng xoay tròn trên vòm trời, phảng phất như một dải ngân hà đang bay lượn.

Linh áp kỳ bàn nổi lơ lửng trước người của Lục Phiên.

Bạch y tung bay, một tay hắn cầm chén rượu, một tay cầm quân cờ.

Mạnh mẽ hạ xuống.

Linh khí khủng bố toàn thân hắn hùng nổ.

Oanh!

Linh áp tựa như hóa thành một ngọn núi cực kỳ nặng nề, dưới sự khống chế linh thức của Lục Phiên, cô đọng lại trong gang tấc, toàn bộ đánh vào trên thân thể Tạ Vận Linh.

Tạ Vận Linh vừa mới leo lên bờ, liền cảm thấy một luồng sức mạnh không thể chống cự, giống như một thanh đại chùy, gõ vào trên người hắn, toàn thân không còn một chút sức lực, bịch một tiếng quỳ sát trên đất, đầu rạp xuống đất.

Toàn thân của Tạ Vận Linh bị ép sát mặt đất không thể động đậy.

Một trăm lưỡi đao sắc bén lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, mũi đao chiếu thẳng vào từng tấc máu thịt trên thân thể hắn.

Bên ngoài mấy chục dặm.

Hắc bào nhân đang ẩn nấp, miệng mũi tràn đầy máu tươi, còn chưa tỉnh hồn, bèn lùi lại mấy bước.

Ngưng Khí?

Ngưng cái rắm!

Thổ dân của cái thế giới này quá âm hiểm xảo trá!

"Uy áp kia sánh được với Trúc Cơ đỉnh phong! Đê võ? Lừa ai vậy!"

Mặt mũi của hắc bào nhân tràn đầy hoảng sợ, hắn lau một chút máu tươi trên mũi miệng, liền định cắt đứt liên hệ cùng Tạ Vận Linh.

May mắn hắn đủ cẩn thận, trước tiên dùng một cái khôi lỗi thế thân đi dò đường.

Nếu là bản thân tiến đến, hiện tại có lẽ... Thi thể đã lạnh.

"Ngưng khí? Tuyệt đối không thể nào là Ngưng Khí, có thể là Trúc Cơ đỉnh phong, thậm chí là Kim Đan lão quái!"

Bàn tay của hăn khép lại thành lan hoa chỉ vỗ vỗ ngực.

"Đây là một cái bẫy, là một cái đại âm mưu! Dụ dỗ linh thức phân thân của ta tới, tất nhiên có mưu đồ... Cái thế giới này chẳng qua là đê võ, tuy nhiên lại tồn tại một tên hư hư thực thực Kim Đan lão quái!"

"Nói lên cái gì? Rõ ràng toàn bộ tài nguyên của thế giới này đều đắp lên thân của người này! Tên này..."

"Là một kẻ hung ác!"

Hắc bào nhân hít sâu một hơi.

Vừa định chặt đứt liên hệ cùng Tạ Vận Linh.

Nhưng mà, sau một khắc... Sắc mặt của hắn biến đổi.

Trên Bắc Lạc hồ.

Thân thể của Tạ Vận Linh, trôi lơ lửng trước người của Lục Phiên trên lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.

Một sợi linh khí màu lam nhạt, mảnh như tơ, bay ra từ trong mi tâm của Tạ Vận Linh.

Bàn tay của Lục Phiên vươn lên, nắm lấy sợi linh khí này.

Sau một khắc, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, trong đôi mắt có vô số đường cong hiện ra.

"Tìm được ngươi."

Lời nói vừa xong.

Lục Phiên nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về bên ngoài Bắc Lạc thành, một chỗ trên bình nguyên.

Hắn giơ tay lên.

...

Trên Hồ Tâm đảo, vô số linh khí bắt đầu sôi trào lên, giống như được một bàn tay vô hình dẫn dắt hội tụ tới, bao phủ quanh tòa nhà...

Bắc Lạc thành giống như vỡ tổ.

Toàn bộ bình dân cùng binh lính dồn dập ngẩng đầu, liền nhìn thấy, trên bầu trời Bắc Lạc, không biết khi nào xuất hiện một bàn tay cực kỳ to lớn.

Năm ngón tay mở ra, nhanh chóng hướng về phía bên ngoài Bắc Lạc thành cấp tốc vỗ xuống.

Dường như cảm thấy còn chưa đủ.

Lục Phiên buông chén rượu bằng đồng xanh xuống.

Hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua Phượng Linh kiếm.

Âm thanh leng keng như tiếng chuông ngân vang, phảng phất có một ánh lửa từ trong bóng tối bùng cháy lên, bắn ra ngoài.

Âm thanh phượng gáy nổi lên vang vọng, Phượng Linh kiếm hóa thành một luồng sáng màu đỏ, bắn ra, hướng về phía bàn tay to lớn, lao ra ngoài thành.

Bên ngoài Bắc Lạc thành năm mươi dặm.

Trên một tảng đá ở bình nguyên.

Thân ảnh áo đen đang nắm Lan Hoa chỉ, hoảng sợ ngẩng đầu, đã phát hiện...

Không biết khi nào, trên đỉnh đầu của hắn...

Một bàn tay cực lớn do linh khí ngưng tụ thành, có thể nhìn rõ cả vân tay, hướng về hắn vỗ xuống.