Chương 186: Bá Vương cảm thấy bất an.
Dịch: Mèo Rừng
“Ta biết, tuy gọi hợp tác, nhưng nhiều hơn lại là lợi dụng, ta đã chuẩn bị tốt cho việc không cho những tên Man nhân này trở về.”
Đường Hiển Sinh dựa vào ghế, cả người toát dáng vẻ ốm yếu.
Đường Nhất Mặc cũng không nói thêm gì, chuyện cũng đã qua, hắn lười nói nhiều.
“Ngươi nói những ngày nay Man nhân có động tác? Động tác gì?”
Ánh mặt Đường Hiển Sinh cụp xuống, bộ dáng buồn ngủ, dò hỏi.
“Những trinh sát mà Nam Quận chúng ta điều động ẩn nấp ở trong rừng rậm bỗng nhiên không có tin tức gì nữa, bị những tên Man nhân có bắt đi rồi.”
“Có một ít bộ lạc man nhân du đãng ở ngoài thành cũng biến mất không thấy.”
Đường Nhất Mặc nói.
Đường Hiển Sinh nghe vậy, mở ra đôi mắt vẩn đục, lông mày hơi nhíu lại.
“Không đúng… những bộ lạc man nhân du đãng ở ngoài thành, đều là tán loạn không bộ phận, trừ phi phát động đại tiến công do Tế tự hiệu triệu, bằng không thì ngày thường đa phần bọn hắn đều sẽ tự do hành động, còn vị trí mà những trinh sát chúng ta ẩn nấp, đều là những vị trí mà man nhân khó phát hiện được… Làm sao lại bị bắt đi rồi?”
Đường Hiển Sinh chậm rãi nói.
“Nam Tấn thành là một phòng thủ thành, ra lệnh thêm một ít binh mã, ngươi cũng có thể cho Nam Phủ quân điều một đội đến Nam Tấn thành… Những động tác này của Man tộc, khiến lão phu có chút bất an.”
Âm thanh khàn khàn của Đường Hiển Sinh vang dội lấy.
Khứu giác của hắn khá là linh mẫn so với Đường Nhất Mặc.
Sau khi hắn trở thành Nam Quận Thái Thú, dù đã dùng cả đời để đánh cờ với man nhân, nhưng hắn vẫn chưa từng nhìn thấy động tác lần này của man binh.
Man binh dùng hình thức bộ lạc để tồn tại, rất khó thống nhất được, nếu thật bị thống nhất, đối với Nam Quận, cũng không phải là tin tức tốt gì.
“Hiểu rồi.”
Đường Nhất Mặc yên lặng thật lâu, rồi nhẹ gật đầu.
Đế Kinh.
Đem dài.
Bên trong Tử Kim cung, lão thái giám quỳ rạp xuống mặt đất, nói: “Bệ hạ, lại có tin tức truyền về từ Bắc Quận, Đạm Đài Huyền vẫn khăng khăng không thả người.”
Trong cung không có một chút ánh nến, nên lộ ra mấy phần tăm tối.
Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn trên thượng vị, khẽ ứng tiếng.
Trong ba tháng này, Vũ Văn Tú đã sử dụng đủ loại thủ đoạn, thế nhưng Đạm Đài Huyền vẫn không chịu thả người.
Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ cũng đúng, loại đỉnh cấp tướng soái giống với Giang Li, thì Đạm Đài Huyền làm sao có thể thả ra được chứ?
Dù cho không có cách nào khiến Giang Li quy thuận, cũng lựa chọn giam lỏng Giang Li, thả về tất sẽ mang họa từ bên trong.
“Thôi, chuyện tình Giang Li dễ tính.”
“Lão già, cùng trẫm đi lâm viên một chuyến.”
Vũ Văn Tú thản nhiên nói.
Thân thể đang quỳ rạp xuống đất của lão thái giám bỗng nhiên run lên.
“Bệ hạ… Lại theo thường lệ?”
Vũ Văn Tú cười khẽ một tiếng, “Đúng vậy.”
“Gần đây không phải trong cung có thêm một nhóm tiểu thái giám mới đến?”
Thân thể quỳ rạp của lão thái giám nhẹ nhàng run rẩy, lại không biết nên trả lời làm sao.
Vũ Văn Tú đứng dậy, chắp tay, người mặc áo khoác vàng, rời khỏi cung điện, dạo bước trong lâm viên.
Lão thái giám đi theo phía sau hắn, mà ở phía sau lưng lão thái giám lại có hai tiểu thái giám cầm theo thùng gỗ tràn đầy thịt tươi, cúi đầu không ngừng di chuyển.
Đi tới lâm viên.
Vũ Văn Tú đứng lặng ở trước ao nước, trong ao, nước bọt lạnh lẽo chợt bị nổ tung.
Sau đó…
Một con Hắc Long với bộ dáng dữ tợn thò đầu ra, mũi rồng chạm vào cái trán của Vũ Văn Tú.
Mơ hồi có khói đen tràn ngập quấn quanh lấy.
Dưới quầng trăng, một màn này lộ ra vẻ quỷ dị.
Sắc mặt lão thái giám trở nên nghiêm nghị.
Còn thân thể của hai tiểu thái giám thì run rẫy không ngừng.
Cái con Hắc Long kia cho bọn hắn cảm giác áp bách cực kỳ to lớn, bởi vì ánh mắt của Hắc Long khi nhìn bọn hắn, tựa như mang vài phần hưng phấn.
Vũ Văn Tú rời đi.
Hắn cho lão thái giám chuẩn bị thật kỹ.
Lão thái giám thưa “vâng”, rồi cung tiễn Vũ Văn Tú rời đi.
Hắn quay đầu lại, sờ lên gương mặt của hai tiểu thái giám, trên khuôn mặt hắn hiện ra vài nét bi thương.
“Đi đi, nuôi Hắc Long của bệ hạ cho tốt vào…”
Lão thái giám lên tiếng.
Hai vị tiểu thái giám đã sớm bị hù đến hai chân phát run.
Bọn hắn quỳ rạp dưới đất, thịt tươi trong thùng gỗ bị rơi đầy xuống mặt đất, bọn hắn cầu lão thái giám cho bọn hắn rời đi, con rồng này… Bọn hắn không muốn cho nó ăn.
Nhưng mà, phất trần của lão thái giám chợt hất lên, xoay người lại.
Hai vị tiểu thái giám gào khóc, mà phía sau của bọn hắn, một đôi mắt thăm thẳm bắt đầu phun tỏa hào quang.
Gió tanh bao phủ.
Âm thanh gào khóc của hai vị tiểu thái giám chợt ngừng lại.
Lão thái giám quay người, nơi đấy chỉ còn lại thịt tươi rải rác đầy đất cùng với cái thùng gỗ.
Da mặt lão thái giám run lên, nhìn chòng chọc vào hồ nước hiện lên từng đợt gợn sóng kia, hít sâu một hơi.
Cúi cái eo còng xuống, bắt đầu nhặt từng miếng thịt tươi lên.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lữ Động Huyền sờ lấy dây chuyền vàng lớn, không ngừng dạo bước ở trước lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Sắc mặt tràn đầy vẻ xoắn xuýt.
Suy nghĩ một hồi, thì hắn bèn hít sâu một hơi, thi triển bộ pháp, muốn hiếu thắng xông vào lầu các.
Nhưng mà, lại không biết từ khi nào mà có một thanh Thiền Dực kiếm an tĩnh trôi nổi trước người Lữ Động Huyền.
“Lữ Các chủ, chớ có tự tiện xông vào.”
Ngưng Chiêu nói.
“Ngưng Chiêu a, lão phu thật sự là có việc gấp cần tìm công tử… Thiên hạ sắp xảy ra đại họa rồi.”
Lữ Động Huyền lui lại một bước, có chút bất đắc dĩ mà lên tiếng.
“Lữ Các chủ, có lẽ chuyện tình mà ngươi thôi diễn được, công tử đã sớm biết… Khiến cho thiên hạ ngừng chiến ba tháng, chắc là vì chuẩn bị cho trận đại họa này.”
“Nếu quầy rầy công tử bế quan, ta và ngươi không thể đảm đương nổi cái đại giới này.”
Ngưng Chiêu chân thành nói.
Lữ Động huyền hơi ngưng lại, không thể không nói, lời của Ngưng Chiêu cực kỳ có tính thuyết phục.
Hắn há to miệng, tuy nhiên, cảm giác áp bạch trên thân của Ngưng Chiêu càng lúc càng mạnh mẽ.
Lữ Động Huyền chỉ có thể bất đắc dĩ, đành phải phát ra tiếng thở dài, quay người rời đi.
Sau ba ngày.
Tây Quận.
Nơi này đã rơi xuống trận tuyết đầu tiên.
Đông Diễn giang đang chảy siết tựa như bắt đầu đông cứng lại.
Bờ sông, Bá Vương đứng lặng, gió lạnh rít rào, hắn vươn tay lên, có hạt bông tuyết tròn rơi vào lòng bàn tay hắn, hóa thành nước tuyết rồi tan biến.
Lạc Mính Tang mặc lấy áo lông bào, chậm rãi đi ra từ đại trướng.
“Mính Tang… Mấy ngày nay, ta mơ hồ có cảm giác bất an, cảm giác này, ta sai sao?”
Bá vương nhìn bông tuyết tung bây đầy trời, nói.
“Thiếu Vân, có thể là chàng bị áp lực quá lớn… Vào đại trướng đi, thiếp thân đánh đàn cho chàng trở nên yên tâm lại.”
Lạc Mính Tang hà hơi vào bàn tay trắng noãn của mình, sau đó nắm lấy bàn tay to lớn của Bá Vương.
Bá Vương cười cười.
“Được.”
Tuy nhiên, vừa mới chuẩn bị đi vào đại trướng.
Đường chân trời ở phương xa bỗng nhiên có tiếng vó ngựa nổ tung, phảng phất như xé rách tuyết trắng đầy trời.
Có hai kỵ binh từ tây đến, đây chính là trinh sát đến từ Tây Quận biên quan, Hổ Nhiễu quan.
Bá vương nhíu mày.
Sau khi hắn cho Lạc Mính Tang vào lều, bèn phủ thêm áo giáp, nhanh chóng đi về phía chủ trướng.
“Báo!”
“Đại nhân, bên ngoài Hổ Nhiễu quan, đại quân bộ lạc Quỷ Phương tập kết lại, binh lâm quan hạ!”
“Báo!”
“Đại nhân, phía tây nam Hổ Nhiễu quan đã bị đại quân của vương triều Khổng Tước binh lâm quan hạ, mấy trăm người Khổng Tước quốc để đầu trần đang khiêu chiến ở ngoài quan!”
Trong trướng.
Bá vương nghe tình báo của trinh sát, ánh mắt bỗng nhiên co rút lại.
Những Tây Lương Đại tướng đang ở trong trướng cũng bị chấn nộ, vỗ một chưởng lên tay vịn.
Nhưng mà, Bá vương lại không có chấn nộ giống như bọn võ tướng.
Đổi lại trước kia, có khi hắn đã sớm chấn nộ.
Tuy nhiên… Hôm nay, hắn lại ngửi được mùi vị không giống bình thường.
Hắn chậm rãi đứng dậy từ trong đại trướng, trên thân tràn ngập lấy khí tức ngưng trọng mà đè nén.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đông bắc.
Nheo mắt lại, nhẹ giọng nỉ non.
“Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà Bạch Ngọc Kinh cho đình chiến ba tháng?”