Chương 138: Ba vị chư tử đến Bắc Lạc
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Nam quận, Nam Tấn thành.
Nam Tấn thành nằm ở rìa Nam quận, đi thêm mười dặm nữa là vùng ranh giới giáp với Nam Man.
Người ta hay nói Giang Nam mưa bụi mông lung, nhưng Nam Tấn thành thì lại có mưa phùn mờ mịt bao phủ thường xuyên, có phong cảnh hữu tình.
Đối với nho sinh, thư sinh mà nói, thời tiết như vậy, cầm một chiếc ô bằng giấy dầu, dạo bước trên cầu hình vòm là không thể thích hợp hơn, thể hiện ra sự ưu nhã, lại không đến mức bị ướt áo.
Tư Mã Thanh Sam không thích thời tiết như vậy.
Bởi vì nếu vẽ trong thời tiết này, bút tích sẽ khó vẽ, cuốn tranh lại liền khét.
Một bức họa một khi khét, thì không có tư cách để được bày trên quầy bán hàng.
Hắn là Họa Sư, một Họa Sư nghèo.
Dựa vào nghề bán tranh mà sống.
Tư Mã Thanh Sam hoảng sợ mở mắt ra, xung quanh từng đôi mắt to, tò mò nhìn hắn chằm chằm.
"Thanh Sam ca, ngươi bị nhiễm phong hàn, cha ta đêm nay câu được cá to, nấu canh cá nóng, bảo ta mang cho ngươi một bát."
Một nữ hài cột bím mặc quần áo đầy vết khâu vá, cười nói.
Chung quanh, mấy hài đồng cũng dồn dập mở miệng, líu ríu, trong lúc nhất thời, nhao nhao làm cho Tư Mã Thanh Sam có chút đau đầu.
Những hài tử này đều là hài tử nghèo khổ trong Nam Tấn thành.
Tư Mã Thanh Sam dạy học miễn phí cho những hài tử này, dạy bọn họ biết chữ, vẽ tranh, tương lai tốt có thể trở nên nổi bật, cải biến vận mệnh.
"Trở về hết đi, đừng có làm phụ mẫu lo lắng, ngày mai nhớ đi học đúng giờ."
Tư Mã Thanh Sam hù dọa đám trẻ con chơi đang đùa một hồi.
Đám trẻ con lập tức líu ríu rời đi.
Khép cửa lại, Tư Mã Thanh Sam thở ra một hơi, hắn là một Họa Sư nghèo, chỉ có thể dùng hội họa nuôi sống chính mình.
Hắn từ nhỏ lớn lên tại Nam Tấn thành, bây giờ, phụ mẫu cũng đều chết bệnh, Tư Mã Thanh Sam chỉ có thể tự lực cánh sinh.
"Tiên nhân. . . Truyền đạo?"
Tư Mã Thanh Sam vuốt vuốt mi tâm.
Hắn bị cảm, vừa mới uống thuốc đại phu kê đơn liền ngủ mê man, giấc ngủ này, thế mà mơ một giấc mơ kỳ quái.
"Thế gian làm gì có tiên. . ."
Tư Mã Thanh Sam lắc đầu, hắn đi tới cái bàn cơm cũ nát, bưng chén canh cá nóng hổi lên.
Những đứa trẻ nghèo khổ này sớm đã biết lo liệu việc nhà, những hài tử này mặc dù nhỏ, thế nhưng đều rất hiểu chuyện.
Uống một ngụm canh cá, canh nóng trôi xuống cổ họng, giống như là một dòng nước ấm, xua tan đi sự lạnh lẹo của cơn mưa mang tới.
Uống canh cá, Tư Mã Thanh Sam cảm giác được mình khỏe hơn rất nhiều.
Đặc biệt là ở vùng bụng, dường như có lửa nóng bốc lên.
Hắn đi tới thư phòng, nói là thư phòng, thật ra chỉ là kho chứa củi cũ kĩ mà thôi.
Cẩn thận nhóm đèn dầu, ánh lửa mờ nhạt sáng lên.
Tư Mã Thanh Sam nhẹ nhàng mài mực.
Trải giấy ra, ngòi bút nhuộm mực.
Ngòi bút nhẹ nhàng chuyển động phác họa từ từ, vẽ ra một bộ tranh mĩ nữ trên giấy.
Đầu bút lông như nước chảy mây trôi, nhuộm mực, đặt bút, một mạch mà thành.
Bỗng dưng.
Tư Mã Thanh Sam dừng bút.
"Ta khi nào. . . Vẽ được như thế!?"
Hắn có chút hoảng sợ lùi một bước, nhìn hình ảnh trong bức họa, có chút sợ hãi.
Nhìn bút trong tay, cảm giác không hiểu.
Trong đầu, dường như có một bức tranh đẹp đẽ trải rộng ra.
Giống như là có âm thanh nói về Đại đạo của tiên nhân vang lên.
Sắc mặt Tư Mã Thanh Sam đỏ lên, một luồng nhiệt từ ở bụng dưới phun trào ra, quấn quanh ngòi bút.
Ngòi bút vẽ lên bức tranh mĩ nữ, lại thấy người trong bức họa giống như trở nên chân thật hơn.
Đế Kinh.
Đường Hiển Sinh thay y phục, mang theo Đường Nhất Mặc đi về hướng Tử Kim cung.
Sắc mặt của hắn hết sức thản nhiên, dường như người bị ám sát không phải là hắn.
Giang Li đi phía trước, dẫn Đường Hiển Sinh tiến vào Tử Kim cung , tuy nhiên, đến bên ngoài cung điện, Đường Nhất Mặc lại bị Giang Li ngăn lại.
"Đường thái thú, bệ hạ chỉ cho phép một mình ngươi tiến vào thôi."
Giang Li nói.
Đường Hiển Sinh híp mắt, hắn vỗ vai Đường Nhất Mặc, sau đó, cất bước bước vào trong.
Cửa gỗ đóng lại, Đường Nhất Mặc và Giang Li lặng lẽ nhìn Đường Hiển Sinh đi vào trong.
Giang Li cởi nón trụ trên đầu xuống, nhìn Đường Nhất Mặc, trước đó ở trên đường phố, Đường Nhất Mặc thể hiện ra sức chiến đấu mạnh mẽ làm Giang Li có chút kinh ngạc.
"Ngươi là tu hành giả?"
Giang Li hỏi.
Đường Nhất Mặc do dự một chút, khẽ vuốt cằm.
"Ngươi chính là chỗ dựa để Đường Hiển Sinh vào kinh sao? Ngươi xác thực rất mạnh, mặc dù không bằng vài tu hành giả mà ta đã thấy, nhưng đã rất không tệ."
Giang Li tán thán nói.
Đường Nhất Mặc nhìn Giang Li, khẽ gật đầu, giữ im lặng.
Giang Li cũng cảm thấy hứng thú, hắn nói như vậy, Đường Nhất Mặc cũng không tranh cường háo thắng, cực kì bình tĩnh.
"Ngươi không muốn biết, vài vị tu hành giả ta nói tới so với ngươi còn mạnh hơn là ai sao?"
Giang Li nói.
Đường Nhất Mặc lắc đầu: "Biết thì như thế nào? Mục đích ta tu hành là vì bảo vệ mẫu thân và muội muội, cần gì phải quan tâm người khác, bọn hắn mạnh hơn, chỉ cần không hại mẹ ta và em gái ta, thì không liên quan gì đến ta."
Giang Li có chút kinh dị nhìn thoáng qua Đường Nhất Mặc.
Người này có chút thú vị.
Trong Tử Kim cung.
Đường Hiển Sinh khom người chắp tay, bước từng bước nhỏ mà đi.
"Vi thần Đường Hiển Sinh, tham kiến bệ hạ."
Trên long ỷ ảm đạm, Vũ Văn Tú ngồi ngay thẳng.
Đường Hiển Sinh không ngẩng đầu, dường như hắn chỉ là một vị hạ thần nhỏ bé, run rẩy chờ quân vương thẩm phán.
Tiếng cười to từ trên long ỷ truyền đến.
Vũ Văn Tú từ trên long ỷ đi xuống, đỡ Đường Hiển Sinh lên.
"Đường ái khanh, ngàn dặm xa xôi vào Đế Kinh, thật sự là vất vả cho ái khanh."
Vũ Văn Tú cười nói.
"Có thể gặp bệ hạ, là vinh hạnh của vi thần."
Đường Hiển Sinh híp mắt, chắp tay nói.
Hai người ở trong Tử Kim cung đàm luận rất nhiều, bên ngoài mưa sa liên tục không thôi.
Cuối cùng.
Cửa gỗ mở ra.
Đường Hiển Sinh cất bước đi ra.
"Giang ái khanh, Đường thái thú mới vào Đế Kinh đã bị thích khách hành thích, lúc này trong lòng hoảng sợ, ngươi phái người bảo vệ Đường thái thú, sau đó điều tra toàn bộ Đế Kinh truy tìm thích khách! Phải bắt được thích khách, để cho Đường thái thú an tâm!"
Lời nói của Vũ Văn Tú từ trong Tử Kim cung truyền ra.
Giang Li khẽ nhíu mày, nhưng không có nói cùng quá nhiều.
Chắp tay nói: “Vâng."
Đường Hiển Sinh cũng rất nhiệt tình cười cười, được Đường Nhất Mặc nâng đỡ, rời đi.
Giang Li nhìn thật sâu vào chỗ sâu trong cung điện.
Xem ra, hoàng đế thật quyết định liên thủ với Đường Hiển Sinh, hoặc là, từ khi vừa bắt đầu, Vũ Văn Tú đã muốn cùng Đường Hiển Sinh liên hợp lại, thậm chí không tiếc. . . Làm ra một trận ám sát.
Giang Li nhận ra tên thích khách đã ngăn cản hắn kia, chính là lão thái giám đã lấy được tiên duyên trong Long Môn.
Còn thích khách khác, cũng đều là thành viên của Hắc Long vệ.
Khó trách hắn có cảm giác quen thuộc.
"Đường Hiển Sinh. . . Chính là một kẻ khẩu phật tâm xà, bệ hạ cùng hắn hợp tác. . . Là họa không phải phúc a."
Giang Li lắc đầu.
Vốn dĩ thế cúc đã ổn định lại, nhưng Vũ Văn Tú làm vậy, lại có khả năng làm thế cục rung chuyển.
Đại Chu liên thủ với Nam quận , giống như muốn phát một cái tín hiệu đến toàn thiên hạ.
Tây quận và Bắc Quận tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Tạ Vận Linh mặc đạo bào, đi xuống Thiên Đãng sơn, mua một con ngựa trong thành, cưỡi tuấn mã đi tới Chung Nam sơn ở Nam quận.
Chung Nam sơn so với Thiên Đãng sơn thì không hiểm trở bằng.
Tạ Vận Linh cũng không phải lần đầu tiên tới chỗ này, có chút quen thuộc, không ngừng giẫm lên đá xanh để trèo lên trên.
Đi vào một lầu các có chút lộng lẫy, được một vị kiếm đồng dẫn đi, xuyên qua hành lang cũ kỹ, đi qua câu gỗ lâu năm, đến được hậu sơn.
Hậu sơn cầu nhỏ nước chảy.
Có một gian lầu gỗ an tĩnh tọa lạc trong đó.
Nhưng Tạ Vận Linh chưa tới gần nhà gỗ, trong nhà đã có tiếng cười phát ra, mang theo vài phần sắc bén.
"Hôm nay là ngày gì, sao lại có nhiều lão già đến tìm lão phu vậy?"
Cùng với tiếng cười.
Bên trong nhà gỗ, có hai bóng người đi ra.
Một người còng lưng, hai tay có giáp kim loại bao phủ, mặc áo gai thô, nhìn qua có mấy phần sâu không lường được.
"Chư tử Cơ Quan gia, Công Thâu Vũ, ngươi không phải cùng tên Mặc Bắc Khách kia đi chung một chỗ sao, tại sao lại tới Chung Nam sơn?"
Tạ Vận Linh thấy người này, không khỏi hỏi.
Bóng người lưng còng mở miệng, thanh âm khàn khàn, giống như là âm thanh của vải ma sát vào tảng đá.
"Hạng Thiếu Vân lĩnh suất đại quân Tây quận công phá Cơ Quan thành, Cơ Quan gia tổn thất nặng nề. . . Mặc gia còn thảm hại hơn."
"Hạng Thiếu Vân có được tiên duyên. . . Đã không phải kẻ chỉ biết dùng man lực như lúc trước, Cơ Quan thành thủ không được cũng là chuyện bình thường, Cơ Quan thành đối phó với nhân loại bình thường thì là tường đồng vách sắt, nhưng muốn đối phó với tu hành giả. . . Lại không thể được."
Tạ Vận Linh nói.
"Hừ. . ."
Công Thâu Vũ không cam lòng hừ một tiếng.
"Ha ha ha, chớ nhao nhao, chúng ta những kẻ già này khó được gặp nhau một lần, làm gì phải ầm ĩ không thôi?"
Có thanh âm ôn hòa truyền đến.
Lão già tóc trắng mặc cẩm phục cười nhìn Tạ Vận Linh và Công Thâu Vũ.
Người này chính là người mà Tạ Vận Linh muốn gặp.
Chư tử Chung Nam Kiếm phái, Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu.
Đạo tông, Kiếm phái, Cơ Quan gia. . . Chư Tử Bách Gia tam đại thế lực, thế mà gặp mặt nhau tại trong căn nhà gỗ nhỏ sau Chung Nam sơn.
Việc này nếu để cho thế nhân biết được, sợ là sẽ gây ra chấn động cực lớn.
"Lão Hoa, Đạo tông và Kiếm phái luôn luôn hài hòa, ta và ngươi cùng ở Nam quận, Đạo tông xảy ra chuyên gì, ngươi chắc cũng biết rõ a?"
Tạ Vận Linh lườm lão nhân tóc trắng, nói.
"Tự nhiên là biết được, ta vừa cùng Công Thâu nói đến việc này. . ."
"Đường đường là Đạo tông thế mà ngăn không được một kẻ bị ruồng bỏ năm năm trước." Hoa Đông Lưu nở nụ cười.
Tạ Vận Linh cũng không có để ý.
"Tài nghệ không bằng người thôi, bại thì bại, có gì buồn cười, giang sơn đời chả có người tài. . . Rất bình thường."
"Ta hôm nay tới tìm ngươi, chính là nhắc nhở ngươi, dã tâm của Bạch Ngọc Kinh cũng không nhỏ. . ."
Tạ Vận Linh, nói ra.
"Bạch Ngọc Kinh muốn thu phục Đạo tông, sau Đạo tông. . . Chính là Kiếm phái, Thiên Cơ gia đã bị hắn thu phục, đổi tên Thiên Cơ các, hắn muốn là thế lực áp đảo trên Chư Tử Bách Gia."
"Đạo tông ngăn không được Bạch Ngọc Kinh, ngươi cảm thấy Kiếm phái có thể ngăn cản sao? Ta không nhớ lầm thì Kiếm phái thất hiệp chết rất nhiều tại Bắc Lạc thành a."
Công Thâu Vũ nhìn Hoa Đông Lưu.
"Lão Tạ, nói thẳng đi, ngươi tìm đến ta có chuyện gì?"
Hoa Đông Lưu thản nhiên nói.
Tạ Vận Linh cười cười, giơ tay lên, một sợi linh khí quanh quẩn ở lòng bàn tay.
"Ta muốn đi Bắc Lạc thành, gặp Lục Bình An trong truyền thuyết một lần. . ."
"Hai vị có muốn đi cùng không? Gặp vị Lục thiếu chủ nổi danh này một lần."
"Mấy lão già chúng ta, nếu không động một chút, thật sẽ trở thành một nắm đất vàng, sinh mệnh từ từ kết thúc, thời đại Chư Tử Bách Gia cũng trở thành quá khứ, các ngươi, cam tâm sao?"
Tạ Vận Linh có chút trầm ngâm.
Hoa Đông Lưu yên lặng.
Hắn không nghĩ tới Tạ Vận Linh tới tìm hắn là vì muốn tới Bắc Lạc.
Ba vị chư tử cùng đi Bắc Lạc. . .
Việc này sẽ làm thiên hạ chấn động.
"Tính thêm ta một người."
Bỗng nhiên.
Công Thâu Vũ mở miệng.
Hoa Đông Lưu khẽ giật mình, về sau cười một tiếng.
"Đã như vậy, ta đây Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu liền đi Bắc Lạc một lần. . . Muốn nhìn một chút thực lực của tu hành giả đệ nhất thiên hạ Lục thiếu chủ ra sao."
Hoa Đông Lưu nói.
Một tay thả lỏng phía sau, áo trên người tung bay.
Giơ tay lên, đột nhiên vung ra.
Một thanh âm vang lên, từ trong nhà gỗ, bỗng nhiên có một vệt sáng bay đến.
Trường kiếm cắm trên mặt đất trước mặt Hoa Đông Lưu, nhẹ nhàng lung lay.
Ánh sáng từ thân kiếm phản chiếu hình ảnh ba vị chư tử đang đứng.