Chương 108: Quá phi nhân loại!
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Tiếng vó ngựa đạp nhẹ, máu trên mặt đất tóe lên.
Sắc mặt Giang Li vô cùng nghiêm túc, chín vị sứ giả truyền Thiên Tử lệnh, thì sắc mặt trắng bệch.
Cảnh tượng trước mắt giống như địa ngục trần gian.
Nơi xa.
Nhiếp Trường Khanh dùng vải lau sạch máu tươi trên đao mổ heo, Ngưng Chiêu chậm rãi mà đi, Y Nguyệt cuộn trường tiên lại.
La Thành cùng với năm trăm thiết kỵ Bắc Lạc, nghe được tiếng vó ngựa, đều nhìn sang.
Giang Li vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Nhưng vài người sứ giả thì hai chân như nhũn ra, có người nhát gan, bị cú liếc mắt của Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu, bèn rơi từ trên ngựa xuống, người dính đầy máu me.
"Tại hạ Túy Long thành Giang Li."
Giang Li cưỡi ngựa, hướng phía Nhiếp Trường Khanh và Ngưng Chiêu chắp tay chào.
Nhiếp Trường Khanh khẽ vuốt cằm, Ngưng Chiêu mỉm cười gật đầu, Y Nguyệt thì tò mò dò xét Giang Li.
La Thành và thiết kỵ Bắc Lạc cũng hết sức hưng phấn.
Giang Li. . . Đại Chu triều quân thần, bọn hắn mặc dù chưa từng thấy qua, thế nhưng đã từng nghe qua.
Hai bên cũng không nói thêm gì.
Ngưng Chiêu và Y Nguyệt trèo lên xe ngựa.
Nhiếp Trường Khanh nhấc đao mổ heo lên, ngồi ở vị trí xa phu.
"Xong chuyện, trở lại Bắc Lạc."
Giọng nói Ngưng Chiêu từ trong xe truyền ra.
Nhiếp Trường Khanh cười một tiếng, quay đầu ngựa lại, bánh xe lăn trên máu tươi.
Dưới ánh tà dương phản chiếu như lửa đốt.
La Thành hướng về phía Giang Li chắp tay chào, sau đó lệnh cho năm trăm thiết kỵ đi theo xe ngựa, bảo hộ trái phải, ra khỏi Hoàng thành.
"Bắc Lạc Bạch Ngọc Kinh, thế lực tu hành đệ nhất thiên hạ. . ."
Giang Li nhìn về đoàn người đang ra khỏi Đế Kinh, trong đôi mắt dường như thấy được một vị thiếu niên áo trắng thần bí ngồi trên xe lăn.
"Người ta nói Bắc Lạc Lục Bình An lòng dạ hẹp hòi. . . Quả nhiên."
"Thế gia quyền quý trong Đế kinh, hịch văn truyền ra, kết quả. . . Lục thiếu chủ không có trả lời những gì viết trong hịch văn mà trực tiếp điều động năm trăm thiết kỵ, thêm ba người tu hành vào Đế Kinh, huyết tẩy thế gia quyền quý một phen. . ."
"Hoàn toàn. . . Không nói lý lẽ."
Giang Li cảm khái, đồng thời cũng bị thủ đoạn của Bạch Ngọc Kinh làm cho sợ.
Nhìn thi hài đầy đất, Giang Li thở ra một hơi, giục ngựa đi vào hoàng thành.
Thừa tướng Triệu Khoát phát động tinh binh, điều này nói rõ, bên trong Đế Kinh phát sinh kịch biến.
Giang Li không ngốc, dã tâm của Triệu Khoát hắn tự nhiên biết rõ ràng.
Hắn cũng không thèm để ý chín vị sứ giả, trực tiếp giục ngựa vào Hoàng thành.
Một đường tiến vào Hoàng thành, thế mà thông suốt.
Quân bảo vệ thành và phản loạn chém giết lẫn nhau, đường phố Đế Kinh đổ máu, bậc thang trước Hoàng thành đều nhuộm đầy máu, chất đầy thi thể.
Mùi máu tràn ngập khắp Hoàng thành Đại Chu.
Vẻ mặt Giang Li trở nên căng thẳng, hắn cầm đao tiến vào trong, một đường xông vào, dẫn theo hộ vệ Hoàng thành, mặc dù hắn bị Thiên Tử triệu hồi về Đế Kinh, là tội thần.
Tuy nhiên, hắn vẫn là hạ thần Đại Chu.
Cái tên Giang Li vẫn rất có sức uy hiếp.
Dưới sự thống soái của hắn, quân hộ thành dần dần tìm về lòng tin, đẩy lùi quân đội bị Triệu Khoát thu mua.
Giang Li vẫn không dùng trường kiếm bên hông, hắn rút ra một cây trường thương, động tác mạnh mẽ, đâm xuyên qua một vị thống lĩnh của phản quân.
Đi vào Tử Kim cung, thẳng hướng lâm viên Hoàng thành.
Mới vừa vào lâm viên.
Giang Li phất tay ra hiệu cho quân đội ngừng bước.
Hắn một tay nắm trường thương, nhìn ánh chiều tà trong lâm viên.
Cây cầu được làm bằng chín bậc đá xanh.
Long bào của Thiên Tử đã bị nhuốm máu, trên người có Hắc Long quấn quanh, Hắc Long thấy Giang Li, đôi tai khẽ vẩy lên, như một con sư tử nổi giận.
Thiên Tử tay cầm kiếm, mũi kiếm còn đang rỉ máu.
Trên cầu đá xanh, Triệu Khoát thi thể lạnh lẽo, đầu lăn xuống phía xa.
Hai vị Tông sư võ nhân cũng đều chết thảm.
Lão thái giám quỳ rạp trên đất, không dám thở mạnh.
Tựa như nghe được tiếng vó ngựa.
Hắc Long chui vào trong ao, thanh kiếm của Thiên Tử nhỏ máu xuống hồ, nổi lên gợn sóng.
Vũ Văn Tú quay người, nhìn phía Giang Li.
Giang Li khẽ giật mình khi nhìn xem long bào nhuốm máu của Vũ Văn Tú,.
Thế cục không giống như hắn dự đoán.
Giang Ly vốn định một mình một ngựa liều chết bảo vệ Thiên Tử, nhưng lúc này thấy mọi chuyện đã qua, bèn tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất.
"Tội thần cứu giá chậm trễ."
Vũ Văn Tú nhìn Giang Li, ánh mắt hơi hơi gợn sóng.
"Không sao, Giang ái khanh. . . Trở về đúng lúc."
"Sau này, ai dám nói Giang ái khanh bất trung. . . Trẫm liền giết hắn."
Bên ngoài Nguyên Xích thành 130 dặm.
Trong chiếc đại trướng của đại quân Bắc quận.
Một con bồ câu đưa tin bay tới, lông vũ trắng noãn rơi xuống.
Đạm Đài Huyền mở thư tín ra, xem xong tin tức từ Đế Kinh truyền đến, sắc mặt có chút thay đổi.
"Đúng như Cự Tử đoán trước, lão tặc Triệu Khoát quả nhiên làm phản. . ."
Mặc Củ ở bên cạnh đong đưa quạt lông, khẽ vuốt cằm: "Kẻ này lòng muông dạ thú, muốn bắt Thiên Tử làm con rối, hắn làm vua nhiếp chính."
Bên cạnh, Mặc Bắc Khách còng lưng nói.
"Năm trăm thiết kỵ Bắc Lạc vào Hoàng thành, Khổng Tu lại đóng cửa thư các không ra, Triệu Khoát muốn mượn trận hỗn loạn này để nổi lên, triệt để nắm giữ quyền hành."
Thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong đại trướng.
"Kỳ thật đây cũng là cơ hội của chúng ta, Triệu Khoát làm loạn Đế Kinh, Giang Li lại bị chín tờ Thiên Tử chiếu lệnh triệu hồi về Hoàng thành. . ."
"Chúng ta có khả năng thừa thế xông lên, đánh bại quân đội Đại Chu, thẳng tiến vào Đế Kinh."
Mặc Bắc Khách nói.
Nhưng mà, Đạm Đài Huyền lại lộ ra vẻ mặt cổ quái, lắc đầu.
"Triệu Khoát vừa làm phản liền chết rồi. . ."
Lời vừa nói ra, Mặc Củ và Mặc Bắc Khách đều khẽ giật mình.
Hai người không thể ngờ được.
"Cụ thể thì ta không biết, chỉ biết Triệu Khoát bị Vũ Văn Tú chém đầu. . . Thi thể bị ngũ mã phanh thây, Giang Li nghe lệnh Thiên Tử, chỉnh đốn lại phản quân trong Đế Kinh, bây giờ đã tạo thành một cỗ lực lượng không nhỏ."
"Dĩ nhiên. . . Cũng có một tin tức tốt."
"Phản quân của Triệu Khoát bị năm trăm thiết kỵ Bắc Lạc thành giết hết bảy tám phần, nguyên khí tổn thương nặng nề, cho nên quân đội mà Giang Li nắm giữ cũng không mạnh lắm."
Đạm Đài Huyền vẻ mặt có chút khó coi, nói.
Cái này. . . Tính là tin tức tốt?
Mặc Củ cầm quạt lông lắc một cái, có chút không thể tin: "Năm trăm thiết kỵ Bắc Lạc mạnh như vậy?"
"Không. . . Năm trăm thiết kỵ chẳng qua chỉ là góp cho đủ số, trên thực tế, giết hết tám ngàn quân của Triệu Khoát Là tu hành giả của Bạch Ngọc Kinh."
Đạm Đài Huyền cẩn thận nhìn tin tình báo, hít sâu một hơi.
Tu hành giả. . .
Ba người giết tám ngàn tinh binh!
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Mặc Bắc Khách cũng run lên.
Rất lâu sau, hắn thở dài một hơi: "Quá phi nhân loại."
Túy Long thành.
Trăng sáng treo cao.
Trong một viện nhỏ, một cỗ xe ngựa im lặng đậu trước cửa.
Xích Luyện đẩy cửa hàng rào đi ra, Bạch Thanh Điểu thì có chút quyến luyến không muốn bỏ.
Trong ngực của nàng, gà con Tiểu Phượng Nhất lộ ra cái đầu, mắt nhỏ quay tròn.
"Lên xe ngựa đi, đại nhân bảo ta hộ tống ngươi đi Bắc Lạc thành."
Xích Luyện nói.
Bạch Thanh Điểu có chút không nỡ.
Trong tay nàng mang theo một cái cái sọt, trong cái sọt có rất nhiều gà con.
"Giang thúc sẽ đi Bắc Lạc thành thật sao?"
Ánh mắt Bạch Thanh Điểu có chút không tin.
Mấy ngày nay trải qua một vài việc làm cho nàng sinh ra hoài nghi về thế giới này.
"Sẽ."
Xích Luyện trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bạch Thanh Điểu mặc dù không nỡ, nhưng vẫn lên xe ngựa, xe ngựa đung đung đưa đưa, từ trong bóng đêm ra khỏi Túy Long thành, thẳng hướng Bắc Lạc mà đi.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Ven hồ gió nhẹ xào xạc, mười cây Linh cúc đón gió chập chờn.
Nghê Ngọc mặc một váy trắng nhỏ, đẩy xe lăn, bánh xe gỗ lăn qua mặt đất phát ra âm thanh nhỏ.
Lữ Động Huyền đi theo Lục Phiên một cách chậm rãi.
Lục Phiên nhìn Bắc Lạc hồ yên tĩnh, một tay chống cằm, tóc mai trong gió bay lên.
Lữ Mộc Đối thì cầm lấy gậy trúc, ngồi xếp bằng dưới đất.
Bên trên bậc thang đá xanh, Mính Nguyệt gỡ miếng vải bao quanh đàn tỳ bà xuống, ôm đàn ngồi trên bậc đá, năm ngón tay đặt trên dây đàn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng nàng, Mính Nguyệt củng cố tâm tình, đôi tay liên tục gảy đàn, tiếng đàn vang dập dờn trên đảo.
Cảnh Việt mang hộp kiếm ngồi ngay ngắn dưới một đóa cúc lớn, cảm nhận được linh khí, hắn từ trong ngực lấy ra một viên Tụ Khí đan có bọc đường, liếm nhẹ một cái rồi lại bọc lại.
"Tất nhiên thiên cơ siêu diệu hóa, không cần dắt quẻ làm thương sinh"
Lữ Động Huyền cười nói.
Lục Phiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía hồ nước.
"Thế gian tồn tại 'Dưỡng Long địa ', có tám chỗ, Đại Chu hoàng cung là một chỗ, Bắc Lạc hồ cũng là một chỗ."
Lục Phiên nói với Lữ Động Huyền.
Xe lăn dừng lại, Lục Phiên đưa tay ra phất về hướng hồ nước đầy sương mù.
Oanh!
Nước hồ bốc lên.
Sau một khắc, một con rắn nhỏ màu vàng từ bên trong Bắc Lạc hồ nhảy lên, lắc qua lắc lại trên không trung.
So với Hắc Giao có bốn chân, tai vẩy như sư tử.
Thì con Tiểu Hoàng Giao này sau lưng lại mọc ra một đôi cánh nhỏ, vỗ cánh với tần suất cực cao.
Lục Phiên nhìn xem Tiểu Hoàng Giao, trên mặt nở một nụ cười.
"Cửu tiêu long ngâm kinh thiên biến, vừa vào Hồng Hoang hóa Hoàng Long."
"Đây là con gì?" Lữ Động Huyền sợ ngây người.
"Đây là long chủng."
Lục Phiên nói.
Tiểu Hoàng Giao chạy như bay đến bên Lục Phiên, tính tình hiền hòa tỏ vẻ đáng thương với hắn.
Cánh rồng giống như một con ong mật vỗ không ngừng, trên Hồ Tâm đảo không ngừng bay múa, khi nó bay lượn, linh khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể nó, tuy nhiên, thân thể của Tiểu Hoàng Giao giống như một vực sâu không đáy, những linh khí này bị hút vào cũng không có dấu hiệu nào ngừng lại.
Nghê Ngọc tò mò vạn phần, lấy ra một viên Tụ Khí đan bọc đường hướng về Tiểu Hoàng Giao lắc lắc, lập tức Tiểu Hoàng Giao chạy như bay tới, trong miệng tỏa ra lực hút, Tụ Khí đan giống như là hạt đậu phộng bay vào trong miệng của nó.
Tiểu Hoàng Giao nhấm nuốt, ánh mắt sáng lên, lại lần nữa há to mồm, hút vào.
Nghê Ngọc ngây dại.
Nàng nắm chặt túi vải của mình, nhưng mà, xoẹt một tiếng, túi vải bị xé rách, từng hạt Tụ Khí đan, liên tục chui vào miệng Tiểu Hoàng Giao.
Nghê Ngọc đấm ngực dậm chân khóc không thành tiếng.
Tiểu Hoàng Giao bay đến bên nàng, lè lưỡi khẽ liếm lấy nàng.
Nơi xa, Cảnh Việt vẻ mặt cứng đờ, nhẹ nhàng đem một viên Tụ Khí đan giấu kĩ.