Dịch: Mèo Rừng
Nhiếp Trường Khanh nhìn thân ảnh đạo cô ở trước Long Môn, lần đầu tiên trong đôi mắt của hắn hiện ra gợn sóng.
Thế gian này có người kỳ tài ngút trời sao?
Nếu có, Lý Tam Tuế tuyệt đối sẽ vào vị trí đó, nữ nhân này, còn yêu nghiệt, kỳ tài ngút trời hơn cả ca ca Lý Tam Tư của nàng.
Đạo tông bí cảnh Long Môn mở ra chưa được bao lâu thì trên người của Lý Tam Tuế đã có được sóng linh khí, khiến cho Nhiếp Trường Khanh cảm thấy kinh ngạc.
Ngưng khí vào Khí Đan cũng rất chú trọng vào thiên phú.
Thiên phú luyện khí của Lý Tam Tuế, có lẽ ngoại trừ công tử nhà mình ra, thì bất cứ vị thiên kiêu nào trên thế gian cũng sẽ trở nên ảm đạm trước nàng, dù cho Bá Vương cũng không so sánh được.
Đạo cô đứng lặng trước Long Môn, lúc này đã đạt tới cửu đoạn khí đan!
Nàng đến cùng là tu hành như thế nào?
“Nhiếp ca, đã lâu không gặp.”
Trước Long Môn, lông mi dài của đạo cô Lý Tam Tuế có hơi rung động, nhìn Nhiếp Trường Khanh, nói.
Nhiếp Trường Khanh gật đầu.
“Đã lâu không gặp.”
Thần tâm khẽ động, đao mổ heo rơi vào trong tay của Nhiếp Trường Không, nhìn lấy Lý Tam Tuế, hắn chậm rãi thở phào một hơi.
Trong ấn tượng của hắn, thiếu nữ vui tươi thoải mái kia, không biết từ khi nào, mà đã trở nên u buồn cùng phiền muộn…như vậy.
Động tình chính là chuyện đả kích người khác nhất thế gian.
“Tam Tuế! Ngăn hắn lại.”
Bên trên Trích Tinh phong, có một vị đạo nhân đứng lặng trước Long Môn, đạo bào tung bay, hướng về phía Lý Tam Tuế quát ầm lên.
Lý Tam Tuế liếc mắt quét nhìn đạo nhân, chân mày to cau lại.
Nhưng không để ý tới, thờ ơ.
Nhiếp Trường Khanh cũng liếc mắt nhìn đạo nhân, đao mổ heo trong tay chợt bay ra, nhanh tựa như tia chớp.
Nháy mắt hóa thành ánh đen.
Đạo nhân gầm nhẹ, khí huyết liên tục nổ tung, song chưởng va chạm cùng với đao mổ heo, nhưng mà hai tay của hắn bị chém đứt, rơi xuống Trích Tinh phong, đi kèm theo đó là tiếng rú thảm thiết.
Đao mổ heo xoay tròn cực nhanh, nhằm vung đi tất cả vết máu trên đấy, rồi quay lại trong tay của Nhiếp Trường Khanh.
“Ồn ào.”
Nhiếp Trường Khanh đạm mạc thì thầm.
Trước Long Môn, đạo cô vẫn u buồn cùng đạm mạc như cũ.
“Nhiếp ca, rút lui đi, ta không muốn động thủ với ngươi.”
Môi đỏ của đạo cô khẽ mở, nói thầm.
“Trong trí nhớ của ta, ngươi và Như tỷ đều hết sức tốt đẹp, ta không muốn để thứ đẹp đẽ này, bị nát vụn.”
Trên mảnh đất rộng lớn có màu xanh thẳm ở Trích Tinh phong, con ngươi của Nhiếp Trường Khanh có hơi co rút lại.
Đao mổ heo bắn mạnh trở về, bị hắn nắm trong tay.
“Tam Tuế…kể cả ngươi cũng muốn cùng những người này ngăn ta lại?”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Đạo cô thở dài, lắc đầu.
“Nếu như vị ca ca thích ba phải của ta ở đây, hắn cũng sẽ không để ngươi thấy Như tỷ, dù cho dùng tính mạng của mình đi chăng nữa, có đôi khi…Thấy không bằng không thấy.”
Lý Tam Tuế nói.
“Ta chỉ muốn nghênh đón Như nhi trở về, cho Song nhi có mẫu thân làm bạn, có một gia đình hoàn chỉnh…Thế nào lại khó như vậy?”
Ánh mắt của Nhiếp Trường Không rơi trên mảnh đất rộng lớn màu xanh thẳm kia, gió thổi tung bay bạch y của hắn.
“Ta đã đáp ứng Song nhi, muốn dẫn Như nhi trở về, người nào dám cản ta…Ta trảm người đấy”
“Dù cho san bằng Đạo tông…thì có làm sao.”
Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cái cằm có râu ria xồm xoàm, tựa như kim cương lấp lóe dưới ánh mặt trời.
Bên trên Trích Tinh phong, sắc mặt của rất nhiều đệ tử Đạo tông đều đại biến, toát ra vẻ hoảng sợ.
Sự tàn nhẫn của Nhiếp Trường Khanh, cùng với hình ảnh máu me lưu lại trên luyện võ trường rộng lớn kia, đều có lực trùng kích đối với những đệ tử đóng cửa khổ tu của Đạo tông.
Lông mi dài của Lý Tam Tuế rung động, an tĩnh nhìn xem Nhiếp Trường Khanh.
Cả hai đối mặt với nhau.
Thư sinh bạch y phần phật.
Đạo cô thanh y phấp phới.
Sau một hồi, Lý Tam Tuế mở miệng.
Âm thanh của nàng tựa như dòng suối âm u, cực kỳ rung động, quanh quẩn ở trên Trích Tinh phong.
“Nếu Nhiếp ca khăng khăng như thế, vậy thì chúng ta làm ra một ước định…”
“Nếu Nhiếp ca có thể cản một chiêu của ta, vậy thì ta không cản ngươi lại nữa.”
Đạo cô Lý Tam Tuế mở miệng nói.
Nhiếp Trường Khanh nắm ngang đao mổ heo, trầm mặc cực lâu, mới mở miệng:
“Được.”
Từ ‘được’ vừa dứt.
Bỗng nhiên có khí tức nghiêm nghị phun trào bên trên Trích Tinh phong
Mây trắng nặng nề cùng dày đặc dâng lên đầy trời.
Lý Tam Tuế ngửa đầu, khăn dùng để buộc búi tóc bị thổi tan, ngay lập tức, ba cái búi tóc đen tuyền xuất hiện bên dưới ánh mặt trời, bay lả tả trên bên trong tầng mây.
“A Vân.”
Lý Tam Tuế nỉ nỏn.
Ngay sau đó, ở sau Long Môn.
Có một con Giao Long có hơi mờ ảo hội tụ mà ra, con Long có hình dáng mờ mờ ngâm lên một tiếng, âm thanh vang vọng toàn bộ Trích Tinh phong.
Tầng mây dày nặng tựa như hóa thành vòng xoáy, cuồng phong gào hét trên đỉnh núi.
Lý Tam Tuế nhắm mắt lại, tâm lặng như nước.
Tầng mây cuốn lên, xếp thành một con Vân Long khổng lồ, mặc dù không có sinh động như thật.
Nhưng mà, cái uy áp mờ ảo phát tán ra, khiến cho tất cả mọi người đứng tại mảnh đất bằng phẵng rộng lớn ở trên Trích Tinh phong đều cảm thấy được một áp lực đè nén đến nỗi không tài nào thở được.
Mọi người sợ ngây người.
Đạo cô phong hoa tuyệt đại, kinh diễm tất cả mọi người.
Bạch y trên người Nhiếp Trường Khanh như thể muốn dính sát vào trong thân thể, con ngươi cũng hắn cũng lộ ra vẻ kinh diễm.
Mặc dù thứ mà hắn đối mặt không phải là Vân Long chân chính.
Tuy nhiên, thủ đoạn mà Lý Tam Tuế đang thi triển ra, vậy mà hắn có hơi cảm nhận được áp bách.
Phải biết, từ khi tu vi của hắn đạt tới Khí Đan cảnh đỉnh phong, thì thế gian không có mấy việc có thể khiến cho hắn cảm thấy áp bách.
Ngoại trừ công tử ra thì cũng chỉ có Bá Vương và Ngưng Chiêu là có khả năng này.
Mà bây giờ, lại tăng thêm một người nữa, đạo cô Lý Tam Tuế, người lần đầu ngưng luyện khí đan.
Dù vậy, Nhiếp Trường Khanh cũng không có chùn bước.
Hắn đi về phía trước một bước, hai tay mở rộng về phía hai bên, đao mổ heo thì trôi nổi trên trán.
Linh khí bên trong khí đan chợt phun trào ra, không ngừng bốc hơi trên thân thể của hắn.
Trên không, Vân Long gào thét.
Lão Nhiếp ngự đao dưới đại địa!
Lý Tam Tư nhắm mắt, chỉ về phía Nhiếp Trường Khanh ở xa xa kia.
Sắc mặt Nhiếp Trường Khanh trở nên lạnh lùng.
Đao mổ heo trước người hắn xoay tròn cực nhanh, hành động toàn lực…
Hư ảnh của ánh đao cao tới năm trượng, bỗng nhiên chém về phía Vân Long đang gào thét ở bên trong vòm trời.
Đạo nhân ở chung quanh đây đều hoa mắt thần mê.
Ngắm nhìn trận đấu pháp diễm vô song tuyệt diễm của hai tu hành giả.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên đang húp cháo Bát Bảo thì hơi nhíu lông mi lại, đường cong trong đôi mắt phun trào ra, phảng phất như có uy áp tràn ngập.
Nghê Ngọc vừa cõng nồi đen vừa vui vẻ ăn, con mắt hoàn toàn khép lại thành hình trăng lưỡi liềm, nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của Lục Phiên, không hiểu sao có chút chột dạ, phun cháo trong miệng ra.
Lục Phiên lấy lại tinh thần, lập tức dùng ánh mắt ghét bỏ lườm Nghê Ngọc.
“Ăn cháo cũng không ăn ngon…”
Nghê Ngọc: “…”
Nàng đấm ngực dậm chân, khóc không ra tiếng.
Lục Phiên cũng không đùa giỡn Nghê Ngọc nữa, nhưng trong lòng hắn có hơi khiếp sợ.
“Đạo tông đạo cô Lý Tâm Tuế…Lần đầu tiên ngưng khí mà đã có thể đạt tới cửu đoạn, khó trách lần thứ nhất gặp mặt mà đã lọt vào mắt của Vân Long.”
Không hổ là muội muội của Lý Tam Tư.
Hai huynh muội này không ai là tầm thường cả.
Lý Tam Tư dùng khúc sáo để mê Chúc Long.
Lý Tam Tuế dùng thiên phú để câu dẫn Vân Long…
Mặc dù Vân Long so với Chúc Long thì kém rất nhiều.
Nhưng dù sao thì cũng là long chủng, cũng thể hiện được thiên phú yêu nghiệt của Lý Tam Tuế.
Với lại, tụ mây thành Long…đây được coi như là vận dụng linh khí, có thể xưng là một loại đạo pháp của Đạo Môn.
Đáng tiếc, dù sao thì Lý Tam Tuế cũng luyện khí chưa được lâu lắm.
Lục Phiên lắc đầu, cảm khái một câu rồi sau đó lay động cây muỗng, từ bên trong bát cháo múc ra nửa cái hạt sen, cho vào miệng.
Ngưng Chiêu cầm Thiên Dực kiếm, đi tới trước Long Môn.
Tiểu Hoàng Giao ghé vào đỉnh Long Môn, há hốc mồm, ngáp một cái.
Bước chân của Ngưng Chiêu hơi dừng một chút, sau đó vượt qua Long Môn, sải bước vào bên trong.
Một lúc sau, Cảnh Việt cũng mang hộp kiếm vào Long Môn.
Đúng ngay lúc này, Cảnh Việt liền bị chấn động, đây là lần đầu tiên hắn bước vào bí cảnh.
Những tên binh lính được chế tác tinh xảo bằng đất rồi đặt ở chung quanh thì không nói, nhưng mà, sau khi đi qua những binh tượng này, chính là cầu treo bằng dây và hòn đảo trên không, tựa như hình ảnh ở bên trong thần thoại, cho hắn đủ loại rung động.
Hòn đảo vậy mà có thể trôi nổi!
Ngay tại lúc Cảnh Việt rung động, chợt…binh tượng tựa như tử vật kia lại mở mắt, khiến cho Cảnh Việt giật nảy mình.
Hắn rút thanh kiếm đằng sau lưng ra, đập kiếm tạo lực, thân thể phóng lên thật cao, né tránh một đao mà tượng binh vừa quét ngang.
Hắn rơi trước cổng Long Môn, quay người liền muốn trốn ra ngoài.
Tuy nhiên, hắn vừa mới bước nửa chân ra khỏi Long Môn, bèn do dự.
Hắn tới bí cảnh để làm cái gì?
Là bởi vì muốn bản thân được phát triển, tăng cường thực lực lên…Để sau này trốn nhanh hơn.
Nếu như vừa mới đi vào đã từ bỏ, thì làm sao có thể tăng cường bản thân lên được?
Với lại, chỉ một binh lính bằng tượng đất, chưa chắc Cảnh Việt không thể chiến.
“Lần này, nhất định không thể trốn! Ta muốn chiến!”
“Cảnh Việt, tin tưởng chính mình, ngươi làm được!”
“Ngươi là chàng trai mà công tử coi trọng nhất!”
Cảnh Việt xoay người, vỗ gương mặt của mình.
Tiếp theo, hắn cầm kiếm xông vào binh tượng đang ở bên trong.
Binh tượng rút thổ đao ra, ánh mắt của Cảnh Việt chợt ngưng lại, kiếm chống xuống mặt đất, bắn bay bản thân lên, cầm kiếm mà đi.
Ở trên thân của binh tượng quật một vài đường kiếm.
Cuối cùng, hắn bắt lấy cơ hội, một kiếm chém một cái đầu của binh tượng.
Trong nháy mắt, binh tượng sụp đổ, một cỗ linh khí tuôn ra từ bên trong binh, tụ hợp vào trong cơ thể hắn.
Cảnh Việt đứng lặng ở tại chỗ, siết chặt nắm đấm, âm thầm động viên mình.
“Thành công!”
“Ta Cảnh Việt, từ hôm nay trở đi, không cần phải trốn chạy nữa!”
Âm thanh kiên định của Cảnh Việt quanh quẩn trong đống binh tượng.
Lời nói vừa dứt…
Hắn bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp.
Sau đó hắn nhìn thấy, từng cái binh tượng kia đều mở mắt ra, từng cái ánh đao của thổ đao bùng lên, chém cực nhanh về phía Cảnh Việt.
Sau một hồi lộn nhào, Cảnh Việt trốn ra khỏi Long Môn.
Ngưng Chiêu đã vượt qua khu vực binh tượng, quay đầu liếc nhìn về phía Cảnh Việt đang chật vật chạy đi, sắc mặt bình thường.
Tựa như đã sớm đoán được Cảnh Việt sẽ chạy trốn.
Nàng hít sâu một hơi.
Thiền Dực kiếm trong tay hơi run nhẹ.
Váy trắng nhanh nhẹn, liên tục bước nhẹ, sải bước đi vào cầu treo bằng dây cáp.
Ngay khoảnh khắc nàng bước chân vào cầu treo bằng dây cáp.
Mơ hồ nghe được tiếng nổ vang.
Cả thiên địa dường như trở nên an tĩnh, âm thanh hoàn toàn bị cắt đứt.
Cái gì!?
Thần tâm của Ngưng Chiêu khẽ động.
Đưa mắt nhìn ra xa, nhìn về phía cây cầu treo bằng dây cáp ở phía bên cạnh, phảng phất như cách xa khoảng cách ngàn dặm, nàng nhìn thấy được một cái thân ảnh đang kịch chiến ở trên chiếc cầu treo khác.
“Bá Vương sao?”
Ngưng Chiêu nỉ non một tiếng, đôi mắt dần dần ngưng lại.
Thậm chí nàng có vài phần ý nghĩ tranh cường háo thắng.
“Công tử từng nói, muốn ta trở thành tu sĩ Thể Tàng cảnh đầu tiên…Ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của công tử!”
Mũi chân của nàng khẽ chạm trên ván gỗ ở trên cầu treo bằng dây cáp.
Thân thể phiêu nhiên bay lên.
Trên hòn đảo đang trôi nổi kia, có một cái đỉnh ba chân bằng đồng thau, bên trong có khói tím lượn lờ...
Chợt hóa thành hai bóng người một nam một nữ.
Trong nháy mắt, có một cỗ áp lực cực kỳ to lớn bao phủ Ngưng Chiêu lại, hai bóng người nam nữ này có thực lực rất mạnh, khiến cho da thịt trắng noãn của Ngưng Chiêu nổi da gà lên.
“Thật mạnh…”
“Nhưng mà càng mạnh, mới càng có động lực để đột phá!”
Ngưng Chiêu thở ra một hơi.
Nắm chặt Thiền Dực kiếm, liền xông ra bên ngoài.
Hai cái thân ảnh khói tím cũng trong nháy mắt giết ra.
Đinh đinh đinh!
Trên cầu treo, chỉ còn lại âm hưởng mà kiếm ảnh va chạm lẫn nhau phát ra.
Đông Diễn giang, bí cảnh Long Môn.
Bá Vương vung một rìu chém lui hai bóng người, trong lòng có cảm giác, nhìn về phía cầu treo bằng dây cáp ở phía xa xa kia.
"Bí cảnh khác, cũng có người xông đảo trên không rồi à!?”
“Nếu như muốn ép Hạng Thiếu Vân ta ngã xuống, đi vào đảo trên không trước…ta há có thể đáp ứng!”
Trong miệng Bá Vương gầm thét.
Ma khí chung quanh thân thế hắn cuốn lên.
Nam nữ được tạo nên từ khói tím cũng lao tới.
Bá Vương không trốn không né.
Thanh kiếm làm từ khói tím đâm xuyên qua vai của Bá Vương, một kiếm thấu thể.
Thân thể của Bá Vương trở nên loạng choạng.
Nhưng khuôn mặt quanh quẩn lấy ma khí lại toát ra nụ cười hưng phấn, khóe miệng nhếch lên.
Hắn quơ tay, đột nhiên bắt lấy thanh kiếm từ khói tím đang cắm trong cơ thể, hắn dùng cái đầu của mình, hung hăng đập vào nam tử do khói tím tạo thành đang cố gắng muốn rút thanh kiếm ra.
Điều này khiến cho nam tử bị đẩy lui lại đằng sau.
Trường phủ trong tay Bá Vương cũng chợt vung ra, liên tục ba rìu, tạo ra hư ảnh là cây rìu đen.
Bổ tên nam tử được hình thành từ khói tím thành hai nửa.