TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 177: Bá Vương dẫn quân đến, Nam quận đại quân tan tác. (2)

Người dịch: Duy Cường

Bắc Quận đại quân... Tới?

"Lão rùa đen Đạm Đài Huyền này, giống như mèo ngửi được mùi tanh vậy, Giang Li không chống nổi nữa, lập tức xuất hiện..."

Đường Bạch Vân kéo dây cương, trên miệng xuất hiện nụ cười, nhỏ giọng mắng thầm.

Hắn nhìn về phía lối vào sơn cốc, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng.

"Chỉ cần Giang Li chết đi, Đại Chu triều chẳng khác nào mãnh hổ mất nanh vuốt, dưới sự vây công của ba thế lực Tây Quận, Bắc Quận, Nam Quận không sớm thì muộn, Đế Kinh sẽ bị công phá."

"Tiếp tục tấn công! Lấy được thủ cấp của Giang Li, thưởng ba vạn lượng bạc trắng!"

Đường Bạch Vân gầm thét.

Binh mã Nam Quận lập tức sôi trào.

Nhưng mà.

Ngay thời điểm Đường Bạch Vân đang vừa lòng thỏa chí, phảng phất đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay.

Một tên lính trinh sát hốt hoảng nhào tới.

"Đại công tử! Không xong!"

Trên gương mặt của vị binh sĩ còn mang theo vẻ kinh hãi.

"Bắc... Bắc Quận đại quân, công tới!"

Binh lính nói.

Đường Bạch Vân khẽ giật mình, sau đó, con ngươi của hắn co rụt lại, hắn tung người xuống ngựa, một tay nắm lấy cổ áo của tên binh sĩ.

"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho ta?"

Tên lính trinh sát sắc mặt vốn đã trắng bệch, run lẩy bẩy nói.

"Đạm Đài Huyền thống lĩnh đại quân từ mặt phía bắc đánh tới, bây giờ đã cùng quân ta chém giết cùng một chỗ!"

Thân hình của Đường Bạch Vân run lên, không tự chủ được lui lại một bước.

"Đáng chết!"

"Lão già Đạm Đài Huyền này đến cùng đang muốn làm cái gì?"

Đường Bạch Vân siết chặt nắm đấm, giận dữ gào thét.

"Đại công tử, Bắc Quận đại quân đánh tới, trong miệng hô hào khẩu hiệu 'Không phải tộc ta, trong lòng tất có ý khác."

Binh lính nói.

Không phải tộc ta, trong lòng tất có ý khác!

Đường Bạch Vân nở một nụ cười lạnh lùng.

Hắn hiểu được, nguyên nhân là do hắn dùng man nhân đánh vỡ phòng tuyến của Hắc Long vệ trong sơn cốc, bị trinh sát của Bắc Quận đại quân phát hiện.

"Lão già cổ hủ, đánh bại Giang Li liền có thể đánh vỡ thiên hạ thế cục, nho nhỏ man nhân có gì phải lo lắng."

Đường Bạch Vân giận quá mà cười.

Bắc Quận binh mã không ra tay thì thôi.

Vừa ra tay liền hướng về phía Nam Quận đại quân của hắn tấn công.

Hoàn toàn phá hủy tất cả bố trí của Nam Quận.

Đường Bạch Vân trở mình lên ngựa, tiến về tiền tuyến.

Rất nhanh.

Hắn liền thấy được, đại quân của Bắc Quận đen nghịt ở phía trước, bụi đất tung bay đầy trời, cơ hồ đem ánh trăng che lấp.

Không ít binh lính của Nam Quận bị đánh giết tơi tả.

Dù sao, Nam Quận không hề có chút nào phòng bị Bắc Quận đại quân đột nhiên tấn công.

Đạm Đài Huyền đứng trên chiến xa, khôi giáp phủ toàn thân, áo choàng đỏ sau lưng bay phần phật trong gió.

Rất nhanh, hắn phát hiện Đường Bạch Vân đang cưỡi ngựa lao tới.

"Đồ chó!"

Đạm Đài Huyền vừa mở miệng liền trực tiếp mắng chửi.

Sắc mặt của Đường Bạch Vân trở nên đen kịt.

"Đạm Đài Thái Thú, chúng ta đã thương lượng tốt chuyện hợp tác, trước hết giết Giang Li, trước đó không phải đã phối hợp rất tốt sao?"

Đường Bạch Vân kéo dây cương, tuấn mã dừng lại tại chỗ, nói.

"Hợp tác cái rắm, bên ngoài Thiên Hàm quan Bắc Quận chính là đại bản doanh của Tây Nhung, hằng năm không biết bao nhiêu huynh đệ của Bắc Quận ta phải mất mạng, Tây Nhung cùng Nam Man đều là một giuộc, đều là người Hồ, đều từng xâm nhập Đại Chu triều, mang đến cho Đại Chu triều đau đớn khó mà quên được! Tên chó chết nhà ngươi, thế mà cùng man nhân hợp tác, lão tử đánh chính là ngươi!"

Đạm Đài Huyền cơ hồ gầm thét nói ra.

Bắc Quận binh lính cũng phối hợp quơ vũ khí trong tay, dồn dập phát ra tiếng quát chói tai, trong lúc nhất thời, khí thế của binh sĩ Bắc Quận lên cao, phảng phất có thể nuốt chửng cả thiên quân vạn mã.

Có võ tướng ở dưới bóng đêm phát ra tiếng gầm thét như dã thú.

Vẻ mặt của Đường Bạch Vân trở nên trắng bệch, hắn chẳng qua là lợi dụng man nhân tới phá cục mà thôi, Đạm Đài Huyền thế mà chuyện bé xé ra to!

Nhưng mà.

Đạm Đài Huyền không có chút nào ý tứ muốn cùng Đường Bạch Vân thương lượng.

Hắn ra lệnh một tiếng, Bắc Quận đại quân đen nghịt liền xung phong tới.

Đường Bạch Vân bất đắc dĩ chỉ có thể ứng chiến.

Thậm chí, dưới cơn nóng giận, hắn còn xuất động Nam Phủ quân.

Man binh ẩn nấp trong quân đội cũng rốt cục không giấu diếm được nữa, dồn dập gia nhập vào vòng chiến.

Đạm Đài Huyền thấy man binh ra tay, một bàn tay hung hăng đập vào trên chiến xa.

"Phi, đồ chó!"

Trong sơn cốc.

Binh mã Nam Quận đột nhiên đều dừng lại, để cho Giang Li cùng tàn binh còn lại dưới trướng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn cảm thấy tình huống có chút kỳ lạ, liền phái người ra sơn cốc thăm dò tin tức.

"Bắc Quận đại quân tiến đánh Nam Quận, bởi vì Nam Quận liên hợp với man nhân...”

Khi lính trinh sát đem tin tức nói mang về, thần sắc của Giang Li chợt ngẩn ra một chút, sau đó cười phá lên: "Tốt một tên Đạm Đài Huyền."

"Không hổ là Đạm Đài Huyền, trấn thủ Thiên Hàm quan một bước không lùi! Đường Hiển Sinh cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, tuy nhiên lại đi nhầm một bước này."

"Có lẽ Đường Hiển Sinh cố ý, muốn dùng man binh gài bẫy Tây Quận cùng Bắc Quận, nhưng mà không nghĩ tới lại bị tên đần Đường Bạch Vân này sớm bại lộ, ngược lại khéo quá hóa vụng, đưa tới địch ý cùng lửa giận của Đạm Đài Huyền."

"Không phải tộc ta, trong lòng ắt có ý khác, câu nói này rất hay!"

Giang Li lau sạch máu tươi trên thanh dao găm.

Trong đôi mắt toát ra vẻ nóng bỏng, hắn liếc mắt nhìn đám binh lính áo giáp đen nhuốm máu ở chung quanh.

"Hắc Long vệ còn có thể chiến hay không?"

Giang Li quát lên.

"Có thể!"

Mỗi một Hắc Long vệ đều toàn thân nhuốm máu, nhưng thân hình dồn dập đứng thẳng lên, đồng thời phát ra tiếng rống rung trời.

"Theo ta giết địch, mặc dù chúng ta ít người, nhưng lại có thể ngăn cản Nam Quận Nam Phủ quân!"

Giang Li lại lần nữa quát lên.

Xích Luyện ánh mắt đỏ như lửa, nhìn một thân áo giáp bạc Giang Li, cũng đi theo quát lớn.

Mặc dù quyết định này rất điên cuồng, lấy tình trạng hiện tại của bọn hắn, tốt nhất là ở yên trong sơn cốc hồi phục lại sức lực.

Nhưng mà, Giang Li lại lựa chọn giết ra khỏi sơn cốc, giết ra một đường máu, trợ giúp Bắc Quận, quyết định này rất điên cuồng, nhưng một khi thành công, có thể làm cho Nam Quận đau đến không muốn sống.

Tinh binh trong sơn cốc đều không có ai dị nghị.

Một khi Nam Quận đánh lui binh mã Bắc Quận, đến lúc đó, bọn hắn sẽ như ba ba trong hũ, bị vây chết trong sơn cốc.

Tiếng hô giết rung trời.

Giang Li lao ra trước tiên, thân hình của hắn như một tia chớp bạc giết ra khỏi sơn cốc.

Cùng binh mã của Nam Quận canh giữ ở ngoài sơn cốc chém giết lẫn nhau.

Sau một phen huyết chiến, dưới sự dũng mãnh của Hắc Long vệ.

Giang Li một kiếm chém đầu viên võ tướng Nam Quận canh giữ sơn cốc, chặt đứt đại kỳ của đối phương, tiếp tục múa kiếm xông ra.

Trận đại chiến của Nam Quận và Bắc Quận diễn ra rất khốc liệt.

Trong chiến trường, có một nhánh quân như một thanh đao nhọn, xé rách đội ngũ của Bắc Quận đại quân, tạo thành một lỗ hổng trên chiến trường.

Nhánh quân này chính là Nam Phủ quân.

Quân đội toàn bộ do tu hành giả xây dựng thành, phảng phất là một chiếc cối xay thịt, không ngừng nghiền nát từng đội binh mã của đối phương, những nơi đi qua Bắc Quận binh sĩ người ngã ngựa đổ, căn bản không có cách nào ngăn cản.

Ngay cả đội quân tinh nhuệ nhất dưới trướng Đạm Đài Huyền là Bắc Quận kỵ binh, cũng dồn dập ngã xuống, bị tiêu diệt toàn bộ.

Hàm răng của Đạm Đài Huyền cắn chặt, bất đắc dĩ chỉ có thể ỷ vào số người nhiều, dùng máu thịt xây thành chiến hào ngăn cản quân địch.

Lần này hắn xem như thấy được sự mạnh mẽ của quân đội tu hành giả.

Cái này cũng làm cho Đạm Đài Huyền càng ngày càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc xây dựng một nhánh quân đội do tu hành giả tạo thành.

Nam Phủ quân cùng với man binh.

Hai luồng sức mạnh này hợp lại, đã đem đại quân Bắc Quận kiềm chế.

Sắc mặt của Đạm Đài Huyền hết sức ngưng trọng.

Đúng lúc này.

Có tiếng hô giết vang lên.

Một nhánh tinh binh từ hướng sơn cốc đột ngột xông ra, gia nhập chiến trường, nhắm thẳng về hướng Nam Phủ quân, nhánh quân đội này thế mà có thể áp chế được nhánh quân đội do tu hành giả tạo thành.

Ánh mắt của Đạm Đài Huyền ngưng tụ.

"Là Hắc Long vệ do Giang Li thống lĩnh."

Mặc Củ nhẹ nhàng lay động quạt lông nói.

"Giang Li quả nhiên là một hảo hán!"

Đạm Đài Huyền cười ha hả, dám làm ra quyết định từ trong sơn cốc giết ra, Giang Li này... Thật quyết đoán.

Nam Phủ quân bị áp chế, rơi vào thế hạ phong.

Lập tức, Bắc Quận bắt đầu phản công.

Tiếp chiến trong tình trạng hốt hoảng, Nam Quận đại quân rất nhanh liền xuất hiện dấu hiệu tan tác.

Áo giáp bạc của Đường Bạch Vân cũng nhuốm máu, sắc mặt tái xanh, hắn tuyệt đối không ngờ rằng chỉ trong vòng một đêm, cục diện liền phát sinh biến đổi bất ngờ như thế.

Khi đường chân trời vừa xuất hiện những tia sáng màu trắng.

Rốt cục Đường Bạch Vân cũng hạ lệnh rút lui.

Nam Quận đại quân hốt hoảng tháo chạy về hướng tây nam.

Giang Li cùng Đạm Đài Huyền tụ hợp, hắn thuyết phục Đạm Đài Huyền giặc cùng đường chớ đuổi, thế nhưng, Đạm Đài Huyền chỉ cười cười, ngón tay chỉ chỉ về phía tây nam, trong ánh mắt chứa vẻ nghiền ngẫm cùng nụ cười không hề che giấu.

Giang Li khẽ giật mình, sau đó, sắc mặt cũng trở nên quái dị.

Không lẽ Đạm Đài Huyền đưa tin cho vị mãnh tướng đang đóng quân ở phía tây kia?

Đường Bạch Vân dẫn dắt đại quân chạy tán loạn.

Sắc mặt của hắn tái xanh.

Nhưng mà...

Sau nửa ngày chạy trốn.

Hắn chợt phát hiện, cuối đường chân trời phía tây nam, lại có một đại đội binh mã đang hành quân, nhịp bước chân đều đặn tạo thành tiếng vang khủng bố, như tiếng kêu gọi của tử thần đối với binh mã Nam Quận.

Sắc mặt của Đường Bạch Vân biến đổi, trong ngực như bị nghẹn một hơi, trở nên khó thở vô cùng.

Hắn kéo mạnh dây cương, tuấn mã chợt chồm lên rồi sau đó dừng lại, móng ngựa đạp vào mặt đất gợi lên một đám bụi mù.

Đường Bạch Vân đưa mắt nhìn chăm chú về phía tây nam.

Dần dần, một nhánh quân đội người khoác áo giáp, trường đao nằm ngang, khí thế hùng hổ từ từ hiện rõ trong mắt hắn.

Có binh lính Tây Lương nổi lên trống trận, tiếng kèn xung phong vang lên làm máu tươi trong người sôi trào.

Bá Vương Hạng Thiếu Vân tay cầm đại phủ, cưỡi trên Hắc Phiêu mã, tóc mai bay lượn trong gió, trong ánh mắt mang theo vẻ hung ác, năm vạn Tây Lương binh sĩ ở sau lưng, đội ngũ chỉnh tề, bước chân dồn dập nhưng không một chút rối loạn đang đi tới.

Như một đám mây đen, ngăn cản đường chạy trốn của Nam Quận đại quân.

Tiếng gào thét của Tây Lương thiết kỵ, làm cho sắc mặt của Đường Bạch Vân trong nháy mắt trở nên tái nhợt, không còn một chút máu.