TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 163: Lục Trường Không bọc thi thể, giận dữ vào kinh thành (2)

Lục Trường Không không tiếp tục việc tu hành nữa.

Hắn cùng với La Nhạc lên thuyền, rời khỏi Hồ Tâm đảo, về tới bên trong Bắc Lạc thành.

Vào lúc này, toàn bộ Bắc Lạc thành đều lâm vào việc thảo luận cái bàn tay che trời ở trước đó, cái bàn tay khổng lồ kia tựa như là thủ đoạn của tiên nhân, khiến cho các phàm nhân kích động tới nỗi đỏ mặt lên.

“Đi ngoài thành xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Lục Trường Không trầm ngâm nói.

Có người muốn giết con của hắn, vậy mà dùng quỷ thuật để khống chế tồn tại cấp Chư tử.

Có thể nói, đây là kẻ địch mạnh nhất mà Lục Trường Không gặp phải.

Mặc dù địch nhân này đã bị Lục Phiên tùy tiện diệt sát, tuy nhiên, trong lòng Lục Trường Không vẫn nghĩ mà sợ.

“Vâng!”

La Nhạc cũng tự trách mình, bởi vì, hắn chính là người đã đưa Tạ Vận Linh bị điều khiển vào Bắc Lạc hồ.

Cửa thành mở rộng.

La Nhạc giục ngựa mà ra, tiếng vó ngựa nổ tung.

Rất nhanh, thì đã đi tới cái hố lớn nằm ngang kia.

Lại thấy, cái lõm hố to này, vậy mà có hình dáng y đúc cái bàn tay khổng lồ vậy, cực kỳ khủng bố.

Trong lòng La Nhạc kinh hãi, lại một lần nữa đoán ra cấp bậc thực lực của thiếu chủ.

Đó chính là… 100 cái bản thân mình cũng không phải đối thủ.

Đè xuống vẻ khiếp sợ trong lòng, La Nhạc chứng kiến bên trong hố có một thân ảnh đang quỳ sát.

Hắn nhảy xuống ngựa, rút thanh đao được đeo bên hông ra, lao vụt về phía thân ảnh ấy.

Sau đó thấy được, thân ảnh đang quỳ sát kia, miệng thì há to ra, trên thân thể đâu đâu cũng có vết rạn nứt, nhưng lại không có máu tươi được chảy ra.

Bị Lục thiếu chủ vỗ một chưởng khổng lồ như thế, vậy mà không có bị vỡ vụn thành một bãi bùn nhão, hiển nhiên, thiếu chủ cực kỳ đáng sợ trong việc khống chế lực lượng của mình…

Trong lòng La Nhạc, yên lặng thêm 100 cái, 200 cái bản thân mình cũng không phải đối thủ của thiếu chủ.

Phun ra một ngụm khí đã bị đè nén lâu, La Nhạc bắt đầu tra xét thi thể ở trước mắt, đây là một cái thi thể đã chết được vài ngày.

Trong lòng La Nhạc chợt giật mình, không biết vì sao có chút sợ hãi.

Chết đã vài ngày rồi mà vẫn có thể xuất hiện tại Bắc Lạc?

“Man nhân!?”

La Nhạc hít sâu một hơi.

Vậy mà man nhân, Ngũ Hồ đã từng xâm lấn Đại Chu triều, đó là khoảng thời gian mà dân chúng lâm than.

Còn bây giờ, lại có man nhân xuất hiện trên đất Đại Chu.

La Nhạc siết nắm đấm lại, hắn xốc thi thể của man nhân lên, tung người lên ngựa, nhanh chóng phi về phía bên trong thành.

Nội thành.

Lục Trường Không nhìn xem cỗ thi thể của man nhân này, trên mặt không có chút biểu tình nào.

“Mân nhân… hình như do Nam quận phụ trách chống cự, vì sao tên man nhân này lại xuất hiện ở chỗ này?”

Ngữ khí của Lục Trường Không có chút lạnh lùng.

Thanh đao trong tay hắn chợt lục lọi thi thể của man nhân, sau một hồi, thì tìm được một mộc bài được điêu khắc đồ án dữ tợn cùng hung lệ.

Nắm lấy lệnh bài, Lục Trường Không chậm rãi thở phào một hơi.

“Ngũ Hồ chính là họa ngoại xâm của Đại Chu ta, không thể quên là chúng đã từng khiến cho trăm họ lầm than.”

“Hôm qua vừa bị Phiên nhi cự tuyệt, hôm nay liền có man nhan đánh tới…”

“Đường Hiển Sinh muốn làm gì?”

Âm thanh của Lục Trường Không có chút tức giận.

“Chuẩn bị ngựa, gọi 300 thiết kỵ, vào kinh thành!”

Lục Trường Không nói.

Ánh mắt La Nhạc chợt ngưng tụ lại, chắp tay thưa: “Vâng!”

Lục Trường Không không biết đây có phải là nồi* của Đường Hiển Sinh hay không, nhưng việc man nhân xuất hiện ở Bắc Lạc thành, thì cái nồi này, Đường Hiển Sinh phải gánh mới được.

(*Nồi: Cách nói ví von của trách nhiệm.)

Một ngày này.

Cửa thành Bắc Lạc được mở ra.

Trên gạch xanh, móng ngựa đạp.

Âm thanh tựa như sấm rền.

Lục Trường Không mặc một thân nho sam, giục ngựa suất lĩnh 300 thiết kỵ, hướng Đế Kinh mà đi.

Một đám trinh sát biết được tin tức này, cũng ngay lập tức truyền ra ngoài.

Đế Kinh.

Vũ Văn Tú đang ở bên trong ngự thư phòng, ngay khi nhận được tin tức này, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi.

Một bàn tay hung hăn đập lên bàn!

“Vậy mà có man nhân xuất hiện ở bên ngoài Bắc Lạc thành!?”

“Đường Hiển Sinh đây là bị ngu sao!?”

Vũ Văn Tú trực tiếp mắng ra tiếng, lão thái giám khom người chắp tay ở bên cạnh hắn, không dám thở mạnh.

Đại Chu phân lập rất nhiều Thái thú, lý do là vì thủ hộ quốc thổ Đại Chu, khiến cho Ngũ Hồ không thể làm loạn.

Mà hiện tại, Nam Man man nhân do Nam quận quản lý, thế mà lại xuất hiện trên đất Đại Chu.

Đây là chuyện cực kỳ khiến cho người ta chấn nộ cùng cảm thấy hoang đường.

Dù cho Đường Hiển Sinh không biết rõ tình hình chuyện này, nhưng vì là Thái thú, nên việc này phải trách tội lên đầu hắn.

“Vả lại, man nhân này xuất hiện ở đâu không tốt, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ở Bắc Lạc thành… Hiện tại Lục Trường Không mang theo 300 thiết kỵ vào kinh thành, việc này đồng nghĩa với hỏi tội! Hỏi tội a! Ngươi biết không!?”

Vũ Văn Tú không đè nén được cơn giận của mình.

“Trẫm vừa mới đáp ứng, lệnh cho Giang Li suất lĩnh mười vạn quân Nam Quân đi phạt Bắc Quận, vậy mà bây giờ… Lại xảy ra chuyện như thế này!”

“Lão già, lập tức gọi cho Đường Hiển Sinh tới!”

Lão thái giám chắp tay, rất nhanh thì rời khỏi đây, đi đến sương phòng.

Đế kinh vào ngày hôm nay, gió lớn bắt đầu thổi mạnh.

Giang Li nhận được Thiên Tử lệnh của Vũ Văn Tú, bèn khoác chiến bào, suất lĩnh 500 thân binh ra Đế Kinh, chạy tới trụ sở đại quân Nam Quận.

Đại quân Nam Quân của Đường Hiển Sinh đã đi lên phía Bắc.

Mà sau khi Giang Li rời đi Đế Kinh.

Vậy mà có một nhánh quân thiết huyết, giẫm lên cát vàng mênh mong ở ngoài Đế Kinh mà vào.

Ngay khi dân chúng bên trong Đế Kinh thấy được quân thiết huyết này, toàn bộ đều câm như hến, lời gì cũng không dám phát ra.

Đây chính là Bắc Lạc thiết kỵ mà lúc trước đã huyết tẩy Đế kinh!

Lần này lại tới nữa!

Dân chúng còn ổn, nhưng mà có rất nhiều quan viên cơ hồ là cảm giác được cái cổ của mình trở nên lạnh lẽo, thở mạnh cũng không dám.

Lục Trường Không mặc một thân nho sam, sắc mặt lạnh lùng, giục ngựa đi ở trên đường dài Đế Kinh.

Rất nhanh thì tới được Hoàng thành.

Lục Trường Không dẫn theo La Nhạc trực tiếp đi vào bên trong Đế Kinh, mà La Nhạc thì đeo một cái bao có chứa thi thể man nhân trong đấy.

Tử Kim cung.

Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn trên thượng vị.

Đường Hiển Sinh thì cúi đầu im lặng đứng ở một bên.

Bầu không khí trong đại điện có chút ngưng trọng, bên ngoài đại điện, lão thái giám có chút thăng trầm, bước nhanh tới.

“Bệ hạ…”

“Trẫm lệnh ngươi đi thỉnh quốc sư, thế nào rồi?”

“Quốc sư không đến, nói là… Việc này, quản không được.”

Lão thái giám chắp tay, nói.

Vũ Văn Tú dựa trên ghế, bờ môi mấp may, quay đầu nhìn về phía Đường Hiển Sinh, lại phát hiện lão già này, lại đang trong bộ dáng buồn ngủ.

Hiện tại thì hắn với Đường Hiển Sinh đang đứng cùng một trận tuyến, nhưng khi thấy bộ dáng này của Đường Hiển Sinh, thì ngay lập tức giận dữ không chỗ phát tiết.

Hắn vốn muốn cho quốc sư tới để làm người giảng hòa, tuy nhiên, quốc sư lại không muốn liên can vào.

“Lục thành chủ cầu kiến!”

Bên ngoài Tử Kim cung, có một tiểu thái giám cao giọng hô.

“Tuyên.”

Vũ Văn Tú thở dài.

Sau đó, bên ngoài Tử Kim cung, Lục Trường Không mặc một bộ nho sam, khuôn mặt lạnh nghiêm đi vào đại điện.

Mà La Nhạc thì mặc nhung giáp, tay cầm lấy một cỗ thi thể, vác đao, từng bước đi vào bên trong Tử Kim cung.

Trong đại điện, bách quan nghiêm nghị, không dám thở mạnh.

Trên thượng vị.

Ánh mắt Vũ Văn Tú chợt co rút lại, nhìn chằm chằm vào thi thể kia.

Đường Hiển Sinh tựa như lúc này mới tỉnh ngủ, mở đôi mắt ngái ngủ ra, liếc nhìn cái thi thể đang ở trong tay La Nhạc.

Khóe miệng không khỏi co rút lại.

Cái nồi này… Gánh thật là oan a.

Tuy nhiên, chuyện này nếu không xử lý tốt, Đường Hiển Sinh hắn có thể sẽ có phiền toái lớn hơn.

Sau khi Lục Trường Không chắp tay về phía Vũ Văn Tú, thì ánh mắt chợt rơi trên người Đường Hiển Sinh.

La Nhạc ném thi thể man nhân xuống đất, nện ở trong đại điện, phát ra tiếng vang.

Bách quan xôn xao.

“Đường Hiển Sinh, man nhân này nằm trong sự quản hạt của Nam quận ngươi, thế nhưng lại ở trong Bắc Lạc thành, sử dụng quỷ thuật để ám sát con ta…”

“Ngươi… Còn lời gì để nói?”

Âm thanh của Lục Trường Không rất lạnh lùng cùng nghiêm nghị, nhưng lại không gấp gáp.

Trong đại điện Tử Kim cung chợt yên tĩnh lại.

Mọi người đang có mặt ở đây chợt hít một hơi khí lạnh.

Man nhân này không chỉ xuất hiện ở Bắc Lạc thành, còn muốn ám sát Bắc Lạc Lục Bình An?

Ngay lập tức, rất nhiều người hiện lên vẻ mặt cổ quái, kèm theo đó là vẻ nghiền ngẫm.

Hôm trước, Đường Hiển Sinh đi bái phỏng Lục Bình An, nhưng bị cự tuyệt.

Ngày thứ hai, Lục Bình An bị ám sát.

Đường Hiển Sinh đây là bị bùn đất dính đũng quần… Cực kỳ xấu hổ.

Đường Hiển Sinh không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào thi thể man nhân.

Đường Nhất Mặc đứng sau lưng Đường Hiển Sinh, lông mày hơi nhăn.

Da mắt Đường Hiển Sinh hơi run run.

Hồi lâu sau, hắn cất ra một bước.

Ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn lấy Lục Trường Không.

“Lục thành chủ, khiến cho man nhân nhập cảnh, là tội của Đường Hiển Sinh ta! Cái nồi này, ta gánh!”

“Một quỳ này, là lão phu nhận sai.”

Lời nói vừa ra.

Thế mà dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Đường Hiển Sinh chậm rãi quỳ xuống trước người Lục Trường Không.

Ngay sau khi hai đầu gối chạm xuống đất.

Toàn bộ đại điện đều triệt để yên tĩnh, không phát ra tiếng động nào.