Dịch: Mèo Rừng
Ngũ Hồ biến hóa, đối với Đại Chu triều, thì tạm thời còn không có tạo nên ảnh hưởng lớn lao gì.
Kỳ hạn ba tháng vừa đến, toàn bộ Đại Chu triều tựa hồ trở nên huyên náo hơn.
Đại quân Bắc Quận nghiêm túc phân bố quân trận, áo giáp u mịch.
Bắt đầu diễn quân ở biên cảnh, hô to tiếng “giết” rung trời, tản ra khí tức máu tanh.
Bắc Quận đại trướng.
Đạm Đài Huyền khoác áo giáp, ngồi ngay ngắn ở trong trướng, thuận theo kỳ hạn ba tháng đến, hắn càng lúc càng cảm thấy bầu không khí trở nên ngưng trọng.
Dưới trướng, quạt lông của Mặc Củ nhẹ nhàng lay động, Mặc Bắc Khách thì quấn mình ở trong chiếc áo khoác làm từ lông dê, trong miệng thở ra khói trắng.
“Kỳ hạn ba tháng đã đến, mấy ngày nay, thiên hạ đại động, Thái Thú các quận đều dồn dập cử binh, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng.”
Đạm Đài Huyền ngồi ngay ngắn ở chủ vị trong đại trướng, nói.
Ba tháng này, hắn rất mệt mỏi.
Mặc dù không có xảy ra chiến tranh, thế nhưng, tinh thần của mỗi người đều hết sức căng thẳng.
Vả lại, hắn còn phải suất lĩnh đại quân đi khai phá Long Môn, bồi dưỡng quân đội tu hành giả, so với Tây Quận cùng Nam Quận thì trình độ khai phá quân đội tu hành giả của Bắc Quận bị chậm hơn rất nhiều.
Do đó, Đạm Đài Huyền chỉ có thể nỗ lực để thay thế, tổn hao nhiều tinh lực cùng thời gian hơn
May mắn là sau khi hắn đối mắt với Thanh Long, thì Thanh Long không có kiếm chuyện nhiều, mặc cho tu hành giả Bắc Quận xông vào trong Long Môn.
Trong khoảng thời gian này, Đạm Đài Huyền cũng đã đánh nát mấy pho binh tượng, cuối cùng cũng thu hoạch được một sợi linh khí, ngưng khí vào khí đan.
Chuyện này để có hắn cảm động muốn chết.
“Từ khi mười vạn đại quân của Nam Quận bị tiêu diệt, thì cũng đã mất đi sự uy tín, với lại… Đường Hiển Sinh bệnh nặng, mất đi tư cách để tranh bá thiên hạ, không lâu nữa thôi, có lẽ hắn sẽ truyền vị cho đứa con thứ ba của mình, Đường Nhất Mặc.”
Trong trướng, Mặc Củ phân tích nói.
“Đường Hiển Sinh cũng là một người cơ khổ, chết mất hai đứa con trai, hắn không thích đứa thứ ba, đơn giản là bởi vì đứa con này giống với hắn khi xuất sinh, kết quả, phảng phất như một lần số mệnh luân hồi, kẻ kế thừa y bát của hắn lại là đứa con trai mà hắn không thích nhất.”
“Tuy nhiên, tên Đường Nhất Mặc này, tựa hồ không hứng thú quá lớn đối với thiên hạ, hắn giống với Bá Vương, truy cầu thực lực tu hành, thậm chí, so với Bá Vương, dã tâm của hắn bé nhỏ hơn nhiều.”
Quạt lông của Mặc Củ khẽ lay động, trong đại trướng vang lên âm thanh phân tích của hắn.
“Chúa công, Củ kiến nghị Bắc Quận án binh bất động trước, xem thái độ của Tây Quận cùng với Đại Chu.”
Mặc Củ nói.
Dưới lều, Mặc Bặc Khách mặc áo khoác cực kỳ bó sát, cũng gật đầu, hiển nhiên là rất hài lòng đối với phân tích của Mặc Củ
“Có đạo lý, ba tháng vừa tới, Bạch Ngọc Kinh Thiên Cơ các vừa rút lệnh ngừng chiến, chúng ta liền phát động chiến tranh mà không kịp chờ đợi, đây chẳng phải là đánh mặt Bạch Ngọc Kinh sao?”
“Thậm chí với cái tính xấu kia của Lục Bình An, nếu chúng ta không nể mặt hắn, vậy thì khỏi phải nghĩ là hắn sẽ cho chúng ta mặt mũi…”
“Vì lẽ đó, Bắc Quận ta tạm không động binh, vừa vặn, phái thêm một chút binh mã để trở giúp Thiên Hàm quan, mùa đông đã bắt đầu rồi, những cái đồ chơi cặn bã Tây Nhung kia, lại tiếp tục quấy rối biên quan Bắc Quận ta.”
Đạm Đài Huyền nói.
Nói xong lời cuối cùng, lại bắt đầu trở nên hùng hùng hổ hổ.
Sau khi mắng xong, liền tản, đi ra khỏi đại trướng, tìm người hầu lấy một vò rượu mạnh, ôm rượu mạnh đi về một cái đại trướng khác.
Trong đại trướng này, chính là Giang Li bị hắn bắt giữ.
Sau khi Đạm Đài Huyền giam giữ Giang Li, mặc dù Giang Li chọn không quy thuận hắn, thế nhưng Đạm Đài Huyền cũng không tức giận, thay vào đó là mỗi ngày ôm một vò rượu mạnh, tìm Giang Li cụng ly.
Mặc dù mỗi lần đều bị Giang Li cho liều say, nhưng hắn cũng vui vẻ không buồn.
Tây Quận.
Đông Diễn giang đang chảy siết không ngừng.
Trong ngày đông lạnh rét, Bá Vương vẫn bọc lấy áo giáp lạnh lẽo như cũ, hắn đứng lặng ở bên cạnh Đông Diễn giang, nhìn dòng nước đang chảy siết kia.
Vuốt vuốt mi tâm của mình, rồi phun ra một hơi nóng.
“Ba tháng, ta vẫn chưa bước vào Thể Tàng.”
“Cảnh giới Thể Tàng, tại sao lại khó như thế?”
Nhìn vào bên trong Long Môn đang ở trong Đông Diễn giang chảy siết, Bá Vương chắp tay, áo khoác gió được khoác trên chiếc áo giáp bỗng vù vù trôi nổi.
Ba tháng ngừng chiến, Bá Vương vẫn không buông lỏng chút nào cả, hắn liên tục đưa dũng sĩ Tây Lương vào bên trong Long Môn để lịch luyện, đánh vỡ binh tượng thu hoạch được linh khí, trở thành tu hành giả.
Hiện tại, quân số Hạng Gia quân đã chợt tăng lên rất nhiều, có thể nói, thực lực tổng thể đã được tăng lên diện rộng.
Thậm chí, còn xuất hiện hai vị thiên tài đã xông qua cầu treo bằng dây cáp.
Mặc dù vừa bước vào trong đó, suýt tý nữa đã bị nam nữ khói tím chém giết, nếu không phải Bá Vương ra tay, quả thật là phải hao tổn hai tên thiên tài này.
Ánh tà dương mùa đông, tựa như ngọn lửa bùng cháy.
Giống như tơ lạu màu đỏ, tung bay chốn chân trời.
Bá Vương nhìn về phía Tây, lông mi nhíu lên.
Trong lúc mơ hồ, nội tâm của hắn vậy mà có chút cảm giác bất an.
Đến cùng là thứ gì, mà khiến hắn bất an như vậy?
Phía Tây…
Đây là phương hướng bộ lạc Quỷ Phương, một đám đồ vật giống chim kia… Có thể khiến cho hắn cảm thấy bất an?
Bá Vương nhíu mày, siết nắm đấm lại, một bước bước ra, đạp vỡ tảng đá dưới chân.
Nhảy vào bên trong Long Môn.
Nam Quận.
Ngừng chiến ba tháng, Đường Hiển Sinh cũng nằm trên giường ba tháng.
Đường Bạch Vân chết, mười vạn đại quân Nam Quận bị hủy diệt, đối với Đường Hiển Sinh, đây chính là một đả kích cực kỳ khổng lồ, lại thêm ngày đó trốn ra khỏi Đế Kinh, mưa rối xối xả, dù sao cũng đã có tuổi, Đường Hiển Sinh không gánh được, bị nhiễm bệnh nặng.
Ba tháng này, Đường Hiển Sinh nằm trên giường, cũng hiểu rõ rất nhiều việc.
Tâm tư tranh bá thiên hạ cũng tan bớt.
Hắn có thể cảm giác sinh cơ của mình không còn nhiều, cho nên mất đi tâm tư thống lĩnh Nam Quận.
Ba tháng này, hắn khiến cho Đường Nhất Mặc chưởng khống Nam Phủ quân, bắt đầu học thống trị Nam Quận, xử lý một ít việc vặt.
Hiển nhiên Đường Nhất Mặc đoán được mục đích của Đường Hiển Sinh, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Đối với vị trí Nam Quận Thái Thú, Đường Nhất Mặc không có quá mức kháng cự.
Bởi vì hắn hiểu rõ, chỉ có ngồi trên cái vị trí này, dưới quyền cao chức trọng thì mẫu thân cùng muội muội mới có thể trở nên tốt hơn.
Cho nên, ngoại trừ việc tu hành, Đường Nhất Mặc cũng ở dưới sự chỉ đạo của Đường Hiển Sinh, học tập năng lực quản lý sự việc, thậm chí Đường Hiển Sinh còn chuyên môn tìm tới một vài vị nho sinh đến để chỉ đạo hắn.
Gian phòng Đường Hiển Sinh hết sức u tĩnh.
Hắn cũng vui vẻ với sự thanh tịnh như thế này, mỗi ngày ngoài trừ việc nằm trên giường, muội muội Đường Nhất Mặc cũng sẽ thỉnh thoảng dẫn Đường Hiển Sinh dạo chơi lâm viên.
Điều này khiến cho hắn hưởng thụ được niềm vui thú khó mà có được.
Muội muội Đường Nhất Mặc tên là Đường Quả, tuổi tác cũng không quả lớn, vẫn đang trong bộ dáng tiểu nha đầu, bởi vì ăn rất nhiều đau khổ, cho nên đã sớm trở nên quen thuộc với Đường Nhất Mặc.
Một ngày này, Đường Hiển Sinh đã nói chuyện với Đường Quả ở lâm viên, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười được truyền ra.
Đường Nhất Mặc mặc một thân nhung giáp, vẻ mặt lạnh lùng đi từ ngoài lâm viên vào.
Đường Hiển Sinh nhìn về phía hắn, mặt mũi tràn đầy nét hiền hòa mà gật đầu.
Tuy nhiên, Đường Nhất Mặc cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lại, nhưng khi xoa đầu Đường Quả, lại toát ra mấy phần nhu hòa.
“Thuận theo một tháng trước Nam Man man nhân công phá Nam Tấn thành rồi bị giết lùi, thì những ngày sau đó, những tên Nam Man man nhân này cũng thu liễm không ít, nhưng mà… Mấy ngày có trinh thám hồi báo, những Man nhân ở Nam Man kia, động tĩnh tựa hồ không nhỏ.”
Đường Nhất Mặc nói: “Ý nghĩ hợp tác cùng Nam Man của ngươi trước đây quả thật là hết sức ngu xuẩn, đám man nhân chính là một bầy dã thú với dã tâm khổng lồ…”
“Ta biết, tuy gọi hợp tác, nhưng nhiều hơn lại là lợi dụng, ta đã chuẩn bị tốt cho việc không cho những tên Man nhân này trở về.”