Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Trong đôi mắt Đường Bạch Vân hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Sau có Đạm Đài Huyền liên thủ với đại quân của Giang Li, trước thì đại quân Tây Quận khí thế hung hăng.
Hắn không có đường để trốn, đại quân Nam Quận đã tan tác không còn dục vọng để chiến đấu, bây giờ ngay cả dũng khí chiến một trận cũng chả có.
Đường Bạch Vân lần đầu trải qua hoàn cảnh như thế này, nội tâm đã trở nên lạnh buốt.
Hắn không biết vì cái gì mà Bá Vương Tây Quận cũng gia nhập trận chiến này, rõ ràng là vây giết Giang Li, cuối cùng làm sao lại trở thành như vậy?
Là bởi vì man nhân?
Đường Bạch Vân không tin, chỉ là một đám man nhân sao có thể để Tây Quận cùng Bắc Quận đồng thời xuất động.
Nhất định là âm mưu, Bá Vương và Đạm Đài Huyền đã sớm hợp tác với nhau, muốn chiếm đoạt mười vạn đại quân Nam Quân của hắn!
Trong tại khoảnh khắc này, nội tâm của Đường Bạch Vân bỗng nhiên hoảng sợ, hắn nhớ tới cái lúc khi mà phụ thân hắn, Đường Hiển Sinh, vào kinh thành thì đã nhắc nhở, nhất định phải diệt trừ Giang Li, bằng không thiên hạ sẽ không loạn, Nam Quận cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.
Hiện tại. . .
Nam Quận thật không có cơ hội.
Một khi mười vạn quân Nam Quận bị diệt, dù cho Nam Quận vô cùng màu mỡ cũng chịu không được tổn hao như vậy, mất đi tư cách tranh phong thiên hạ.
Đương nhiên, giờ phút này Đường Bạch Vân càng quan tâm đến sinh tử của mình.
Thời gian cầm quân của hắn chỉ mới bắt đầu, hắn không muốn chết ở chỗ này.
"Giết!"
"Nếu trốn không thoát, vậy thì giết!"
Đường Bạch Vân huy kiếm quát lớn.
Hắn công kích phía đại quân Tây Lương, muốn phá vỡ vòng vây, chạy thoát.
Trên chiến trường.
Bá Vương mang đại phủ, đi bộ chậm rãi, phía sau của hắn có Hạng Gia quân đi theo, Hạng Gia quân đều được phân phối vũ khí là rìu chiến nặng nề.
Đi theo sau lưng Bá Vương, tất cả đều bắt đầu lao nhanh.
"Cấu kết man nhân. . . Đây là một tội!"
"Dùng man nhân giết hào kiệt Đại Chu, đây là tội thứ hai!"
Bá Vương rống to.
Đột nhiên rút đại phủ ra, đập xuống đất, một đợt sóng khí cuồng bạo làm mặt đất vỡ toạc, đụng bay hơn mười người.
Hơn mười người này, thân thể bị nổ tung ở trên không trung, máu bắn khắp nơi.
Đường Bạch Vân vốn chuẩn bị tấn công, thân hình hơi ngưng lại, sắc mặt tái nhợt.
Mẹ nó, đây là người!?
Tây Quận Bá Vương, quả nhiên danh bất hư truyền.
"Ai cho ngươi lá gan để cấu kết với man nhân?"
"Lão già Đạm Đài nói rất hay, không phải tộc ta, nhất định không có lòng tốt! Ngươi tên chó chết này, lại dám cấu kết với Man binh, muốn giết Giang Li, hào kiệt Đại Chu!"
"Tới a, có bản lĩnh tới giết Hạng Thiếu Vân ta a!"
Đông!
Bá Vương điên cuồng quát.
Một mình hắn xông vào mấy vạn binh lính, không sợ hãi, ma khí tung hoành như một tên thượng cổ ma thần.
"Hợp tác, cấu kết. . ."
"Lục Bình An nói rất hay, những thủ đoạn này, chẳng qua đều là biểu hiện của kẻ thực lực yếu đuối, ngươi nếu thực lực mạnh, không cần hợp tác, không cần cấu kết? Một người có thể phá vạn quân, thế gian ai có thể cản?"
Bá Vương nói.
Hắn như một bóng mờ, điên cuồng chiến đấu trong đại quân, binh lính Nam Quận không thể ngăn cản được.
"Nam Phủ quân, Nam Phủ quân ra tay! Ngăn cản Bá Vương lại!"
Đường Bạch Vân ở trong vạn quân, thấy Bá Vương đang lao về phía mình, vẻ mặt bỗng nhiên tái nhợt.
Tiếng áo giáp của Nam Phủ quân vang lên, đứng trước người Đường Bạch Vân bảo vệ hắn.
Bọn hắn thi triển bản công pháp 《Bát Mạch》 rút gọn được truyền thụ bởi Đường Nhất Mặc.
Bá Vương một tay cầm rìu, linh khí quanh người hắn chợt biến thành một cơn gió lốc cuồng bạo.
Sau đó, đột nhiên vung một rìu xuống, lập tức. . .
Nam Phủ quân đang đứng trước mặt Bá Vương, toàn bộ bị chém ngang người.
Máu tươi bắn ba thước.
Văng lên mặt Đường Bạch Vân, khiến cho thân thể hắn run rẩy một hồi.
Bá Vương vốn là muốn trực tiếp bắt Đường Bạch Vân.
Tuy nhiên, đầu của hắn đột nhiên quay lại, nhìn về phía Man binh bên cạnh.
Trong ánh mắt hắn bừng lên sát ý.
"Ngũ Hồ bên ngoài Đại Chu, làm nhiều việc ác, một khi xâm chiếm Đại Chu thì sinh linh đồ thán."
"Nội đấu thì được, cấu kết giặc ngoài, đó chính là phản nghịch."
"Tây Quận Hổ Nhiễu quan của ta, rất nhiều nam nhi biệt ly vợ con chịu lấy bão cát, phòng thủ biên quan, đối kháng với binh mã Quỷ Phượng!"
"Mà ngươi, tên chó chết này, thế mà cấu kết với giặc ngoài!"
Bá Vương xông qua bên người Đường Bạch Vân, một búa quét qua.
Ngựa trắng Đường Bạch Vân đang cưỡi lập tức bị chém đầu.
Đường Bạch Vân tim như thắt lại.
Bá Vương xông thẳng vào Man binh đại khai sát giới, trên chiến trường hắn là vô địch, không phải là Bá Vương ở bên trong cung điện bí cảnh, da dày thịt béo chịu đánh chịu đập!
Thiếu tế tự của Xi Lê tộc cũng hoảng hốt, bọn hắn không nghĩ tới, cục diện trong nháy mắt lại biến thành cái dạng này.
Thiếu tế tự phẫn nộ rống to, oán độc nhìn chằm chằm Đường Bạch Vân.
Cái tên này. . . Lừa bọn hắn!
Bá Vương đánh tới.
Man binh không phải là đối thủ, đối phó Man binh, Bá Vương không có chút nào nhân từ nương tay.
Bắc Quận đại quân cũng đánh tới, nhìn một bầy sói đói Tây Quận xông vào trong bầy cừu, Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi.
"Ở thời điểm ta biết Nam Quận cấu kết với man nhân, ta bèn sai người thúc ngựa đưa tin cho Bá Vương. . ."
"Để cho hắn từ phía tây đến, một khi đại quân Nam Quận tan tác, Bá Vương có thể chặn đầu từ phía tây."
"Cấu kết ngoại địch, thì phải trả giá thật lớn."
Đạm Đài Huyền thúc ngựa vừa đi vừa nói.
Hắn nhìn Man binh trong đại quân Nam Quận, đôi mắt toát ra ánh lửa cháy rực.
Bắc Quận đối kháng Tây Nhung, Đạm Đài thế gia của hắn đều xung phong đi trước, mấy đứa con của Đạm Đài Huyền đều chôn xương trong sa mạc.
Cho nên Đạm Đài Huyền đối với ngoại địch hết sức thống hận.
"Giết!"
Đạm Đài Huyền không có nhiều lời.
Rút đao ra, thống lĩnh đại quân Bắc Quận xung phong lên.
Giang Li không nói gì thêm, nhìn theo bóng lưng Đạm Đài Huyền, rút đoản kiếm, cũng giục ngựa xung phong.
Đại quân Nam Quận, kết cục đã định.
Chắc chắn sẽ bị hủy diệt, bố cục mà Đường Hiển Sinh tỉ mỉ soạn ra, cuối cùng thì trôi theo dòng nước, không nhận được gì.
Thiếu tế tự Xi Lê tộc quỳ rạp dưới đất, chắp tay thỉnh cầu Bá Vương tha cho bọn hắn, bọn hắn nguyện ý thần phục.
Nhưng mà, Bá Vương không có để ý tới những người này.
Lưỡi rìu chém ngang, ngay sau đó, thiếu tế tự bị chém giết.
Bá Vương tay cầm đại phủ, ánh mắt lạnh lẽo.
Ngoại địch là những kẻ đáng hận nhất, dù cho ở thời đại thượng cổ, cũng bởi vì ngoại địch mà bị hủy diệt.
Cho nên, Bá Vương đối ngoại địch, không có chút nào nhân từ.
Đường Bạch Vân muốn trốn.
Thế nhưng.
Trong đám người, một bóng người nhanh chóng lao ra, đùi đè lên cổ Đường Bạch Vân, ép hắn nằm trên mặt đất.
Xích Luyện mặc áo giáp tay nắm dao găm, kề sát ngay cổ Đường Bạch Vân.
Đường Bạch Vân bị bắt.
Đại quân Nam Quận cũng triệt để tan tác, lựa chọn đầu hàng.
Man binh ẩn nấp trong đại quân Nam Quận, vốn là át chủ bài của Đường Hiển Sinh, nhưng mà bây giờ bại lộ, toàn bộ bị Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền đồ sát sạch sành sanh.
Ánh chiều tà dần dần hạ xuống.
Mặt đất đầy thi hài, tỏa ra mùi máu gay gắt.
Đạm Đài Huyền và Bá Vương lần thứ nhất gặp nhau, Tây Quận cùng Bắc Quận lần thứ nhất hợp tác, kết cục hoàn hảo.
Bá Vương để đại phủ trên đất, nhìn lướt qua Đạm Đài Huyền phía xa, khóe miệng nhảy lên, cười nhạt một tiếng.
Không nói bất kỳ lời nào, quay người rời đi.
Đạm Đài Huyền nhìn hướng Bá Vương, chắp tay.
Hạng Gia quân đi theo sau lưng Bá Vương, biến mất tại cuối chân trời.
"Thật không hổ là Bá Vương."
Đạm Đài Huyền tán thưởng.
Giang Li cũng giục ngựa, khẽ vuốt cằm, thế nhân đều nói Bá Vương vũ dũng, hôm nay gặp mặt, hoàn toàn chính xác, hắn để cho người ta cảm giác tuyệt vọng.
Bá Vương sau khi trở thành tu hành giả, càng cuồng bạo hơn, trong chiến trường dường như không thể ngăn cản, sức mạnh của tu hành giả đỉnh cấp trong chiến tranh. . . Quá mạnh.
Đường Bạch Vân bị bắt làm tù binh, áp giải đến trước mặt Giang Li và Đạm Đài Huyền.
Đường Bạch Vân toàn thân nhuốm máu, bị đánh tơi bời, trên mặt đã sớm trắng bệch, thân thể của hắn đứng cũng không vững, hai chân như nhũn ra.
"Đường Hiển Sinh bí quá hoá liều, đáng tiếc, lại có một tên nhi tử ngu xuẩn như ngươi."
"Nếu cấu kết man nhân, dẫn dắt chúng lên phía bắc, ngươi không nên để bại lộ tung tích của man nhân nhanh như vậy, ngươi không hiểu rõ sự thống hận đối với giặc ngoài của chúng ta!"
Đạm Đài Huyền nhìn Đường Bạch Vân, nói.
Đường Bạch Vân sắc mặt tái nhợt một hồi, cũng nở nụ cười.
Thì ra hắn thất bại là vì tung tích man nhân bị bại lộ.
Đường Bạch Vân không cầu xin tha thứ, cũng không có để Đạm Đài Huyền dùng mệnh của mình để bắt Đường Hiển Sinh tới chuộc mạng.
Bởi vì Đường Bạch Vân biết rõ, một khi Đường Hiển Sinh trở lại Nam Quận, phát hiện chuyện mà hắn làm tại Nam Quận, tuyệt đối sẽ không chuộc mạng cho hắn.
Đường Bạch Vân nở nụ cười thê lương.
"Ta không cam lòng. . ."
"Kém một chút, chỉ kém một chút. . ."
Đường Bạch Vân nhìn chòng chọc vào Giang Li.
Phốc phốc!
Đạm Đài Huyền rút đao.
Chém qua cổ Đường Bạch Vân, máu tung tóe ra.
Đạm Đài Huyền lạnh lùng.
Cho đao vào vỏ.
"Đem đầu của Đường Bạch Vân đưa tới Nam Quận, Đường Hiển Sinh hiện tại cũng đã về tới Nam Quận, vậy liền để hắn tận mắt xem kết cục của kẻ dám cấu kết với giặc ngoại đi."
Đạm Đài Huyền nói.
Sau đó, hắn quay người đi.
Bắc Quận đại quân áp giải tàn binh Nam Quận, dần dần khuất xa tại chân trời.
Giang Li giục ngựa, Xích Luyện đi phía sau hắn, Hắc Long vệ còn lại và tàn binh Đại Chu cũng yên tĩnh đứng lặng.
Giang Li nhìn bóng lưng Đạm Đài Huyền đã đi xa, hít sâu một hơi.
Có âm thanh bánh xe lăn trên mặt đất bỗng vang lên.
Một chiếc xe kéo chạy tới.
Chung quanh, có tinh binh dần dần bao vây đám người Giang Li.
Vải màn xe kéo xốc lên, lộ ra khuôn mặt già nua của Mặc Bắc Khách.
Giang Li nhìn Mặc Bắc Khách, cười lắc đầu, hắn giơ tay rồi vung lên, Hắc Long vệ và tinh binh Đại Chu dồn dập bỏ vũ khí xuống.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Nam Quận bắc phạt, kết quả sau cùng lại như vậy, cũng vượt ngoài dự liệu của Lục Phiên.
Tuy nhiên, nghĩ đến cũng hợp tình hợp lý, nếu Đường Hiển Sinh tự mình xuất binh bắc phạt, còn có thể có khả năng giao phong cùng Đạm Đài Huyền và Bá Vương.
Đường Bạch Vân, vẫn là còn non nớt lắm.
Không chỉ có ngốc. . . Còn kéo theo cả Man binh.
Dựa vào xe lăn, Lục Phiên hơi hơi nhăn lông mày, cuộc chiến tranh này, tu hành giả chết không ít.
Nam Phủ quân, Hắc Long vệ quân đội tu hành giả, thương vong thảm trọng.
Mặc dù chiến tranh chết người là điều không tránh khỏi, thế nhưng tu hành giả chết đi, đối với Lục Phiên, thì có chút ảnh hưởng.
Những tu hành giả này đều được tuyển chọn từ cả ngàn người trong Long Môn rồi bồi dưỡng, cho nên mỗi khi bọn hắn tăng một sợi linh khí lên, Lục Phiên cũng có thể được rút phần trăm.
Bây giờ tất cả đều tử vong trong chiến tranh.
Phần trăm linh khí mà Lục Phiên được trích ra sẽ ít đi rất nhiều.
"Tu hành giả gia nhập chiến tranh, đối với cuộc chiến ảnh hưởng quá lớn, sẽ cải biến quy tắc chiến tranh trong tương lai, đến lúc đó có lẽ sẽ biến thành cuộc chiến của tu hành giả. . ."
Lục Phiên hơi hơi nhăn lông mày, việc này có chênh lệch chút ít với cách mà hắn dự tính ban đầu.
Những cuộc chiến vô duyên vô cớ làm thương vong tu hành giả như vậy, cũng sẽ làm chậm đi tiến trình cải tạo thế giới của hắn, đó cũng không phải là điều Lục Phiên mong muốn.
Hắn thật vất vả mới có thể để thế gian sinh ra những tu hành giả, kết quả những người này thế mà liều mạng ngươi chết ta sống.
Lục Phiên suy tư một hồi.
Xe lăn trên đảo từ từ đi, không một tiếng động.
Lữ Động Huyền đang nhàn nhã pha trà, phong cảnh mỹ lệ trên đảo, linh khí nồng nặc quanh quẩn.
Quả thực là một Thánh địa để dưỡng lão.
Nước hồ nơi này lành lạnh, ngâm trà đều là mùi thơm nồng nặc bay khắp nơi
Mặt khác, vụng trộm hái một bông hoa đào, hoặc là một bông cúc, cho vào nước trà, mùi vị nước trà cũng sẽ trở nên thật thơm. Nhân gian khó mà thưởng thức được.
"Cuộc sống nhàn nhã rất không tệ a."
Bỗng nhiên.
Thanh âm nhàn nhạt của Lục Thiên từ phía sau lưng Lữ Động Huyền truyền tới.
Làm Lữ Động Huyền suýt chút nữa phun hết nước trà trong miệng ra.
"Công tử."
Lữ Động Huyền lau miệng, cười rạng rỡ, dây chuyền vàng trên cổ được ánh nắng chiếu vào, phản chiếu ra ánh sáng chói lóa.
"Thiên Cơ các hết sức nhàn hạ a."
Lục Phiên dựa vào xe lăn, cười như không cười nói.
Lữ Động Huyền vội vàng khoát tay, "Không nhàn, rất bận rộn, Thiên Thiên vội vàng thu thập tin tình báo của các thế lực trên thiên hạ. . . Bề bộn tới nỗi thời gian uống một ngụm trà cũng không có."
Lục Phiên cũng lười vạch trần việc hắn nói láo.
Lữ Mộc Đối ngồi câu cá, Lữ Động Huyền thì pha trà, bận rộn chỗ nào?
"Thiên Cơ các cũng nên làm chút chuyện."
Lục Phiên suy nghĩ một chút, nhìn về phía Lữ Động Huyền, nói.
"Công tử, có chuyện gì, mời nói, Thiên Cơ các nhất định cam đoan sẽ hoàn thành mỹ mãn!" Lữ Động Huyền vỗ bộ ngực, nói.
Lục Phiên khoát tay áo: "Cũng không phải chuyện phiền toái gì."
"Ban bố một tờ Thiên Cơ lệnh, khuyên bảo tu hành giả trong thiên hạ, kể từ hôm nay, tạm ngưng chiến tranh ba tháng."
"A?"
Lữ Động Huyền ngây dại.
"Làm không được?" Lục Phiên nhìn Lữ Động Huyền, thản nhiên nói.
"Chắc là, có thể. . ." Lữ Động Huyền lấy lại tinh thần, vội vàng vỗ bộ ngực cam đoan.
Hắn nhìn xem sắc mặt lạnh nhạt của Lục Phiên, thận trọng hỏi: "Công tử. . . Chúng ta ban bố một tờ Thiên Cơ lệnh, thế nhưng. . . Người trong thiên hạ thật sẽ tuân theo sao?"
Lục Phiên nhìn Lữ Động Huyền, xe lăn tự động lăn về hướng lầu các Bạch Ngọc Kinh.
"Ngươi chỉ cần ban bố."
"Người nào có dị nghị, hoặc là ai dám không theo. . .”
"Vậy thì để cho bọn họ tới tìm Bạch Ngọc Kinh."
Nam Quận.
Trải qua một ngày mệt mỏi.
Đường Hiển Sinh cuối cùng cũng về tới Nam Quận Nam Giang thành, trong xe ngựa, Đường Nhất Mặc đã đỡ sốt, cả người cũng thanh tỉnh rất nhiều, mặc dù vẻ mặt vẫn có chút trắng bệch.
Đường Hiển Sinh mỏi mệt vạn phần, quần áo ngổn ngang.
Xuống xe ngựa, vào Đường phủ, trong Đường phủ lại an tĩnh lạ thường.
Đường Nhất Mặc vẻ mặt trắng bệch, đi theo sau Đường Hiển Sinh.
Đường phủ an tĩnh, làm Đường Nhất Mặc không khỏi nhíu mày.
Nghĩ tới điều gì, Đường Nhất Mặc nhanh chóng chạy về hướng phòng ở của mẫu thân và muội muội của mình.
Đường Hiển Sinh ngồi trên ghế bành, thở một cái.
Bỗng nhiên.
Hắn nghe được trong sương phòng, có tiếng gào thét lạnh lùng của Đường Nhất Mặc truyền ra.
"Đường Hiển Sinh!"
Đường Hiển Sinh vừa cầm lấy chén trà trên tay thì lập tức lắc một cái, suýt nữa rơi xuống đất.
Hắn đứng dậy, hướng sương phòng đi tới.
Hắn thấy Đường Nhất Mặc đứng trước sương phòng xốc xếch, tay nắm chặt cổ một người nào đó.
"Muội muội và mẹ ta đâu!?"
Đường Nhất Mặc quay đầu nhìn về phía Đường Hiển Sinh, hỏi câu lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt nhưng lại đỏ bừng lên, trong lời nói tràn ngập sát khí.
Vẻ mặt Đường Hiển Sinh khẽ giật mình.
Mà ngay lúc này.
Lại có một binh lính toàn thân nhuốm máu, sợ xanh mặt ôm một cái hộp gỗ, lộn nhào xuất hiện trước mặt Đường Hiển Sinh.
Âm thanh thê lương vang vọng toàn bộ Đường phủ.
"Thái Thú, Nam Quận. . . Bại rồi!"
Nơi xa, Đường Nhất Mặc đang tỏa ra khí tức lạnh lùng cũng hơi ngừng lại.
Đường Hiển Sinh sắc mặt tái đi, thân thể lay động, run rẩy nơm nớp nhận lấy hộp gỗ nhuốm máu mà binh lính đưa tới.