TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 145: Bọn hắn cuối cùng vẫn là già (2)

Người dịch: Duy Cường

Bắc Lạc bờ hồ.

Trong hồ nổi lên từng cột sóng lớn, phảng phất có một luồng uy áp kinh khủng lan tràn ra.

Không ít người trong võ lâm, nho sinh của Nho gia, sắc mặt đồng thời biến đổi, nước hồ giống như từng con dã thú đang điên cuồng gào thét, xông mạnh vào bờ, chấn động lên từng cơn sóng bạc cao ngất.

Sắc mặt của Lục Trường Không rất phức tạp.

Sau lưng hắn, La Nhạc cùng La Thành cũng bùi ngùi không thôi.

Chư Tử Bách Gia... Xem như triệt để té ngã ở Bắc Lạc thành.

Từ Cự tử của Âm Dương gia Vệ Loan bắt đầu, Bắc Lạc thành phảng phất biến thành nơi mai táng của Cự tử Bách gia.

Đường Nhất Mặc yên lặng đứng bên cạnh bờ hồ.

Hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào mặt hồ quanh quẩn sương mù dày đặc, dường như có thể xuyên thủng màn sương mờ, thấy được cảnh tượng đại khủng bố bên trên Hồ Tâm đảo.

Đây là lần đầu tiên Đường Nhất Mặc cảm nhận được mùi vị của tuyệt vọng.

Từ khi hắn được tiên nhân truyền pháp, mở ra đầu kinh mạch thứ nhất.

Gần như chưa từng gặp đến bất kỳ đối thủ nào.

Ngoại trừ bên trong Long Môn bí cảnh, gặp phải binh tượng, có điều cho dù là binh tượng hắn cũng không hề sợ hãi, có thể đối phó.

Thế nhưng giờ khắc này.

Cảm nhận được uy áp kinh khủng từ trên Hồ Tâm đảo truyền đến.

Hắn liền can đảm phản kháng cũng không có, cách một mặt hồ, hắn còn có thể cảm thấy được sức mạnh khủng khiếp như thế.

Đừng nói đến đối diện với người phóng ra uy áp.

"Bắc Lạc... Lục thiếu chủ!"

Đường Nhất Mặc gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Thì ra, Đường Nhất Mặc hắn còn kém xa lắm.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, ngừng lại ở ven bờ hồ.

Đường Nhất Mặc quay đầu nhìn lại.

Chợt nhìn thấy một trung niên mặc y phục màu trắng, bên hông đeo một thanh đao mổ heo, đang cẩn thận từng li từng tí, trên nét mặt tràn đầy vẻ trìu mến, đỡ một vị đạo cô từ trong xe ngựa đi ra.

"Như nhi, cẩn thận."

Nhiếp Trường Khanh nói.

Ánh mắt của đạo cô đờ đẫn, bàn tay nắm lấy tóc mai của người đàn ông trung niên mặc bạch y.

Hắn đỡ đạo cô đi tới bên bờ hồ, tìm một chiếc thuyền nhỏ nhảy lên.

Ánh mắt của Đường Nhất Mặc nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên này.

Bỗng nhiên.

Trên chiếc thuyền nhỏ, dường như có cảm giác, người đàn ông đang cầm sào chống thuyền quay đầu lại, liếc mắt nhìn Đường Nhất Mặc một cái.

Đường Nhất Mặc cảm giác như tinh thần bị mạnh mẽ đánh một chùy.

Đặng đặng đặng, thân thể hắn không bị khống chế, liên tục lui lại mấy bước.

Nơi ngực bị nghẹn lại, dường như có một ngụm máu trào lên, muốn phun ra.

"Thật mạnh!"

Trong lòng Đường Nhất Mặc hoảng sợ, chẳng qua là một ánh mắt, lại khiến cho hắn cảm giác được kinh khủng không thể ngăn cản, phảng phất thanh đao mổ heo bên hông kia, tùy thời tùy lúc có thể bay ra chém đầu hắn bất kỳ lúc nào.

"Người này... Là ai?"

Đường Nhất Mặc hít một hơi thật sâu, khôi phục lại tinh thần.

"Bên hông có đeo đao mổ heo, người này hẳn là xa phu của Bắc Lạc Lục thiếu chủ."

Một vị giang hồ võ giả mở miệng nói.

Thân thể của Đường Nhất Mặc chấn động một cái.

Xa phu?

Vẻn vẹn chỉ là xa phu?

Một vị xa phu liền mạnh như vậy?

Vốn dĩ trong nội tâm có chút kiêu ngạo vừa nổi lên, tại thời điểm này, bị sụp đổ tan nát không còn sót lại chút nào.

...

Bên trên Hồ Tâm đảo.

Ánh sáng chói lọi.

Hoa đào nở rộ, sắc hoa màu hồng che kín một nửa hòn đảo, cánh hoa mềm mịn như gò má đỏ bừng của nàng thiếu nữ, mang theo vẻ e ấp ngượng ngùng, nhưng cũng cực kỳ quyến rũ.

Linh khí phun trào dày đặc trên Hồ Tâm đảo, làm cho hàm lượng linh khí trên đảo càng ngày càng nồng đậm.

Triều Thiên linh cúc phun ra linh khí.

Bích La Đào thụ cũng đang phun ra linh khí.

Hai loại linh thực, tranh nhau khoe sắc.

Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, thân hình hơi tựa vào lan can, bạch y tung bay, vài sợi tóc mai cũng lơ lửng theo từng cơn gió phất qua.

Ngưng Chiêu thu dù, yên tĩnh đứng một bên.

Ngón tay của Lục Phiên nhẹ nhàng gõ vào thành xe lăn, âm thanh vang vọng khắp nơi trên đảo.

Trên đảo.

Ánh mắt của Tạ Vận Linh mê đắm nhìn mây đen trên bầu trời đang dần dần tiêu tán, cùng ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.

Ánh nắng giương trên gương mặt trên người hắn, xua tan đi khí lạnh do mưa rào mang lại, đem đến cảm giác ấm áp toàn thân.

Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu tựa như nhập ma, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía Lục Phiên.

Một kiếm kia, xuất quỷ nhập thần, như từ trên chín tầng trời giáng xuống, khiến cho hắn đến lúc này vẫn còn chưa quên được.

"Nửa đảo hoa đào nở rộ, có thể hình thành linh khí gió lốc, đừng có lãng phí cơ hội linh khí tụ hợp quý giá này."

Lục Phiên thản nhiên nói.

Âm thanh truyền đến khắp nơi trên đảo.

Lời nói hạ xuống.

Đám người trên đảo đồng thời giật mình.

Cảnh Việt xếp bằng ngồi dưới đất, vận chuyển công pháp, điên cuồng hấp thu linh khí vào cơ thể.

Y Nguyệt cũng cẩn thận tỉ mỉ, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu hành.

Nhiếp Song chạy như điên ra, đến dưới bóng mấy cây linh cúc, đánh một bộ quyền pháp, trong lúc luyện quyền, thân thể nhỏ bé của hắn có hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, linh khí quấn quanh bên người.

Tiểu Phượng Nhất từ trong khe hở vạt áo của Bạch Thanh Điểu chui ra, nhảy xuống đất, giống như một quả cầu bằng lông tơ, ở trên mặt đất nhảy nhót.

Sau đó, giống như tìm tới một trò chơi mới, bắt đầu ở trên đảo chạy như điên khắp nơi.

Linh khí cuốn lên, rót vào trong cơ thể của nó.

Trên gương mặt của Bạch Thanh Điểu hiện lên một vẻ kinh ngạc, sau đó cũng học theo vận chuyển Cửu Hoàng biến, mơ hồ có khí lưu quấn quanh trên cơ thể của nàng.

Trên chiếc thuyền gỗ cô độc, Lữ Động Huyền cũng không còn giả chết, vội vàng đứng lên, hấp thu linh khí.

Tạ Vận Linh khẽ giật mình, sau đó cũng biết cơ hội quý giá, cũng bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí.

Hoa Đông Lưu cùng Công Thâu Vũ bởi vì không có tu hành pháp môn, không biết cách hấp thu linh khí, chỉ có thể dùng ánh mắt ước ao nhìn về xung quanh, tuy nhiên, cơ thể được linh khí bao phủ.

Đối với bọn hắn cũng mang lại một số cải biến.

Trên lầu các.

Lục Phiên nhìn về phía Ngưng Chiêu nói.

"Đi đi, mặc dù ngươi đã đột phá vào Thể Tàng, nhưng cơ hội này cũng không nên bỏ lỡ."

"Nửa đảo hoa đào nở rộ tạo nên linh khí cuồng triều, cực kỳ quý giá, lần sau muốn gặp lại cũng không biết phải chờ đến khi nào."

Ánh mắt của Ngưng Chiêu hơi gợn sóng.

Đôi môi hồng của nàng hơi nhếch lên một chút, sau đó hướng về phía Lục Phiên khom người.

"Vâng."

Váy trắng tung bay, Ngưng Chiêu liền quay người xuống lầu.

Ngồi xếp bằng hấp thu linh khí.

Trên tầng hai của tòa nhà, chỉ còn lại một mình Lục Phiên.

Hắn dựa lưng vào Thiên Nhận Y, bàn tay khoác lên trên tay cầm xe lăn do Phượng Linh kiếm biến thành, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

Trên bậc cầu thang bằng đá của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.

Tiếng tỳ bà vang lên như mưa rơi, như châu ngọc rơi trên mâm vàng, khi thì gấp rút dồn dập, có lúc lại khoan thai nhẹ nhàng.

Đôi môi đỏ của Mính Nguyệt nhếch lên, một tay ôm tỳ bà, một tay như tinh linh nhẹ nhàng nhảy múa, tới lui đi về trên những sợi dây đàn, nàng quan sát Lục Phiên cùng Bách Gia chư tử chiến đấu, có một chút cảm ngộ, lại gặp dịp linh khí cuồng triều, trong mơ hồ, dường như đã tìm được bí quyết dẫn động linh khí.

Tiếng tỳ bà biến đổi, trở nên càng ngày càng phấn chấn lòng người, làm cho khí huyết của người nghe phảng phất cũng bị dẫn động.

Lữ Mộc Đối không mượn linh khí tu hành như mọi người.

Hắn lấy giấy cùng bút ra.

Vỗ ngực ho ra một ngụm máu.

Hắn dùng máu thay mực, viết một bức tin.

"Mưa dầm, Bắc Lạc, đảo Hồ Tâm. Bốn Chư tử của Đạo tông, Kiếm phái, Cơ Quan gia, Thiên Cơ gia, khiêu chiến chủ nhân Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An, bại. Một ý nghĩ của Lục Bình An, nửa đảo hoa đào nở rộ, một bàn tay chấn nát tầng mây, ánh sáng trên trời giáng xuống. Tế lễ kết cục của Chư Tử Bách Gia, chỉ còn lại một tiếng thở dài, than tiếc cho sự đổi thay của thời đại."

Lữ Mộc Đối đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, trên gương mặt tràn đầy vẻ hưng phấn cùng xúc động.

Bàn tay khô gầy của hắn run run đem thư nhét vào chân của Thiên Cơ bồ câu.

Âm thanh "Ục ục" vang lên.

Thiên Cơ bồ câu giương cánh, làm rơi xuống mấy chiếc lông vũ màu trắng, cuốn theo linh khí, hóa thành một tia sáng màu trắng, trong chớp mắt tan biến trong màn sương mù dày đặc.

Ngay thời điếm Lữ Mộc Đối thả Thiên Cơ bồ câu.

Lục Phiên đang dựa vào lan can, chậm rãi híp mắt.

Trước mắt của hắn, dòng thông báo của hệ thống mà Lục Phiên chờ đợi lâu nay, cuối cùng cũng hiện ra.

"Chúc mừng kí chủ hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ..."