Người dịch: Duy Cường
Ven hồ, gió thổi nhè nhẹ.
Nửa đảo hoa đào chập chờn trong gió, từng hạt mưa óng ánh từ trên mặt cánh hoa lăn xuống, lưu lại vài tia nước nhỏ xíu, nhàn nhạt giữa nụ hoa.
Tòa lầu Bạch Ngọc Kinh, trên sân thượng tầng hai.
Lục Phiên nhíu mày, sắc mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Tinh thần của hắn tập trung vào cột [nhiệm vụ], lập tức có một dòng thông báo hiện lên.
"Nhiệm vụ chính tuyến: Cải tạo Ngũ Hoàng đại lục thành Ngũ Hoàng đại thế giới (đã tiếp nhận nhiệm vụ), tiến độ trước mắt: Đê võ (đánh giá nhiệm vụ chưa mở ra)."
"Nhắc nhở: Kiểm tra đến thế giới hiện tại, có ba người đạt đến Thể Tàng cảnh, có thể mở ra nhiệm vụ thăng cấp thế giới, có mở ra hay không?"
Thông báo của hệ thống làm hai đầu lông mày của Lục Phiên hơi nhíu lại.
Nhiệm vụ thăng cấp thế giới?
Còn có loại nhiệm vụ này?
Lục Phiên từng dự đoán, có lẽ Ngũ Hoàng đại lục rất nhanh sẽ đủ tiêu chuẩn thăng cấp trở thành trung võ thế giới.
Nhưng mà, không nghĩ tới, quá trình dường như nhanh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Bởi vì số người đạt đến Thể Tàng cảnh?
Ánh mắt Lục Phiên hơi nheo lại, cả người rơi vào trong trầm tư.
Trong mơ hồ, hắn có một loại cảm giác, nhiệm vụ lần này hình như cũng không đơn giản.
Hắn không xác định được nội dung kiểm tra là cái gì.
Thế nhưng, một cái nhiệm vụ liên quan đến vấn đề thế giới thăng cấp, xem ra... Cũng sẽ không nhẹ nhàng.
Ánh mắt hắn nhìn chăm chằm vào lời thông báo của hệ thống.
Lục Phiên trầm tư thật lâu.
"Hệ thống, nhiệm vụ thăng cấp thế giới, nội dung cụ thể là cái gì?"
Trong lòng Lục Phiên hỏi thăm hệ thống.
"Nhiệm vụ thăng cấp thế giới, một khi phát động không thể hủy bỏ, nếu như kí chủ lựa chọn không tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ sẽ hoãn lại ba mươi ngày, sau ba mươi ngày, nhiệm vụ tự động mở ra."
"Nhắc nhở hữu nghị: Bởi vì kí chủ trong thời gian rất ngắn đã phát động được nhiệm vụ thăng cấp thế giới, cho nên độ khó của nhiệm vụ tăng lên mười phần trăm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng gấp đôi."
Lục Phiên khẽ giật mình.
Ngón tay gấp rút gõ gõ vào thành xe lăn, chứng tỏ nội tâm của hắn đang xoắn xuýt.
Dù cho lúc này Lục Phiên không tiếp nhận nhiệm vụ, sau ba mươi ngày cũng sẽ tự động mở ra.
Theo sự miêu tả của hệ thống, nhiệm vụ này cũng không đơn giản.
"Nếu là nhiệm vụ thăng cấp thế giới thất bại... Sẽ có hậu quả gì?"
Lục Phiên hỏi đến vấn đề hắn quan tâm nhất.
Mặc dù nhiệm vụ còn chưa bắt đầu đã có suy nghĩ tiêu cực, nghĩ đến hậu quả khi thất bại.
Thế nhưng, Lục Phiên vẫn cảm thấy mình nên tìm hiểu kĩ một chút sẽ tốt hơn.
"Nhiệm vụ lên cấp thất bại, lực lượng bảo hộ thế giới sẽ bị hủy bỏ."
Thông báo của hệ thống bắn ra.
Trong lòng của Lục Phiên cảm giác rất nặng nề.
Câu trả lời này, để Lục Phiên nghe được rất nhiều vấn đề tiềm ẩn phía sau.
Lực lượng bảo hộ thế giới...Là dùng để bảo vệ Ngũ Hoàng đại lục sao?
Tại sao lại có lực lượng bảo hộ thế giới?
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục còn có những thế giới khác?
Một khi lực lượng bảo hộ thế giới bị hủy bỏ, có phải hay không mang ý nghĩa, Ngũ Hoàng đại lục sẽ gặp phải những thế giới khác?
Nếu là gặp được cùng là Đê võ thế giới, như vậy cũng còn tốt một chút.
Nhưng nếu gặp được trung võ, thậm chí là cao võ thế giới... Ngũ Hoàng đại lục chưa hẳn có thể chống lại được.
Có lẽ sẽ bị những thế giới khác nuốt chửng!
Đây là điều mà Lục Phiên không muốn nhìn thấy, trải qua thời gian lâu như vậy, không chỉ là vì tâm huyết của hắn đã bỏ ra, bên trong Đại Chu triều Bắc Lạc thành còn có người nhà của hắn.
Đám người Lục Trường Không, Nghê Ngọc, Ngưng Chiêu, đều tính là người nhà của hắn.
Bạch Ngọc Kinh là thế lực mà hắn hao tốn rất nhiều tâm huyết mới chế tạo ra.
Hắn không muốn nhìn thấy tất cả những thứ này, cuối cùng quay đầu thành không.
Thân hình Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, hắn thở dài một hơi dài, dường như muốn đem tất cả áp lực trong lòng phát tiết ra ngoài.
"Cuối cùng vẫn phải đối mặt..."
Trầm tư một lát, ánh mắt của Lục Phiên ngưng tụ lại, làm ra quyết định cuối cùng.
"Hệ thống, tiếp nhận nhiệm vụ thăng cấp thế giới..."
Lời nói của Lục Phiên vừa hạ xuống.
Hệ thống yên lặng một hồi lâu.
Sau đó, có một dòng thông báo hiện ra.
"Thuyết minh nhiệm vụ: Thiên ngọai hữu thiên, là một đại năng muốn rèn đúc ra Huyền Huyễn thế giới, cần phải có năng lực bảo vệ thế giới đã chế tạo, không bị xâm hại."
"Nhiệm vụ thử thách: Chống cự bốn vị lưu lạc giả đến từ thế giới bên ngoài, bao gồm linh thức phân thân của một vị bá chủ vị diện từ trung võ thế giới xâm lấn (tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ: Bạch Ngọc Kinh bất diệt.)"
Tầm mắt của Lục Phiên bỗng nhiên ngưng tụ, bắn ra ánh sáng chói lọi đến cực điểm.
Vào lúc hắn nhìn thấy nội dung nhiệm vụ.
Linh khí trong cơ thể bỗng nhiên xoay tròn, linh áp kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Hồ Tâm đảo.
Làm cho nước hồ xung quanh Hồ Tâm đảo đột nhiên bị đè ép, lõm xuống dưới mấy tấc.
Đám người trên đảo bị biến cố đột ngột làm cho giật mình, từng đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh, không biết cảm xúc của Lục Phiên tại sao lại thay đổi kịch liệt như vậy.
"Quả nhiên... Thiên ngoại hữu thiên!"
Lục Phiên siết chặt nắm đấm.
Làm một người xuyên việt, thiên ngoại hữu thiên hắn có thể tiếp nhận, ngay từ lúc bắt đầu, Lục Phiên đã suy đoán bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục sẽ còn có thế giới khác tồn tại.
"Tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ... Là giữ cho Bạch Ngọc Kinh bất diệt sao? Nghe... Dường như có chút tàn khốc."
Hai mắt Lục Phiên hơi híp lại.
"Thành công tiếp nhận nhiệm vụ, bốn vị lưu lạc giả khoảng ba tháng sau sẽ giáng lâm..."
Trước mắt hắn lại lần nữa bắn ra lời thông báo của hệ thống.
Tuy nhiên, sau khi thông báo hiện ra, lại không còn có bất cứ động tĩnh gì.
Trên bầu trời, mây đen bị Lục Phiên vỗ một chưởng tản mát đi, chậm rãi ngưng tụ lại, che khuất ánh nắng.
Cả người Lục Phiên rơi vào trạng thái trầm tư, nhìn mặt hồ, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ba tháng... Thời gian còn lại là ba tháng sao?
Phảng phất nghĩ đến điều gì, hai đầu lông mày của Lục Phiên nhíu chặt lại, hệ thống nói là bốn vị lưu lạc giả sau ba tháng nữa sẽ buông xuống.
Thế nhưng... Dường như cũng không nói, vị bá chủ vị diện của trung võ thế giới sau ba tháng mới giáng lâm!
...
Nam quận!
Nam Tấn thành, mưa dầm rả rích, mây đen dày đặc che khuất ánh mặt trời.
Làm một tòa biên thành của Nam quận, tiếp tục hướng ra bên ngoài là vùng đất hoang dã, qua khỏi vùng đất hoang dã là nơi sinh sống của một trong Ngũ Hồ, các bộ lạc của người Nam Man.
Nam Man thường xuyên phát sinh chiến tranh với Nam Tấn thành, vùng đất hoang dã này cũng tự nhiên trở thành nơi chôn xương của những thi thể vô danh, trong đó chôn không ít người man.
Mưa dầm liên miên rơi xuống.
Một trận đánh nhỏ kết thúc, binh lính Nam Tấn thành đem thi thể người man của Nam Man gom lại, toàn bộ đều ném vào bên trong hoang dã.
Một vị binh lính Nam Tấn thành, ăn mặc áo giáp, căm ghét xoa xoa tay.
"Đi thôi, người man không có tên nào tốt, đem những thi thể này đều vứt ở đây đi."
"Dã thú bên trong hoang dã, sẽ giúp bọn hắn nhặt xác."
Binh lính nói.
Một vài binh lính khác cũng dồn dập phụ họa theo.
Bọn hắn đối với người man của Nam Man không có một chút nào hảo cảm.
Hằng năm, Nam Tấn thành có không ít binh sĩ chết đi, không ít gia đình vì vậy mà phải cửa nát nhà tan.
Tuy nhiên, binh lính nhất định phải kiên cường chống đỡ, bởi vì một khi không thủ được, để cho người man xâm nhập Nam Tấn thành, toàn bộ Nam Tấn thành đều phải gặp tai nạn.
Ầm ầm!
Mây đen tụ tập, trên bầu trời, chợt có tiếng sấm sét nổ vang.
Sấm sét đáng sợ như là hung thú đang gầm thét, xé rách bầu trời đang mưa dầm.
Chung quanh hoang dã.
Có tiếng gầm rú của từng con sói đói đang vang vọng, từng con sói đói bị nước mưa xối tơi tả từ trong bụi cỏ đi ra, trong ánh mắt xanh biếc tràn đầy hung ác và tham lam.
Bọn hắn nhìn đống thi thể xếp thành gò, ngổn ngang trên vùng đất hoang vu.
Nước dãi từ trong miệng chảy xuống ròng ròng.
Mấy con sói đói nhìn nhau, sau đó, dồn dập cất bước chạy nhanh, nước bùn hôi thối bắn lên tung tóe xông về đống thi thể của người man.
Bỗng nhiên.
Trong đống thi thể.
Có một bóng người ngồi dậy.
Nước bùn văng khắp nơi.
Động tác chạy như điên của đàn sói hơi ngưng lại, sau đó ngừng hẳn, khí thế hung ác hướng về bóng người mới ngồi dậy kia, nhe răng trợn mắt.
Tạch tạch tạch...
Thân ảnh này không ngừng vặn vẹo cổ.
Xương cốt va chạm phát ra âm thanh giòn tan.
"Ừm?"
Thân hình ngồi dậy phát ra âm thanh hừ mũi.
Mấy con sói đói đột nhiên đánh tới, trong không khí ngoài mùi hôi thối của đất bùn còn kèm theo mùi máu tươi.
Thân ảnh đang ngồi, lung lay đứng dậy.
Tròng mắt lộc cộc xoay chuyển, liếc mắt nhìn đàn sói.
Đám sói đang điên cuồng nhào tới, trong đôi mắt vốn chứa đầy vẻ hoang dã hung ác, chợt trở nên ảm đạm, ngã xuống đất.
Thân thể co giật mấy cái, mất đi khí tức sinh mạng.
Nước mưa đổ xuống, cọ rửa đi chút hơi ấm còn sót lại trên thân thể của bọn chúng.
"Sinh linh cực kỳ yếu ớt, thật là may mắn, gặp được một cái đê võ thế giới vừa mới sinh ra, còn cực kỳ non nớt..."
Thân ảnh đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, bất chợt nở nụ cười.
...
Nam Giang nội thành.
Tâm tình của Đường Bạch Vân trở nên có chút thấp thỏm lo âu.
Đối diện với hắn, một thân hình được bao bọc chặt chẽ trong lớp y phục đen, đang yên lặng đứng, Đường Bạch Vân có khả năng cảm nhận được, dưới lớp áo bào màu đen một đôi mắt cực kỳ sắc bén cùng nóng bỏng, tràn đầy dã tính hung ác.
"Đường đại công tử... Đường thái thú cùng với Đại Tế Ti của tộc ta đã đạt thành hợp tác, tộc ta cực kỳ có thành ý, Đường công tử cũng nên thể hiện ra thành ý của mình đi, ta nghe nói Nam Quận có một chỗ Long Môn bí cảnh, chi bằng... Để cho dũng sĩ của bộ lạc ta mở mang kiến thức một chút?"
Đường Bạch Vân không nói gì, vẻ mặt mặc dù hiện lên vẻ khó chịu, nhưng trên môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Điều kiện mà Phụ thân ta cùng Đại Tế Ti của quý tộc nói tới, bên trong chưa từng nhắc đến Long Môn bí cảnh."
Đường Bạch Vân nói: "Long Môn bí cảnh chính là vùng đất đại hung, vì an toàn của dũng sĩ quý tộc, vẫn là không nên tự ý đi vào, tránh đi thương vong không cần thiết."
Bóng người dưới lớp hắc bào, phát ra tiếng cười khàn khàn.
"Đường đại công tử..."
"Theo ta biết được, Tam công tử của Đường thái thú Đường Nhất Mặc, dường như là tu hành giả thần bí mà hiện nay Đại Chu đang lưu truyền sôi sùng sục, thực lực cực mạnh, so với Đại Tông Sư cũng không hề thua kém chút nào."
"Ồ? Ngươi nói tam đệ của ta? Tam đệ thật sự nhận được tiên nhân truyền pháp, chính là phụ tá đắc lực của phụ thân ta hiện nay."
Sắc mặt của Đường Bạch Vân vẫn như thường, nói.
"Phụ tá đắc lực? E rằng chính là người thừa kế Nam Quận Thái Thú trong tương lai... Hắc hắc hắc."
Người áo đen nở một nụ cười âm u.
Con ngươi của Đường Bạch Vân co rụt lại, nắm đấm đột nhiên siết chặt.
"Cha ta vẫn chướng mắt đứa con riêng do nô tỳ sinh ra kia... Trong thân thể chảy xuôi một nửa huyết mạch nô tỳ đê tiện, phụ thân ta không phải là người ngu ngốc, làm sao có thể lập hắn làm người thừa kế?"
Đường Bạch Vân cười nói.
"Chậc chậc chậc..."
"Cái kia khó mà nói chắc được, dù sao, phụ thân ngươi có chút coi trọng tu hành giả, thực lực của tam đệ ngươi, ngươi không có khả năng so sánh được, cho nên... Chung quy vẫn là có khả năng tồn tại, đúng không? Trong lòng của ngươi không phải cũng có lo lắng này?"
Người áo đen nói.
"A, ta bây giờ cũng là tu hành giả!"
Nụ cười trên mặt của Đường Bạch Vân đã tan biến, sắc mặt âm trầm như nước.
"Nhưng mà so với ngươi, hắn mạnh hơn quá nhiều..."
Người áo đen nói.
Bành!
Con ngươi của Đường Bạch Vân dường như ngưng tụ thành một điểm đen, một bàn tay đập mạnh vào trên bàn, sắc mặt tái xanh.
Thân ảnh dưới lớp hắc bào bình tĩnh nhìn xem Đường Bạch Vân, trong mắt mang theo vẻ trêu tức.
"Nam Man ta thờ phụng thực lực, thực lực không đủ, cho dù ngươi là thủ lĩnh bộ lạc, cũng có thể sẽ bị thủ tiêu... Cho nên, thực lực mới là căn bản, Đường đại công tử... Ngươi hay là chú ý thêm một chút đi, hắc hắc hắc."
Bắp thịt trên mặt Đường Bạch Vân tựa hồ hơi hơi rung động.
Một hồi lâu sau.
Hắn buông ra nắm đấm.
Nhìn xem người áo đen, trên mặt từ từ toát ra một nụ cười.