TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 164: Chân con ta có tật, nội tâm cô đơn, phải có người bầu bạn cùng.

Dịch: Tiểu Du

Đường Hiển Sinh quỳ.

Cái quỳ này làm cho cả Tử Kim cung yên tĩnh đến nỗi tiếng ruồi bay cũng có thể nghe rõ, bách quan yên lặng, tất cả mọi người đều không thể tin nỗi nhìn cặp gối Đường Hiển Sinh quỳ rạp trước người Lục Trường Không.

Trên long ỷ, Vũ Văn Tú cũng kinh hãi, hắn không nghĩ tới Đường Hiển Sinh đã sớm có biện pháp ứng phó.

Cái gọi là buồn ngủ, cái gọi là không để trong lòng, thì ra chẳng qua đều do Đường Hiển Sinh giả vờ, có khi hắn đã sớm nghĩ tới cái quỳ này.

Bởi hắn biết, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, chỉ có thể gồng lên gánh chịu.

Thái độ người Đại Chu triều đối với Ngũ Hồ đều hết sức kiên quyết.

Đường Hiển Sinh phụ trách thủ hộ Nam Quận, chống cự Nam Man, bây giờ xuất hiện thiếu sót lớn như vậy, sai lầm này hắn không thể trốn tránh, vả lại, tên Nam Man này còn đi sâu đến Bắc Lạc thành, còn muốn ám sát Lục thiếu chủ.

Nếu như chỉ xuất hiện thôi thì không tính là vấn đề lớn, Đường Hiển Sinh nói rõ lý do là có thể cho qua.

Dù sao thì không thể tránh được có cá lọt lưới.

Thế nhưng…

Man nhân này lại ám sát Lục thiếu chủ, vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.

Rất nhiều người sẽ không tự chủ suy nghĩ, man nhân này có phải là người của Đường Hiển Sinh hay không, dù sao, man nhân còn có một ít Vu Cổ thuật, khiến người ta khó mà phòng bị.

Thế nên, Đường Hiển Sinh đối mặt với vấn đề này đã lựa chọn cách cầu xin sự tha thứ.

Đường Nhất Mặc đứng im ở sau lưng Đường Hiển Sinh, nhìn thân ảnh già nua của Đường Hiển Sinh chậm rãi quỳ xuống, một người chủ nhân của Nam Quận, cao cao tại thượng, bây giờ vậy mà quỳ xuống trước người ta.

Đây là lần đầu Đường Nhất Mặc biết đến một Đường Hiển Sinh khác xa với người trong trí nhớ của hắn.

Nam Quận dù giàu nứt đố vách cũng không thể cho vị Nam Quận Thái Thú Đường Hiển Sinh này chiếm được công lao to lớn.

Nắm tay đang siết chặt của Đường Nhất Mặc chậm rãi buông lỏng.

Không thể không nói, Đường Nhất Mặc bỗng có chút kính nể Đường Hiển Sinh.

La Nhạc có chút luống cuống.

Lục Trường Không nhíu mày nhìn Đường Hiển Sinh quỳ dưới đất, hai tay Đường Hiển Sinh chống trên đùi, nhất thời hắn không biết phải nói như thế nào.

“Sai lầm này ta sẽ gánh, thế nhưng lão phu không có ám sát Lục thiếu chủ, cái quỳ này là tạ lỗi cho sai lầm vì để man nhân lọt vào Đại Chu ta.”

Thanh âm khàn khàn của Đường Hiển Sinh vang vọng trong đại điện.

Vài tội có thể nhận, vài tội không thể nói rõ ràng được.

Lục Trường Không nhìn chằm chằm đối phương, Đường Hiển Sinh cũng ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu va chạm cùng ánh mắt của Lục Trường Không.

Sau một lúc.

Lục Trường Không giơ tay đỡ Đường Hiển Sinh lên.

“Đường thái thú không cần phải như thế, tại hạ chỉ là vì Phiên nhi bị tập kích nên giận quá mất khôn.”

Lục Trường Không nói.

Đường Hiển Sinh được Lục Trường Không đỡ lên, run rẩy đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười, tay hắn nắm chặt tay Lục Trường Không.

“Có thể hiểu, ngươi với ta đều đã làm cha, nếu con ta bị tập kích, ta cũng sẽ tức sùi bọt mép như vậy.

Đường Hiển Sinh than thở.

Trong đại điện, bầu không khí căng cứng chậm rãi buông lỏng.

Bách quan thở ra một hơi.

Bọn hắn sợ Lục Trường Không đại khai sát giới trong Tử Kim cung.

Dù sao, loại chuyện này cũng không phải lần đầu Bắc Lạc thiết kỵ làm.

Trên long ỷ.

Vũ Văn Tú cũng cười lớn.

“Lục ái khanh, hạ hỏa hạ hỏa, dù sao Đường thái thú cũng đã tự mình tới Đế kinh tạ lỗi, Nam Quận xuất hiện sai sót nhưng cũng không thể trách được Đường thái thú.”

“Huống hồ, Đường thái thú cũng là người tốt, phải người tới ám sát Bình An làm gì? Người Đại Chu ta có huyết cừu không đội trời chung với man di Ngũ Hồ, sao có thể hợp tác với bọn chúng? Đây chính là hành vi táng tận thiên lương!”

Giọng nói Vũ Văn Tú trong trẻo, vang vọng từng chữ.

Lúm đồng tiền trên mặt Đường Hiển Sinh nở rộ, Lục Trường Không cũng vuốt cằm, chắp tay với Vũ Văn Tú.

“Bệ hạ, lần này là vi thần giận quá mất khôn, mạo phạm bệ hạ, xin bệ hạ trách phạt.”

Lục Trường Không nói.

“Lục ái khanh nói quá rồi, tình phụ tử, trẫm hiểu được, Bình An gặp ám sát, trẫm cũng lo lắng hết sức, đổi lại là trẫm cũng sẽ giận thấu trời!”

Vũ Văn Tú nghiêm túc nói.

Trên mặt Đường Hiển Sinh vẫn mang nụ cười, chắp tay lui sang một bên, trở nên vô cùng khiêm tốn.

Lục Trường Không nghe Vũ Văn Tú nói, vẻ mặt đã hòa hoãn không ít.

Hắn bảo La Nhạc đem thi thể man nhân xuống.

“Lục ái khanh, khó có dịp ngươi tới Đế Kinh, trẫm cũng có một yêu cầu quá đáng thế này.”

Trên long ỷ, Vũ Văn Tú nói.

Lục Trường Không chắp tay: “Bệ hạ quá lời.”

“Đường thái thú mang mười vạn đại quân lên phía bắc, trẫm ban chiếu lệnh, Giang ái khanh cầm ấn soái xuất chinh, thống lĩnh mười vạn đại quân Nam Quận, chinh phạt Đạm Đài, khi Giang ái khanh rời đi, Đế Kinh ta liền sẽ mất đi trụ cột tinh thần, cho nên… Trẫm thỉnh Lục ái khanh thống lĩnh quân thủ hộ Đế Kinh, trấn giữ Đế Kinh."

Vũ Văn Tú chân thành nói, lời nói tràng đầy thành ý.

Lời nói vừa dứt.

Đường Hiển Sinh đang cúi thấp đầu bỗng nhíu mày.

Bách quan cũng bất ngờ.

Để Lục Trường Không tới thống lĩnh thủ hộ quân Đế Kinh?

Uy thế Bắc Lạc thành bây giờ như mặt trời giữa trưa trong thiên hạ, Vũ Văn Tú nói ra quyết định này quả thực là nhổ lông trên lưng hổ.

Dù sao, Lục Trường Không chính là phụ thân Lục thiếu chủ Bạch Ngọc Kinh.

Nếu lỡ đắc tội Lục thiếu chủ, Vũ Văn Tú sẽ giống như trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Bầu không khí trong đại điện lại căng thẳng.

Vũ Văn Tú có chút mong đợi nhìn Lục Trường Không.

Thế nhưng…

Sau một hồi.

Lục Trường Không lại chắp tay khom người.

“Đa tạ bệ hạ đã tin tưởng, chân con trai vi thần có tật, nội tâm cô đơn, cần phải có người làm bàn, vi thần làm phụ thân, tất nhiên phải bầu bạn, bảo hộ con ta trưởng thành.”

“Thế nên, vi thần sợ là chỉ có thể cô phụ sự tin tưởng của bệ hạ.”

Lục Trường Không chắp tay.

Bầu không khí trong đại điện càng căng thẳng, bách quan nhìn Lục Trường Không với ánh mắt hoảng hốt.

Vũ Văn Tú trầm mặc, không nói gì, tay hắn điểm nhẹ trên long ỷ.

Chân Lục Bình An có tật, nội tâm cô đơn cần được bầu bạn?

Bản sự nhắm mắt cũng có thể bịa đặt của Lục Trường Không… đúng là sở trường a.

Nội tâm Lục Bình An có cái rắm chứ cô đơn.

Sắc mặt Vũ Văn Tú có chút lạnh lẽo, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười.

“Nếu Lục ái khanh đã nói như vậy, trẫm cũng không thể lưu Lục ái khanh lại, mong chân tật của Bình An sớm ngày khỏi hẳn.”

Vũ Văn Tú nói.

“Tạ bệ hạ.”

Lục Trường Không chắp tay.

Sau đó liền quay người lui ra khỏi Tử Kim cung, nghênh ngang rời đi.

La Nhạc chờ bên ngoài cũng đi theo, hai thân ảnh mang theo khí tức áp bức bách quan rời khỏi Tử Kim cung.

Bên ngoài cung, 300 Bắc Lạc thiết kỵ im lặng chờ đợi.

Tại lúc Lục Trường Không cùng với La Nhạc xuất hiện đều cung kính ôm quyền, tiếng giáp trụ va chạm vang lên không dứt.

“Lên ngựa, trở về Bắc Lạc."

Lục Trường Không nói.

Lần này hắn tới đế đô là để thể hiện thái độ của mình.

Loại chuyện ám sát này, bất kể có phải do Đường Hiển Sinh làm hay không, thái độ của hắn đã nói rõ.

Nếu có lần sau, không chỉ là hỏi tội như thế đâu.

Lục Trường Không rời đi.

Bầu không khí bên trong Tử Kim cung càng quỷ dị.

Đường Hiển Sinh cúi thấp đầu, hai tay luồng trong tay áo, giữ im lặng.

Ba!

Bỗng nhiên.

Bàn tay Vũ Văn Tú hung hăng đập vào long ỷ, linh khí vận chuyển khiến tay vị long ỷ bị đập nứt ra một vết.

Sắc mặt Vũ Văn Tú âm trầm, hơi thở dồn dập.

“Lục Trường Không ngươi được lắm.”

“Cha đưa con ra làm cái cớ… A!”

Đè nén lửa giận.

Nhìn lướt qua bách quan câm như hến phía dưới, vẻ mặt Vũ Văn Tú càng âm trầm, ánh mắt dừng lại thân ảnh Đường Hiển Sinh.

Lại phát hiện bộ dáng Đường Hiển Sinh giống như muốn ngủ.

Ánh mắt Vũ Văn Tú trừng lớn.

Trước không nói đến chuyện Lục Trường Không, vẻn vẹn chuyện Man binh lần này cũng không đơn giản như vậy.

Lão già Đường Hiển Sinh này rõ ràng giấu không ít chuyện.

“Bãi triều!”

Vũ Văn Tú nghiêm mặt quát nhẹ.

Thư các.

Căn lầu u tĩnh trang nhã, lá chuối tây lay động trong gió, có hương thơm nhàn nhạt trong phòng.

Ghế đu lay động phát ra tiếng két vang vọng.

Khổng Nam Phi cùng với Mạc Thiên Ngữ khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, im lặng nhìn lão nhân càng ngày càng già nua nằm trên xích đu kia.

“Phu tử…”

“Lục Trường Không giận dữ đem thi thể vào Tử Kim cung, hỏi tội Đường Hiển Sinh, tại sao ngài không ra mặt hòa giải?”

Khổng Nam Phi khó hiểu hỏi.

“Hòa giải?”

“Không cần hòa giải, Đường Hiển Sinh đã làm rồi, huống hồ chuyến vào kinh này của Lục Trường Không, ngoài mặt là hỏi tội, bên trong còn có ý thăm dò, hắn đang thăm dò thái độ của bệ hạ.”

Bạch Ngọc Kinh như mặt trời giữa trưa, Lục Trường Không cần biết thái độ của hoàng đế.

Thanh âm già nua của Quốc sư vang vọng: “Đường Hiển Sinh cũng không tầm thường, co được giãn được, có thể khiến cho rất nhiều nhi tử trổ hết tài năng, phát triển Nam Quận nhiều năm như vậy, ngươi cho rằng hắn cũng như bề ngoài của hắn già nua ngu muội sao?”

“Bởi vì có rất nhiều chuyện lúc xưa các ngươi không biết, chủ yếu cũng do sau khi Đường Hiển Sinh cầm quyền Nam Quận thì đã đem rất nhiều tin tức áp chế lại, không phải người trong thời đại kia, không thể biết.”

“Mẫu thân Đường Hiển Sinh chính là kỹ nữ, Đường Hiển Sinh từ bé đã phải nếm gian khổ, bị sỉ nhục, các ngươi còn xa mới tưởng tượng được.”

Phu tử chậm rãi nói.

Sắc mặt Khổng Nam Phi cùng với Mạc Thiên Ngữ hơi đổi.

Mẫu thân Đường Hiển Sinh lại là kỹ nữ?

Điều này…

“Thế nên, các ngươi có thể tưởng tượng Đường Hiển Sinh có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay là khó khăn đến cỡ nào?”

“Trên thực tế, thiên hạ bây giờ, Tây Quận, Bắc Quận, Nam Quận… Bên trong tam đại thế lực, người khiến người ta kiêng kỵ nhất không phải Bá Vương, cũng không phải Đạm Đài Huyền, mà là Đường Hiển Sinh."

“Người này đem Nam Quận làm thành một cái thùng sắt, không thể tìm ra điểm yếu.”

“Không giống với Tây Quận cùng Bắc Quận… Đều có thiếu sót rõ ràng.”

Phu tử dựa trên xích đu, nhẹ lắc lư, ánh mắt vẩn đục nói.

Khổng Nam Phi cùng với Mạc Thiên Ngữ nhìn nhau, đều thấy được nét khiếp sợ ở trong mắt đối phương.

Thì ra Đường Hiển Sinh khiến phu tử kiêng kỵ như thế sao?

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Tầng hai Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên nắm một sợi kim quang, im lặng đánh giá, bên trong kim quang chứa đựng một cỗ ý thức, thế nhưng cỗ ý thức này không chịu đi ra, đúng hơn là không dám đi ra.

Lục Phiên cũng không thèm để ý, đây là một tia linh thức, nhưng khi so với linh thức của Lục Phiên thì yếu hơn nhiều.

Điểm này khiến hắn khá ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Lục Phiên nghĩ đến việc mình thường xuyên bày Sơn Hà cục với Phong Vũ cục, dường như 《 Dịch Thiên Thế 》 đối với sự cô đọng cường độ linh hồn có lợi rất lớn, hiện tại xem ra, kỳ phổ này không chỉ ngưng luyện cường độ linh hồn, mà còn có thể tăng linh thức lên.

Điều này làm Lục Phiên vui mừng.

“Rụt đầu như rùa đen.”

Lục Phiên nhìn sợi kim quang, thản nhiên nói.

Bên trong kim quang có gợn sóng tỏa ra, rất nhanh liền trở nên im lặng.

“Thôi thì…”

Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn.

Xích quang chợt hiện ra, hỏa diễm nóng cháy, giống như muốn đốt cháy hoàn toàn kim quang.

“Không ra thì đốt đi vậy.”

Lục Phiên thản nhiên nói.

Lời nói vừa dứt, kim quang lập tức lay động giống như con rắng nhỏ màu vàng.

Rất nhanh, bên trong kim quang liền phát ra sóng ý thức.

“Âm mưu, thế giới này là một âm mưu to lớn!”

Bên trong kim quang tỏa ra oán khí cực nặng.

Oán khí của hắn có thể không nặng sao?

Vốn cho rằng là cơ duyên thôn phệ bản nguyên thế giới, kết quả là, ngoài mặt, thế giới này là đê võ, nhưng sau lưng lại có một người có thể so với lão quái Kim Đan.

Ánh mắt Lục Phiên co lại.

Cuối cùng cũng chịu ló đầu.

Trong lòng Lục Phiên thật ra rất hiếu kỳ.

Ví dụ như kim quang này là làm sao buông xuống Ngũ Hoàng đại lục, chẳng lẽ là do hệ thống sao?

Vậy chủ nhân kim quang này có biết trên thân Lục Phiên tồn tại hệ thống hay không?

“Ngươi là cái gì? Làm sao xuất hiện trong phiến thiên địa này?”

“Và vì sao lại xuất hiện?”

Lục Phiên dựa trên xe lăn, một tay chống cằm, một tay đặt trên chăn mỏng, không nhanh không chậm hỏi.

Hỏi xong, tâm thần khẽ động, khống chế Phượng Linh kiếm mang theo khí thế nóng bỏng tiếp cận kim quang kia, trực tiếp muốn đốt đối phương.

Kim quang không ngừng run rẩy.

Hắn vẫn chưa trả lời. Tại sao lại nướng hắn rồi?

Một tia linh thức mờ ảo nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thể, sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn.

Kim quang lúc này cũng bình tĩnh lại, hắn vẫn nghĩ nên giữ lại một chút.

“Ta chính là một tia linh thức của bản tôn, bản tôn bị thế giới bản nguyên hấp dẫn, tách ra một tia linh thức đi vào thế giới này…”

Bên trong kim quang truyền đến lời nói, thanh âm mang theo vài phần quyến rũ.

Thế nhưng, hắn nói đến chỗ này thì im lặng.

Không phải không nói, mà là không thể nói.

Lông mi Lục Phiên nhíu chặt, bản nguyên thế giới?

Dường như hắn hiểu ra một chút.

Kim quang này cũng không biết sự tồn tại của hệ thống, hắn là bị hấp dẫn đến bởi thứ gọi là bản nguyên thế giới.

“Hệ thống, bản nguyên thế giới là cái gì?”

Lục Phiên hỏi thăm hệ thống.

Hắn không hỏi kim quang, bởi vì hắn cảm thấy kim quang không quá tin cậy.

“Đê võ thế giới không có bản nguyên, ngưng tụ bản nguyên là có thể bước vào trung võ, bản nguyên mạnh yếu đại diện cực hạn cường giả của thế giới, bản nguyên cũng có thể hiểu là Thiên Đạo."

“Chú thích: Kí chủ không tính nằm trong quy tắc này.”

Hệ thống nói rõ lí do, khiến cho Lục Phiên sáng tỏ.

Nguyên nhân xuất hiện tia linh thức phân thân của chủ nhân một thế giới, Lục Phiên cũng đã hiểu được.

Trong nhất thời, Lục Phiên nhìn về phía kim quang, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy.

Khiến cho kim quang không khỏi rùng mình.

Trên đường lớn Hoàng thành.

Sau khi tan triều

Đường Hiển Sinh hành tẩu, sắc mặt hắn bình thường, không khác mấy so với thường ngày.

Thế nhưng, Đường Nhất Mặc ở sau lưng hắn lại có thể cảm nhận được khí tức Đường Hiển Sinh biến hóa.

Rõ ràng, một quỳ kia, nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh.

“Nhất Mặc…”

Đường Hiển Sinh nói.

“Vâng?”

Đường Nhất Mặc nghi ngờ nhìn hắn.

“Uẩn dưỡng tinh lực cho tốt, mấy ngày nữa, tính mạng của vi phụ… Sẽ giao vào tay ngươi.”

Đường Hiển Sinh hít sâu, nói.

Đường Nhất Mặc nghe vậy, ánh mắt không khỏi co rút lại.

“Lần này nếu có thể trở về Nam Quận, vi phụ liền phong cho ngươi thân phận quận chúa… Cho mẹ ngươi một cái danh phận.”

Đường Hiển Sinh khép tay áo, cảm khái nói.

Đường Nhất Mặc khẽ giật mình, trong lời nói Đường Hiển Sinh chứa đựng chân thành, khiến cho hắn cảm thấy mờ mịt khó hiểu.

Một cơn gió thổi qua.

Cuốn bay cát đá trên đường lớn Hoàng thành, lay động tóc mai Đường Hiển Sinh với Đường Nhất Mặc.

Sau một lúc, mới vang lên thanh âm trầm thấp của Đường Nhất Mặc.

“Được.”