TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 106: Bá Vương cầu quẻ.

Dịch: Mèo Rừng

Linh áp kinh khủng khiến cho cả hòn đảo tựa hồ muốn rung động lên.

Ở phía trên lầu các Bạch Ngọc Kinh, Bá Vương cảm thấy được áp lực giống như một ngọn núi, xương cốt toàn thân hắn bị ép đến nỗi va chạm lẫn nhau tạo ra âm thanh ken két.

Lục Phiên đã khiến tâm thần của hắn trở nên hốt hoảng.

Thân là tu hành giả, chính là ưu thế lớn nhất.

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều tan thành mây khói.

Bá Vương có chút bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt có chút lóe lên ánh sáng…

Lục Phiên với chiếc áo trắng tung bay, tóc mai rủ xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Hạng Thiếu Vân, sau đó hắn buông quân cờ trên tay xuống, linh áp đáng sợ chợt tan thành mây khói, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.

“Lão Lữ, tiễn khách.”

Lục Phiên hớp một ngụm rượu Thanh Mai, lưng dựa vào xe lăn, đầu quay về một hướng, thản nhiên lên tiếng.

Bá Vương đứng người dậy, liếc mắt nhìn thật sâu vào Lục Phiên, kế tiếp là chắp tay lại, nói.

“Đa tạ Lục thiếu chủ đã giải thích nghi hoặc.”

Lục Phiên khẽ vuốt cằm.

Còn Lữ Động Huyền thì đứng ở một bên, trên trán không biết từ khi nào đã chảy đầy mồ hôi, thật là đáng sợ, vậy ra đây chính là tu hành giả đỉnh tiêm ở đương thời tranh phong sao?

Mặc kệ là Bá Vương, cũng hoặc là công tử, đều cho hắn cảm giác không thể nào chống cự được.

Bá Vương đi tới đầu cầu thang, quay đầu lại nhìn Lục Phiên.

“Lục thiếu chủ, bên trong bí cảnh kế tiếp của tiên nhân, có tu hành pháp Thể Tàng cảnh không?”

Bá Vương với thân hình cường tráng ấy đứng lặng tại chỗ, hỏi.

Lục Phiên giơ chén rượu lên.

“Xác suất cao sẽ có.”

Ánh mắt của Bá Vương ngưng tụ, rồi lại lần nữa ôm quyền, tiếp theo, quay người đi xuống lầu.

Lữ Động Huyền liếc mắt nhìn Lục Phiên, cũng đi theo sau.

Nghê Ngọc thì tiếp tục nấu rượu Thanh Mai, mùi rượu chua xót tràn ngập trong không khí.

Lục Phiên dựa lưng vào lan can, nhìn mặt hồ tràn đầy sương mù mông lung kia, khóe miệng có hơi dương lên.

Hắn ôm cực lớn hi vọng đối với Bá Vương, nếu như bảo thế giới này có ai đó phá vỡ được gông cùm xiềng xích của đê võ, bước vào trung võ, có lẽ Bá Vương là một trong những người đó.

Cho nên, Lục Phiên không hy vọng Bá Vương sẽ lạc lối.

Giang sơn có gì hay đâu mà đi tranh giành, chỉ có nỗ lực tu hành mới là căn bản.

Bá Vương cùng Lữ Động Huyền đi xuống lầu các Bạch Ngọc Kinh.

Lữ Động Huyền đeo một chiếc dây chuyền lớn bằng vàng, nhếch miệng cười ra tiếng, lộ ra hàm răng vàng khè.

“Thiên Cơ gia là một trong Bách gia, thật sự sẽ gia nhập Bạch Ngọc Kinh?”

Hạng Thiếu Vân nhìn về phía Lữ Động Huyền, nói.

“Đương nhiên là thật, gia nhập Bạch Ngọc Kinh là tốt nhất.”

Lữ Động Huyền nở nụ cười: “Kim Lân vốn không phải là vật trong ôm, gặp phong vân sẽ biến hóa thành rồng.”

“Bạch Ngọc Kinh chính là Kim Lân…Không sớm thì muộn thì sẽ có một ngày, nó trở nên cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ.”

Ánh mắt của Hạng Thiếu Vân ngưng tụ lại, Thiên Cơ gia Chư tử, có thể tính toán toàn bộ thiên hạ, nói như vậy, thì khả năng cao sẽ xảy ra.

“Bá Vương a, không ấy ngươi cũng gia nhập Bạch Ngọc Kinh? Sẽ không bị thua thiệt, cũng không bị mắc lừa.”

Dây chuyền vàng lớn của Lữ Động huyền không ngừng run rẫy, nói.

Hai người đi tới ven hồ, nhìn sóng biếc ở mặt hồ mênh mông, kèm theo đó là gió thổi nhẹ nhàng.

Lời nói của Lữ Động Huyền khiến cho Hạng Thiếu Vân ngẩn ra một tý, sau đó nở nụ cười.

“Bạch Ngọc Kinh tuy tốt, nhưng cuối cùng thì cũng không phải là chốn mà ta nên thuộc về, ta chính là bá chủ Tây Lương, Tây quận Bá Vương, mười vạn thiết kỵ đối với ta tràn đầy chờ mong, ta há có thể quy ẩn trên Hồ Tâm đảo, làm tấm lòng của bọn hắn trở nên rét lạnh.”

“Huống chi…chuyện mà ta đã đáp ứng với Mính Tang còn chưa hoàn thành.”

Hạng Thiếu Vân chắp hai tay lại, sợi tóc thô kệch đầy đầu tung bay theo gió.

“Lữ lão, tại hạ có thể cầu một quẻ?”

Hạng Thiếu Vân bỗng nhiên mở miệng.

Lữ Động Huyền có hơi giật mình, hơi kinh ngạc.

“Dùng một ngàn vàng để đổi lấy một quẻ.”

Hạng Thiếu Vân nói.

Lữ Động Huyền nở nụ cười, khoát tay áo: “Bá Vương nói quá lời, lão phu xem bói, xưa nay không lấy tiền, tức nhiên, Bá Vương muốn xem…Lão phu cũng sẽ không từ chối, dù sao thì đây cũng là tình nghĩa.”

Lời nói vừa ra, khí chất trên người Lữ Động Huyền khẽ đổi.

Nụ cười lộ ra răng vàng chợt biến mất không thấy tăm hơi, hắn nhô hai bàn tay ra, xoa ở bên trên dây chuyền vàng lớn do từng cái kim châu xâu lại thành.

Bàn tay của Lữ Động Huyền xoa qua, kim châu bên trên dây chuyền vàng chợt chuyển động nhanh, mơ hồ có âm thanh gai tai vang lên.

Hồi lâu sau, kim châu ở bên trên dây chuyền vàng chợt đình trệ lại, những quẻ tự được khắc ở trong đó hướng về phía bên ngoài.

Ngón tay của Lữ Động Huyền đều phất ngang mỗi một quẻ tự, bấm ngón tay mà tính.

Hắn liếc mắt nhìn Bá Vương, lông mày…cau lại.

Bá Vương rời khỏi.

Hai tay chấp sau lưng, giẫm lên thuyền cô độc mà rời đi, hắn không có lướt sóng giống như hồi lên đảo.

Thuyền cô độc ung dung nương theo ánh nắng, vò nát những gợn sóng nổi trên mặt hồ, hiện ra thân ảnh có mấy phần cô tịch của Hạng Thiếu Vân.

Trên đảo.

Lữ Động Huyền cũng chắp tay.

Lữ Mộc Đối chống gậy trúc mà tới, bên cạnh hắn, đi theo hắn là Mính Nguyệt đang cầm tỳ bà.

Mính Nguyệt nhìn thân ảnh của Bá Vương cùng thuyền cô độc đang dần biến mất trong làn sương mù, trong đôi mắt nàng có từng gợn sáng chuyển động.

Hoàng thành, Tử Kim cung.

Ánh tà chiều chiếu rọi vào bên trên ngói lưu ly của Tử Kim cung, tường thành màu đỏ thắm tản ra máu tươi xinh đẹp.

Khắp nơi trong Hoàng thành đều là loạn tượng, tinh binh do thừa tuyến huấn luyện, ngoại trừ những tư quân được chiêu mộ ra, phần lớn còn lại là thu mua từ Hoàng thành quân hộ vệ.

Bắt đầu chém giết năm trăm thiết kỵ Bắc Lạc đang ở trên phố dài.

Nổi loạn quân hộ vệ ở trong Hoàng thành đã bộc phát ra, quân hộ vệ đi theo thừa tướng, đã cùng số ít quân hộ vệ Thiên tử chém giết lẫn nhau, ánh đao bóng kiếm, máu nhuộm Tử Kim cung.

Đây là một trận biến cố có dự mưu.

Triệu Khoát chậm rãi cất bước, trời chiều đã khiến cho bóng dáng của hắn trở nên dài hơn, có một vị Tông sư võ nhân đi ở bên cạnh, bảo hộ hắn.

Trong lâm viên.

Đình đài bệ nước,

Vũ Văn Tú mặc một thân long bào, đưa lưng về tất cả mọi người, trong tay của hắn cầm một cái thùng làm từ gỗ, thùng gỗ chứa lấy từng khối thịt tươi bị nhuốm đầy máu.

Hắn xắn tay áo lên, dùng tay không cầm lấy một khối thịt tươi đầy máu thả vào trong ao.

“Bệ hạ.”

Sau một hồi hỗn loạn, thì truyền tới âm thanh của Triệu Khoát.

Mặt mũi của lão thái giám tràn đầy bi phẫn, không thể tin được chỉ về hướng Triệu Khoát, ngón tay đang kịch liệt run rẫy: “Triệu Khoát! Tội mưu phản, đây là chuyện liên lụy cửu tộc!”

Triệu Khoát nở một nụ cười nhạt, chậm rãi sải bước, một bước một lời.

“Bệ hạ tin lầm tên gian nghịch Khổng Tu, bệ hạ sao có thể bái kẻ thù giết cha là quốc sư? Đáng tiếc, bệ hạ còn quá trẻ tuổi, không thể nào một mình nắm quyền triều chính, cho nên lão thần muốn phụ trợ bệ hạ, chấp chưởng Đại Chu.”

Triều Khoát nói.

Âm thanh quanh quẩn trong lâm viên, lấn át cả tiếng nhạc được tạo nên từ nước.

Hắn muốn cho Vũ Văn Tú trở thanh con rối hoàng đế của hắn.

Trong lâm viên trở nên tĩnh mịch.

Vũ Văn Tú đưa lưng về phía hắn, không lên tiếng.

Triều Khoát cười khẽ, nói: “Chuyện cho tới tận bây giờ, bệ hạ còn đang chờ mong điều gì?”

“Chỉ có thể tin lão thần thì Đại Chu mới có thể ở trong tuyệt cảnh tìm thấy một chút hi vọng sống.”

Vũ Văn Tú cười ra tiếng, sau đó, lại lấy một khối thịt tươi thả vào trong ao, trong tức khắc, thịt tươi liền không tìm thấy bóng dáng nữa.

Mặt mũi của lão thái giám tràn đầy vẻ không sợ chết, hắn nắm phất trần, che chắn Vũ Văn Tú ở sau lưng.

“Muốn tạo bất lợi cho bệ hạ thì phải đi qua thi thể của ta!”

Lão thái giám khàn giọng nói.

Triệt Khoát nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão thái giám, kế tiếp hắn phất tay, ngay lập tức, có hai vị Tông sư võ nhân không kém gì lão thái giám đi ra, khí huyết tuôn bay, thể bạo dị hưởng, quanh quẩn trong lâm viên.

“Cho Triệu tướng đi tới.”

Bỗng nhiên, âm thanh nhàn nhạt của Vũ Văn Tú vang lên.

Thân thể lão thái giám cứng đờ lại, hắn quay đầu, không thể tưởng tượng nổi.

“Bệ hạ a…”

Nhưng mà, Vũ Văn Tú không để ý tới, chỉ là lấy thịt tươi ra, thả vào trong ao.

Thịt tươi lung la lung lay một hồi thì chìm xuống đáy.

Sắc mắt của lão thái giám chợt đỏ hồng, tuy nhiên, vẫn tránh sang một bên.

Triệu Khoát híp mắt lại, chắp hai tay, bước chân rộng ra, đi đến khoảng cách năm bước cái ao thì ngừng bước lại, đứng ở sau lưng Vũ Văn Tú.

“Bệ hạ, đây là đồng ý lời kiến nghị của lão thần?”

Triệu Khoát nói.

Vũ Văn Tú cười, hắn buông thùng gỗ xuống, vẫy vẫy cái tay dính đầy máu thịt tươi của mình.

Rồi lại quay người nhìn về phía Triệu Khoát, khuôn mặt tràn đầy vẻ mỉa mai.

“Triệu tướng nói có lý…tuy nhiên, là thứ gì đã cho ngươi tự tin như thế? Ngươi dựa vào cái cảm giác gì mà có thể trợ giúp Đại Chu đang trong tuyệt cảnh tìm thấy một chút hi vọng sống?”

“So với Mặc Bắc Khách, ngươi không được…”

“So với quốc sư Khổng Tu, ngươi cũng không được.”

“So với Bắc Lạc Lục Bình An, ngươi càng không được.”

“Cho nên…Ngươi, tên lão thất phu này, đến cùng là lấy tự tin ở đâu ra?”

Vũ Văn Tú nói.

Âm thanh quanh quẩn trong lâm viên, khiến cho bầu không khí đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.

Vốn dĩ Triệu Khoát đang nở nụ cười hiền lạnh chợt biến mất, khuôn mặt của hắn, âm trầm như nước.

Thân thể đang còng xuống của bạo phát ra khí huyết dị hưởng liên tục, thân thể thẳng lên, thái độ già nua biến mất không thấy tăm hơi, thậm chí xuất hiện đôi phần lực lượng cùng cường tráng.

Thừa tướng Triệu Khoát gia nua, vậy mà lại là một tên Tông sư võ nhân!

“Bệ hạ…lời ấy đã đi quá giới hạn rồi.”

Triệu Khoát lạnh lùng lên tiếng.

Một bước bước ra, tựa như mãnh hổ bay nhào.

Khi lão thái giám kịp phản ứng thì cũng đã quá trễ.

Triệu Khoát đã một trảo chộp tới Vũ Văn Tú.

Vũ Văn Tú vẫn đứng lặng ở bên cạnh ao, trên khuôn mặt mang theo nét tươi cười, trong tươi cười mang theo vẻ điên cuồng…

Ao nước xanh biếc chợt nổi bong bóng, nổ tung lên, ngay tức khắc, một bóng đen lao vụt ra, quấn lấy thân thể của Vũ Văn Tú.

Tựa như tia chớp đen quét ngang, cùng một chưởng của Triệu Khoát chạm vào nhau.

Máu me tung tóe ba thước.

Con ngươi của Triệu Khoát thịt chặt lại…

Hắn chỉ cảm thấy có cơn đau đớn tột cùng truyền lên não, cánh tay mà hắn chộp về phía Vũ Văn Tú…liền bị sồng sờ sờ mà kéo đứt ra.