Chương 141: Chư tử, công tử đánh cờ trên hồ.
Dịch: Tiểu Du
Bày xong một ván cờ, Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, thở ra một hơi.
Ván thứ hai trong《 Dịch Thiên Thế 》, Phong Vũ cục, độ khó so với Sơn Hà cục thì cao hơn một chút, chủ yếu là việc rèn luyện linh hồn ẩn chứa bên trong ván cờ làm Lục Phiên có chút mỏi mệt.
Thế nhưng không thể nghi ngờ, hiệu quả rất tốt.
Ván cờ kế tiếp, mặc dù hao phí nửa ngày, thế nhưng, cường độ linh hồn của Lục Phiên lại cô đọng lại, tăng cường hơn, phối hợp với công pháp, linh khí càng tăng lên không ít.
Bây giờ Lục Phiên đã là tầng ba luyện khí, muốn đột phá lên tầng bốn, cần phải có 9000 sợi linh khí nữa mới đạt đến số lượng dự trữ cao nhất, thăng lên tầng tiếp theo.
Độ khó là rất lớn, thế nhưng Lục Phiên cũng không phải không có cơ hội.
Hắn vẫn còn một cái nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Khiến cho Bạch Ngọc Kinh trở thành một thế lực khổng lồ, một khi hoàn thành, có thể đạt được 1000 điểm thuộc tính.
Có 1000 điểm này, không thể nghi ngờ, thực lực của Lục Phiên có thể nhảy vọt cả về lượng và chất.
Thậm chí có khả năng nháy mắt bước vào luyện khí tầng bốn.
Duỗi cái lưng mỏi mệt, khống chế Thiên Nhận Y chậm rãi tiến lên, ra khỏi lầu các, đi tới sân thượng.
Cơn gió sau trận mưa lớn, mang theo hơi nước ẩm ướt xộc thẳng vào mặt, tràn đầy sảng khoái.
Hoa văn đỏ thắm khắc trên lan can gỗ bị nước mưa thẩm thấu, từng giọt nước long lanh đọng lại.
Bàn tay Lục Phiên nhẹ nhàng phất qua lan can gỗ, nước trên đó lập tức bốc hơi toàn bộ.
Lời nói của Lữ Mộc Đối cùng với Lữ Động Huyền ở bên dưới cũng bị hắn nghe được.
“Ba nhân vật cấp chư tử đến Bắc Lạc?”
Lục Phiên nheo mắt lại.
Đạo tông Tạ Vận Linh, Kiếm phái Hoa Đông Lưu, Cơ Quan gia Công Thâu Vũ, Chư Tử Bách Gia chư tử tam đại thế lực, đã từng làm mưa làm gió một thời.
Ngón tay gõ nhẹ trên lan can gỗ.
Lục Phiên giật mình, dường như hiểu được chút gì đó.
Hắn dựa trên xe lăn, có vài phần chờ mong.
“Tại thời điểm một thời đại kết thúc, để cho mình không phải tiếc nuối sao?”
“Đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Thanh âm Lục Phiên, vang lên từ sân thượng lầu hai.
Dưới lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Cổ họng Lữ Mộc Đối đang pha trà hơi giật giật, lời nói của Lữ Động Huyền đối với hắn vẫn có chút đả kích.
Bỗng nhiên, Lữ Mộc Đối hiểu ra, thì ra… Bất tri bất giác, Bạch Ngọc Kinh đã cường đại đến như vậy, muốn khiến cho thời đại Chư Tử Bách Gia hạ màn kết thúc.
Lữ Mộc Đối còn nhớ lúc trước trên mặt hồ, hình ảnh Lục Phiên bị ngàn nho sinh chỉ trỏ.
Mà chỉ chớp mắt, Lục thiếu chủ bị ngàn người chỉ trỏ đó, đã trở thành danh từ thâm bất khả trắc, thời đại thuộc về Bạch Ngọc Kinh… Rất nhanh sẽ chính thức phủ xuống.
“Mộc Đối, đem tin tức truyền đi, khiến cho người trong thiên hạ đều biết được tin này, những lão già này cũng nên làm cho thiên hạ nhận thức được một chút.”
Lữ Động Huyền cảm khái nói.
Bọn hắn mỗi người đều đã từng là nhân vật danh tiếng vang dội trong thiên hạ.
Mà bây giờ, nhắc đến Bách Gia Chư Tử, có lẽ thiên hạ sẽ kinh ngạc cảm thán, nhưng nếu nhắc đến những cái tên như Tạ Vận Linh, Hoa Đông Lưu, liệu có mấy ai có thể biết?
“Vâng.”
Lữ Mộc Đối đứng lên, cầm trúc trượng rời đi.
Hắn cầm bút lên, viết tin tức, nhét vào chân Thiên Cơ bồ câu, thả ra, từng cái lông trắng như tuyết rơi xuống.
Đế Kinh.
Trong quán trà hẻm nhỏ.
Mỹ phụ Thiên Thiên thu chim bồ câu lại, lấy xuống tin tức trên chân chim, nhìn thoáng qua, đôi mày đẹp khẽ nhăn lại.
Nàng trịnh trọng xếp lại thư tín, bước lên tầng cao nhất lầu các.
Viết tin tức ra, thả bồ câu, đưa tin khắp thiên hạ.
Từ trụ sở Thiên Cơ bồ câu, một truyền hai, hai truyền bốn…
Rất nhanh, khắp nơi trên Đại Chu đều biết được tin này.
Mặc kệ là võ lâm hay miếu đường, đều có chút hỗn loạn, rất nhiều người đoán được một cỗ hương vị không bình thường đang xuất hiện.
Ba vị chư tử đi Bắc Lạc, mang theo quyết tâm.
Giống như hoàng hôn trên núi chống lại vận mệnh của mình lần cuối.
Không ít người trong võ lâm nhận được tin tức, một ít đồ đệ Bách gia đều lặng im đi Bắc Lạc, muốn tận mắt chứng kiến trận chiến này.
Tây quận, bên trong đại trướng.
Bá Vương sau khi biết được tin này, trong mắt lóe sáng.
“Thiêu thân lao vào lửa.”
Hạng Thiếu Vân thở dài một hơi.
Tay khẽ chà sát một cái, mật tín trong tay liền bị đốt thành tro tàn.
“Dù có thêm Mặc Bắc Khách cùng với Khổng Tu cũng không thắng được…”
“Thời đại Chư Tử Bách Gia đã kết thúc.”
Hạng Thiếu Vân lắc đầu, cảm khái.
Hắn đứng lên, ngoài trướng, ánh trăng thanh lãnh, hắn nhìn quầng trăng, chậm rãi đi, đến bên cạnh tảng đá lớn sông Đông Diễn.
Nhìn dòng nước lao nhanh trong sông Đông Diễn, bọt nước trắng xóa theo hướng đông chảy đi, cuốn trôi bao nhiêu thế hệ anh hùng.
Hạng Thiếu Vân nhìn nước sông, nắm chặt tay lại.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn.
Nếu như không mạnh lên, cuối cùng sẽ có một ngày hắn cũng giống như Bách Gia chư tử vậy, vô lực kết thúc.
Đế Kinh.
Trong sương phòng hoàng thành.
Đường Hiển Sinh xem mật tín trong tay, mắt nheo lại, ngón tay điểm nhẹ lên bàn.
“Bắc Lạc Lục thiếu chủ… Thiên hạ đệ nhất thế lực tu hành, Bạch Ngọc Kinh.”
Trong miệng Đường Hiển Sinh thốt lên hết chữ này đến chữ khác.
“Thật sự là một thế lực khiến người khác kiêng kỵ.”
Hắn nhìn về phía Đường Nhất Mặc đang dựa ngoài cửa, chậm rãi mở miệng: “Nhất Mặc.”
Đường Nhất Mặc đẩy cửa đi vào.
“Vốn định để mai đi một chuyến Bạch Ngọc Kinh, thế nhưng, một khi vi phu ra khỏi Đế Kinh, sợ sẽ gặp phải đủ loại ám sát.”
“Ngươi chính là tu hành giả, ngày mai thay vi phu đi một chuyến đến Bắc Lạc thành đi, mở mang kiến thức một chút, trận đánh lần này sẽ là trận quyết đấu rung động thiên hạ.”
Đường Hiển Sinh nở nụ cười ấm áp, nói.
Đường Nhất Mặc nhíu mày.
Mặc dù trong lòng không muốn, thế nhưng, Đường Nhất Mặc vẫn không từ chối, cuối cùng gật đầu, nói: “Được.”
Sau đó thì im lặng biến mất trong màn đêm.
Đường Hiển Sinh nhìn thân ảnh Đường Nhất Mặc biến mất.
Nụ cười trên mặt dần tan biến.
Hôm sau.
Bầu trời vẫn âm u như cũ.
Bên trong tầng mây dường như chứa đựng một trận mưa to, áp lực khiến người ta không thể thở nổi.
Từ xa nhìn lại, mây đen như muốn phá trời rơi xuống.
Bình nguyên bên ngoài Bắc Lạc thành.
Có ba cỗ xe ngựa chậm rãi chạy tới, xốc lên tro bụi mù mịt, tiếng vó ngựa xé rách sự yên tĩnh của buổi sáng.
Ba người xa phu có chút khẩn trương, bị một cỗ áp lực không hiểp ép cho bọn hắn không thở nổi.
Xe ngựa dừng lại trên bình nguyên cách năm dặm ngoài Bắc Lạc thành.
Vải mành xốc lên, hiện ra ánh mắt của ba người trong xe ngựa.
“Bắc Lạc…”
Tạ Vận Linh cảm khái.
Sau đó, đi ra từ trong xe ngựa, đạp lên cát đá.
Hoa Đông Lưu vác kiếm, cũng đi ra từ xe ngựa, Công Thâu Vũ im lặng đứng cạnh hai người.
Ba lão già, tuổi tác cao, khắp khuôn mặt toàn là nếp nhăn.
Tâm trạng bọn hắn thoải mái, mang theo quyết tâm, mang theo chờ mong, xuống xe ngoài Bắc Lạc thành năm dặm, đi bộ về phía Bắc Lạc thành.
Trên tường thành Bắc Lạc thành.
Lục Trường Không một thân giáp trụ, ánh mắt nhìn thẳng bên dưới tường thành, ba lão giả chậm rãi đi trong sắc trời âm u.
La Nhạc cùng với La Thành đeo đao đứng bên người hắn.
Trên mặt La Thành có chút kinh ngạc.
“Đây là chư tử Đạo Tông, Kiếm phái cùng với Cơ Quan gia?”
Lục Trường Không khẽ vuốt cằm.
“Bọn hắn vì sao muốn đi tới Bắc Lạc như vậy? Thiếu chủ… Không phải bọn hắn có thể chống lại!”
La Nhạc nhịn không được cau mày nói.
“Bọn hắn mạnh, nhưng cũng là người, mà thiếu chủ được tiên duyên, đã sớm không phải là người…”
Lục Trường Không chắp tay, lắc đầu: “Bọn hắn chẳng qua là không muốn khiến cho một thời đại sụp đổ mà không có chút tiếng tăm gì, bọn hắn muốn dùng cách này để tạm biệt thiên hạ, nói là bọn hắn đã từng đứng trên đỉnh.”
La Thành cùng với La Nhạc lập tức im lặng.
Bọn hắn hiểu một thời đại trong miệng Lục Trường Không là chỉ cái gì.
Ba vị chư tử, đại biểu cho thời đại Chư Tử Bách Gia.
Mà Lục Phiên, đại biểu cho thời đại Bạch Ngọc Kinh.
Từ thời điểm Thiên Cơ gia quy thuận Bạch Ngọc Kinh, những Bách Gia Chư Tử liền có cảm giác, không sớm thì muộn sẽ có một ngày, Bạch Ngọc Kinh sẽ thống trị bên trên bọn họ.
“Mở cửa thành.”
Lục Trường Không nói.
Ánh mắt hắn lấp lánh, hắn là người Nông gia, mặc dù Nông gia trong Chư Tử Bách Gia đã sớm suy yếu, không so được với Đạo Tông, Kiếm phái, thế nhưng… Dù sao cũng là một thành viên bên trong.
Két, két…
Cửa thành nặng nề chậm rãi mở ra.
Tạ Vận Linh, Hoa Đông Lưu, Công Thâu Vũ ba người ngẩn đầu nhìn phía cổng thành, thấy Lục Trường Không không khỏi cười một tiếng.
Lục Trường Không đứng lặng im trên thành trì, khẽ vuốt cằm nhìn ba người.
“Đi thôi…”
“Đáng tiếc, bây giờ chỉ có ba lão già chúng ta, nếu có thể tập hợp những người khác, như vậy mới náo nhiệt.”
Tạ Vận Linh nói.
Mặc Bắc Khách không vào Bắc Lạc, Khổng Tu bế quan, Vệ Loan đã sớm ngã xuống.
Bên trong Bách gia… Chân chính có thể đi cùng bọn hắn tới Bắc Lạc, lác đác không có mấy người.
Lúc này quay đầu, mới phát hiện, những người đã từng đồng hành, đều đã tan biến trong dòng sông thời gian.
Ba đạo thân ảnh, trong mây đen u ám, bước vào Bắc Lạc thành.
Sau khi ba người vào thành.
Cửa thành chậm rãi khép lại.
Đông!
Giống như khép lại một đoạn thời gian phủ bụi.
Bên ngoài Bắc Lạc thành.
Một trái một phải, đều có xe ngựa chạy tới, xốc lên bụi mù, dừng lại mười dặm bên ngoài Bắc Lạc thành.
Mặc Bắc Khách nhìn cửa thành khép kín kia, khóe mắt run lên.
Tay chắp sau lưng cũng khẽ run lên.
Mặc Củ dựa vào xe ngựa, tay cầm quạt lông, đầu đội luân cân.
Một chỗ khác.
Trong xe ngựa, quốc sư Khổng Tu nằm trong đó, nhìn bầu trời âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mạc Thiên Ngữ mang theo hồ lô rượu, đột nhiên rót rượu vào miệng.
Bên trong Bắc Lạc thành.
Phố dài sạch sẽ, người đi khan hiếm, ba vị lão giả giẫm lên đá xanh vào Bắc Lạc thành, từng bước hướng Bắc Lạc hồ đi tới.
Hai bên quán trà, quán rượu đều trú đầy người.
Đường Nhất Mặc ngồi cạnh cửa sổ trong quán, uống rượu, nhìn ba lão giả hành tẩu dưới đường, ánh mắt lóe sáng.
Hắn trả tiền, xuống khỏi tửu lâu, theo đuôi ba vị lão giả.
Bắc Lạc hồ cũng không xa.
Ba người Tạ Vận Linh rất nhanh đã đến.
Nhìn Bắc Lạc hồ bao phủ trong sương mù kia, Tạ Vận Linh, Hoa Đông Lưu cùng với Công Thâu Vũ ba người bỗng cảm thấy một cỗ áp lực khó hiểu, khiến cho cơ thể không thoải mái.
“Sợ không?”
Tạ Vận Linh quay đầu, nhìn thoáng qua Hoa Đông Lưu, cười nói.
“Sợ? Thời điểm Kiếm Thánh ta tung hoành, Lục Bình An còn chưa sinh ra đấy.”
Hoa Đông Lưu khịt mũi.
“Nói nhỏ chút, ngươi hẳn là chưa nghe qua tính tình của Lục Bình An.”
Công Thâu Vũ lườm Hoa Đông Lưu, âm thanh khàn khàn.
Ngay thời điểm ba người tranh luận.
Bên trong Bắc Lạc hồ, có một chiếc thuyền chậm rãi lướt tới.
Nước hồ bị tách ra, giống như xốc lên màn che mà tách ra.
Một ông lão mặc áo trắng mặt mũi ngây ngô ngồi xếp bằng trên thuyền.
“Là lão già Lữ Động Huyền kia.”
“Cái tên này mũi thính nhất, sợ là đã sớm biết Bạch Ngọc Kinh mạnh mẽ, cho nên đầu phục cho Bạch Ngọc Kinh.”
Tạ Vận Linh cùng với Hoa Đông Lưu không nhịn được, mở miệng nói.
Lữ Động Huyền đứng lên.
Chắp tay, vuốt cằm nhìn ba người.
Tạ Vận Linh cười to.
Bước ra một bước, khí huyết cuồn cuộn khiến mặt hồ nổi sóng, vậy mà đạp nước đi tới.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu liếc nhìn Tạ Vận Linh, khinh thường khịt mũi.
Kiếm trong tay hắn đột nhiên vung lên, thân thể cũng thi triển khinh công, đạp không vung kiếm, hướng thuyền mà chém tới.
Còn Công Thâu Vũ thì nhảy vào hồ, giày dưới chân phát sinh biến hóa, thúc đẩy thân thể của hắn hướng thuyền trong hồ mà đi.
Ba người đều thi triển thủ đoạn tiến đến thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ liền bắt đầu dao động, hướng trong hồ mà đi.
Sương mù dày đặc liền nuốt sống thân ảnh bọn hắn.
Đường Nhất Mặc đứng im lặng bên hồ, huyết dịch trong cơ thể hắn yên tĩnh lại, linh khí bên trong khí đan giống như đông lại.
Dường như trong hồ kia có một tồn tại kinh khủng khiến hắn run sợ.
“Bắc Lạc… Lục thiếu chủ!”
Đường Nhất Mặc không phải lần đầu tiên nghe đến cái tên này, thế nhưng, lại là lần đầu tiên cảm nhận được sự khủng bố của danh tự này.
Mây đen tích tụ đã lâu giờ khắc này không chịu nổi nữa.
Mưa rơi giống như màn che, từ trên trời rơi xuống, nước mưa làm mặt hồ nổi lên gợn sóng.
Trên thuyền.
Bốn lão giả đều không che mưa, ngồi im lặng xếp bằng trên thuyền.
Càng vào sâu trong hồ, thì càng có thể cảm nhận được áp bách trong thiên địa.
Cuối cùng, thuyền cô độc không tiến tới nữa.
Sương mù dày đặc bị phá vỡ.
Xuyên qua màn mưa, bọn hắn cuối cùng cũng thấy được hòn đảo.
Phảng phất thấy được tiên đảo Hồ Tâm đảo.
Bên trên đảo có lầu các, bên trên sân thượng, có thiếu niên áo trắng ngồi ngay ngắn trên xe lăn màu bạc, một tay chống cằm, một tay cầm bàn cờ.
Tỳ nữ che dù, công tử đánh cờ.
Như một bức tranh tuyệt đẹp.