Chương 116: Bát long gầm vang, Long Môn hiện
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Đế Kinh.
Thư các.
Lão thái giám cung kính đứng trước thư các.
Mạc Thiên Ngữ lười biếng cởi trần, tay cầm theo hồ lô rượu.
"Công công, phu tử không muốn gặp bất cứ ai."
Mạc Thiên Ngữ, nói.
"Mạc tiên sinh, bệ hạ sai lão nô tới mời quốc sư, quốc sư nếu không đi, bệ hạ nhất định sẽ đánh gãy chân lão nô."
Lão thái cười khổ, phất trần hất lên, nói.
"Há, bệ hạ thực sự nói như vậy?"
Mạc Thiên Ngữ lông mi nhảy lên, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
"Triệu Khoát phản loạn, bây giờ Đế Kinh rất nhiều việc bề bộn, bệ hạ cần quốc sư tới chủ trì. . ."
"Bệ hạ nói, văn có quốc sư, binh có Giang Li, Đại Chu sẽ hưng thịnh."
Lão thái giám nói.
Mạc Thiên Ngữ nghe vậy, hơi nhăn lông mày.
"Không được, phu tử nói không gặp chính là không gặp."
Mạc Thiên Ngữ khoát tay nói.
"Nếu không thì tại hạ tính cho công công một quẻ?"
Mạc Thiên Ngữ đôi mắt sáng lên, mong đợi nói.
Lão thái giám nghe vậy, sắc mặt lập tức biến sắc, "Không được, không được. . ."
Bỗng nhiên.
Bên trong thư các truyền đến tiếng ho khan.
Mặc một nho sam, quốc sư được Khổng Nam Phi nâng đỡ, chầm chậm từ trong thư các đi ra.
"Thiên Ngữ, chớ làm khó công công, lão hủ lần này nên đi một lần."
Quốc sư nói.
Lão thái giám nghe vậy, thân thể run lên, mặt mũi muốn cảm động đến rơi nước mắt.
"Quốc sư."
Lão thái giám khom người.
Quốc sư đỡ lão thái giám dậy, cảm khái một câu, lão thái giám này cũng không sung sướng gì, phục thị qua tiên đế, lại nhìn tiểu hoàng đế lớn lên từng ngày.
"Đi thôi."
Quốc sư cười nhạt một tiếng.
Lão thái giám lại khom người: "Dạ."
Đoàn người ra khỏi thư các, bên ngoài đã có năm xe ngựa sang trọng đang đợi.
Khi quốc sư leo lên xe ngựa sang trọng, tin tức phu tử ra khỏi thư các nhanh chóng truyền khắp Đế Kinh.
Bánh xe chuyển động.
Trong xe ngựa.
Quốc sư xốc màn che lên, nhìn đường phố Đế Kinh có mấy phần tiêu điều, ánh mắt thâm thúy.
Đế Kinh, trên đường lớn đều có binh lính mặc khôi giáp tuần tra.
Khí tức nghiêm nghị, bao phủ cả Hoàng thành.
"Giang Li không hổ danh là đồ đệ Binh gia, quả nhiên quản lý binh lính chặt chẽ."
"Bạch Phượng Thiên dù chết, thế nhưng Binh gia có Giang Li, vẫn không tính xuống dốc."
Quốc sư nói.
Khổng Nam Phi gật đầu, vốn cho rằng hoàng đế hạ chín chiếu lệnh triệu hồi Giang Li về, là muốn nhốt Giang Li vào ngục, cho hắn một cái kết giống Bạch Phượng Thiên.
Tuyệt đối không ngờ rằng, Triệu Khoát ở thời điểm này lại tạo phản.
Ngược lại cho Giang Li một cơ hội.
"Đều bởi vì Bắc Lạc thành Lục Bình An a. . ."
Khổng Nam Phi cảm thán một câu.
"Ồ? Chỉ giáo cho?"
Quốc sư dựa vào trong xe, nghe được Khổng Nam Phi cảm thán, không khỏi cười một tiếng.
"Nếu không phải Lục Bình An điều động năm trăm thiết kỵ vào Đế Kinh đại khai sát giới, nếu không phải. . . Ba người tu hành của Bạch Ngọc Kinh giết lùi tám ngàn tinh binh, Triệu Khoát cũng sẽ không làm phản nhanh như thế."
Khổng Nam Phi nói.
Quốc sư vuốt râu.
"Trách cái gì, từ lúc Triệu Khoát cho người viết hịch văn, kết cục của hắn đã được chú định phải chết."
"Hịch ăn viết ai không viết, lại hết lần này tới lần khác chửi mắng Lục Bình An."
Quốc sư cười cười.
Xe ngựa từ từ đi đến Tử Kim cung.
Đoàn người vừa xuống ngựa, Khổng Nam Phi đang đỡ quốc sư xuống mặt liền biến sắc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía lâm viên.
Đầm lầy Nam quận, Dưỡng Long địa của Bàn Long.
Toàn thân Đường Nhất Mặc nhuốm máu, khí lưu màu đen quấn quanh hắn.
Hắn mơ hồ đối kháng với khí thế của Bàn Long trong đầm lầy.
Bên ngoài đầm lầy.
Anh mắt quân đội của Đường Hiển Sinh trở nên lấp lánh hưng phấn, đại công tử Đường gia Đường Bạch Vân thì hâm mộ và ghen tỵ nhìn chằm chằm Đường Nhất Mặc đang đi trong đầm lầy.
"Tốt! Tốt!"
Đường Hiển Sinh hét to hai tiếng tốt.
Sự mạnh mẽ của Đường Nhất Mặc vượt xa khỏi dự liệu của hắn.
Hơn ngàn binh lính đều không đối phó được Yêu Long, Đường Nhất Mặc vậy mà có thể một mình giằng co với nó, không rơi vào thế hạ phong.
"Không hổ là con trai của Đường Hiển Sinh ta! Ha ha ha!"
Đường Hiển Sinh vỗ tay cười, rất vui vẻ.
Có Đường Nhất Mặc, những chuyện Đường Hiển Sinh vốn không dám làm, có lẽ. . . Có khả năng bây giờ có thể bàn tới.
Bên trên đầm lầy.
Đường Nhất Mặc giẫm lên mặt nước.
Nhìn thân thể Bàn Long được bao quanh bởi chướng khí, đôi mắt Bàn Long như rắn, tản ra khí tức lạnh lẽo, trong chướng khí có kịch độc.
Đường Nhất Mặc thi triển 《 Bát Mạch Độn Giáp Ma Công 》, mở đệ nhất mạch, cũng chỉ có thể giằng co với con Bàn Long này.
Nếu chiến đấu sinh tử thật sự, thắng bại thật đúng là khó mà nói.
Bỗng nhiên.
Đường Nhất Mặc sững sờ, hắn cảm nhận được nước dưới chân đang dâng lên.
Bên trong đầm lầy dường như có vật gì khủng bố đang nổi lên.
"Lui!"
Đường Nhất Mặc giật mình, nhìn thấy Bàn Long nhanh chóng chui vào trong đầm lầy, toàn bộ đầm lầy sôi trào lên, bùn bay tán loạn.
Chạy ra khỏi phạm vi đầm lầy, Đường Nhất Mặc quay đầu lại nhìn chằm chằm.
Đã thấy, giữa đầm lầy xuất hiện một vòng xoáy to lớn, trong vòng xoáy lại có một cái lồng linh khí màu trắng giống như "Vỏ trứng" tỏa ra ánh sáng, bên trong đó mơ hồ có một lực áp bách đang tỏa ra.
"Tiên duyên. . ."
Đường Nhất Mặc nỉ non.
Đại quân Nam quận cũng đều sợ ngây người.
Đường Hiển Sinh tung người xuống ngựa, đi tới cạnh Đường Nhất Mặc.
"Nhất Mặc, xảy ra chuyện gì?"
Hắn chưa từng đi tới bí cảnh Ngọa Long, cho nên cũng không rõ tình huống này là gì.
"Bên trong Dưỡng Long địa có tiên duyên, đây là tiên duyên xuất hiện."
Đường Nhất Mặc nói.
"Tiên duyên!? Có nguy hiểm sao?"
Đường Hiển Sinh sáng mắt lên hỏi.
Đường Nhất Mặc liếc mắt nhìn hắn, đạm mạc nói: "Rất nguy hiểm."
Đông Diễn giang, Dưỡng Long địa của Thận Long.
Đại quân Tây quận trú đóng ở gần bờ sông, bọn hắn đứng từ xa nhìn chăm chú chỗ sông lớn đang bị sương mù bao phủ.
Trong sương mù, thân hình Bá Vương như ẩn như hiện.
Bỗng dưng, mây trên bầu trời có biến hóa kì lạ.
Nước sông cuốn lên tạo thành vòng xoáy, một cái lồng năng lượng màu trắng như "Vỏ trứng" lập tức hiện ra trong mắt mọi người.
Bá Vương rống một tiếng, sương mù nhiều màu tan biến.
"Tiên duyên!"
"Lục Bình An nói bên trong Dưỡng Long địa có tiên duyên, ẩn chứa phương pháp tu hành đến Thể Tàng cảnh. . . Ta phải có được nó!"
Giọng nói của Bá Vương âm u mà tự tin, vang xa khắp Đông Diễn giang.
Đông Dương quận, Địa Liệt cốc.
Dưỡng Long địa của Xích Long.
Trên mặt đất có rất nhiều thi hài bị đốt khét lẹt.
Đông Dương quận lần này ở trong Địa Liệt cốc xem như chịu nhiều đau khổ, con Hỏa Giao màu đỏ kia đi đến đâu cũng tỏa ra nhiệt độ cao làm cho đất đá hóa thành nham thạch đến đấy.
Người bình thường muốn tới gần cũng không được, sẽ bị đốt cháy thành than.
Mà Tông sư võ nhân có lẽ có thể tới gần, nhưng vừa tới liền bị Hỏa Giao phun một ngọn lửa đốt chết.
Trong mơ hồ, thái thú Đông Dương quận thấy được một lồng năng lượng hình vỏ trứng trong Địa Liệt cốc.
Đó là tiên duyên giống bí cảnh.Ngọa Long
Tuy nhiên. . .
Thật sự không ai có thể vào được Địa Liệt cốc.
Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Sự tình đau khổ nhất trên đời, còn gì bằng tiên duyên xuất hiện trước mắt ngươi, nhưng ngươi lại không có năng lực đi lấy.
Thiên Đãng sơn, Trích Tinh phong.
Dưỡng Long địa của Vân Long.
Dị tượng xuất hiện làm toàn bộ Đạo tông chú ý, bệ đá xanh trên Trích Tinh phong có từng vị đạo nhân đang đứng, đều ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn.
Một vị lão đạo nhân chầm chậm tới, nhìn chăm chú "Vỏ trứng" màu trắng giữa bầu trời.
"Tam Tuế, ngươi và Thiên Long trong Dưỡng Long địa này có duyên, tiên duyên này, nhất định phải nắm bắt thật tốt. . ."
"Đáng tiếc, Tam Tư chưa trở về, hắn từng đi qua Ngọa Long bí cảnh, thăm dò tiên duyên này, tất nhiên sẽ có kinh nghiệm hơn."
Đạo nhân mở miệng nói.
"Gọi ta là Mạc Sầu, đừng gọi ta Tam Tuế."
Đạo cô lạnh lùng nói.
Nàng ngẩng đầu, đã thấy một sinh linh cái đầu hơi mờ được ngưng tụ từ đám mây đang nhìn nàng.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Bạch Ngọc Kinh, sân thượng lầu hai.
Trên lầu các ngoại trừ Lục Phiên, không có một ai.
Trên Linh Áp Kỳ Bàn đang không ngừng biến đổi.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, xe lăn tự động chuyển động, đi tới trước bàn gỗ đàn hương, nhàn nhã kẹp lấy cây mơ, bỏ vào trong ấm rượu ấm áp, đun lên tỏa ra mùi rượu chua xót, hắn xắn tay áo, dùng muỗng trúc, thận trọng múc ra một muỗng.
Lục Phiên không đổ rượu nóng vào trong chén rượu, mà cầm muỗng trúc đưa vào miệng uống một hớp.
Hài lòng cười cười.
Sau đó, xe lăn tự động, đi tới trước linh áp kỳ bàn.
Lục Phiên nhìn những điểm đỏ trên bàn cờ, đang phản chiếu ra tám cái bình chướng linh áp.
Ngón trỏ cùng ngón giữa thò vào hộp cờ, kẹp lên một quân cờ đen.
Chầm chậm nâng lên, đặt vào ví trí Thiên Nguyên trên bàn cờ.
Lạch cạch.
Thanh âm thanh thúy vang lên, dường như vang vọng giữa toàn bộ đất trời.
Ngay khi vừa hạ cờ.
Cường độ linh hồn của Lục Phiên bỗng nhiên gợn sóng. . .
Giống như một cơn sóng khuếch tán giữa thiên địa.
Ở các Dưỡng Long địa.
Bỗng nhiên linh áp kinh khủng được phóng thích ra, rất nhiều người đều bị chèn ép đến thở không nổi, kinh hãi muốn chết.
Giao Long vốn dĩ đang ẩn nấp, dồn dập chui ra.
Từng con rồng đều quấn quanh vỏ trứng màu trắng, phát ra tiếng gầm rống đặc trưng của mình.
Bát Long cùng rống, tiếng rống làm vỡ nát “vỏ trứng”.
Vỏ trứng dưới ánh mặt trời tan vỡ như bọt biển.
Sau một khắc. . .
Vỏ trứng vỡ ra, trong mơ hồ có một Long Môn to lớn điều khắc hình rồng nổi lên.
Bát long gầm vang, Long Môn hiện!
Bí cảnh Dưỡng Long địa. . .
Mở!