Dịch: Mèo Rừng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Mây đen mông lung.
Mọi người trên đảo vừa cảm thụ được linh áp khủng bố, cho nên không ai dám lên tiếng cả.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, lông mày cau lại, nhìn lên trời, một sợi linh thức đã sớm bắn ra trong yên lặng.
Khi nhận nhiệm vụ kiểm tra thăng cấp thế giới, Lục Phiên đã làm chuẩn bị khi đối mặt với cường địch, nói thật, từ lúc xuất đạo cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa gặp được đối thủ nào ra hồn cả.
Âm Dương gia Chư tử được tính là một người.
Ít nhất thì, có thể khiến cho hắn đứng lên từ xe lăn.
Nhưng đáng tiếc, gánh không được một chiêu thì thi thể của Âm Dương gia Chư tử Vệ Loan đã trở nên lạnh thấu.
Vào lúc đó, Lục Phiên có chút thất vọng.
Một tên có thể chiến đấu cũng không có.
Sau vị Âm Dương gia Chư tử kia, thì thực lực của Lục Phiên cũng đã tăng lên rất nhiều, hiện tại, đã không có địch thủ.
Mà nhắc nhở của nhiệm vụ lần này, sẽ có tình huống mà một tên bá chủ vị diện ở thế giới Trung võ dùng linh thức của mình để tạo phân thân ra, buông xuống thế giới này.
Kỳ thực, trong lòng của Lục Phiên vẫn tồn tại sự mong đợi.
Không biết tên bá chủ vị diện này có thể khiến cho hắn đứng lên từ xe lăn hay không ?
Đương nhiên, vì khá tôn trọng đối phương, nên Lục Phiên có hơi gấp gáp.
Chờ đợi rất lâu.
Gió thổi nhẹ nhàng, làm cho những bông hoa cúc ở hai bên đảo chợt lay động.
Mặt hồ nổi lên những tầng gợn sóng nhẹ nhàng, tuy nhiên, lại không có động tĩnh gì.
Giữa thiên địa đều trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Mây đen cũng đang lặng lẽ tán đi, lộ ra ánh nắng chói chang.
‘’Hm?’’
‘’Không phải buông xuống một cách trực tiếp sao? Cũng hoặc là, buông xuống ở địa phương khác?’’
Lục Phiên nhíu mày.
Hồ Tâm đảo vẫn phong khinh vân đạm như trước.
Nhiệm vụ nhắc nhở có bốn lưu lạc giả, sẽ giáng lâm vào ba tháng sau, tuy nhiên…Tên bá chủ vị diện ở thế giới trung võ kia, cũng không có bảo như thế.
Cho nên, Lục Phiên suy đoán, là tên kia phải hàng lâm ngay tức khắc mới đúng.
Lục Phiên đợi nửa ngày, cũng không có động tĩnh gì, bèn cảm giác được mùi vị buồn tẻ, mất hứng thú.
Trên thực tế, trong nội tâm của Lục Phiên không có bao nhiêu lo lắng cả, dù sao thì, thực lực hiện bây giờ của hắn, đã là luyện khí tầng bốn, dựa vào sức chiến đấu, có thể siêu việt Thể Tàng, bước vào trung võ.
Một sợi phân thân từ linh thức của bá chủ vị diện thuộc về thế giới Trung võ, Lục Phiên còn có thể lo lắng bao nhiêu?
Ngược lại, thứ khiến hắn tò mò chính là những lưu lạc giả kia.
Căn cứ lý do mà hệ thống nói rõ ra, thì những lưu lạc giả này, là những người bị đào thải sau khi thế giới cải tạo không thành công.
Bọn hắn lang thang ở trong hư vô giữa Đại thiên thế giới, tìm cách chiếm lấy thế giới để có thể một lần nữa khôi phục vinh quang.
So với bá chủ vị diện thuộc về thế giới Trung võ, thì những lưu lạc giả này, có lẽ sẽ khát vọng với thế giới hơn, cũng có độ uy hiếp đối với nhiệm vụ của Lục Phiên.
Dựa vào xe lăn, Lục Phiên nhíu mày lại, xem ra…hắn không thể lười biếng tiếp được nữa rồi.
Xe lăn tự động đẩy Lục Phiên đi xuống lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Dưới lầu các, trên hòn đảo.
Lốc xoáy linh khí dần tán đi, hoa đảo nở sáng chói, hoa cúc chập chờn mà đón gió, thật là một cảnh tượng chốn tiên cảnh.
‘’Công tử.’’
Ngay khi Lục Phiên xuống lầu.
Ngưng Chiêu vừa hoàn thành việc ngưng khí bèn mở mắt ra, thướt tha đứng lấy, khom người hướng về phía Lục Phiên một cách cung kính.
Nghê Ngọc cũng gánh nồi đen, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đúng lên.
Ba vị chư tử là Tạ Vận Linh, Công Thâu Vũ, Hoa Đông Lưu dồn dập kinh ngạc nhìn Lục Phiên, đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy được Lục Phiên ở khoảng cách gần như thế.
Bọn hắn bắt đầu đánh gia Lục thiếu chủ trong truyền thuyết.
Hắn ngồi ngay ngắn trên xe lăn màu bạc, trên hai tay của tay vịn xe lăn có chứa một vài hộp cờ, một tay vịn có lửa đỏ, giống như là cây Phượng Linh kiếm kia.
Áo trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, nhìn giống như công tử văn nhã đã đọc đủ thứ sách vở.
Hoa Đông Lưu nhìn xem Lục Phiên, không nghĩ tới sự tồn tại đã vung một kiếm tuyệt thế kia, lại có bộ dáng của thiếu niên tao nhã như thế này.
‘’Lục thiếu chủ.’’
Ba người chắp tay.
Thuyền cô độc ở nơi xa dần lái tới.
Lữ Động Huyền nâng vạt áo, rồi bước lên bờ.
Lục Phiên liếc mắt quét ba người, khẽ vuốt cằm.
‘’Nếu xong chuyện thì thối lui đi.’’
Lục Phiên nói.
Ba người Hoa Đông Lưu, Tạ Vận Linh, Công Thâu Vũ đều ngẩn ra.
‘’Lục thiếu chủ không phải muốn hợp nhất chúng ta lại sao? Tại sao lại cho chúng ta rời đi?’’
Tạ Vận Linh có hơi nghi hoặc, nhìn không được mà mở miệng.
‘’A…’’
Lục Phiên ngồi ở trên Thiên Nhận Y, liếc mắt lườm Tạ Vận Linh, có hơi trầm ngâm.
‘’Nói cũng đúng.’’
‘’Kể từ hôm nay trở đi, Đạo tông, Kiếm phái, Cơ Quan gia đều đã trở thành thế lực dưới trướng Bạch Ngọc Kinh…’’
‘’Đổi tên thành Đạo các, Kiếm các, Cơ Quan các…’’
‘’Tuy nhiên, khác với Thiên Cơ các, Bạch Ngọc Kinh sẽ không hạn chế sự phát triển của các ngươi, các ngươi cạnh tranh lẫn nhau cũng không sao, chỉ cần không diệt môn với nhau, thì ai nấy đều dễ nói chuyện.’’
‘’Mỗi hai năm, sẽ ra một lần sát hạch, căn cứ thành tích của sát hạch, Bạch Ngọc Kinh sẽ phân phát ban thưởng tương ứng, tỉ như linh thạch, tu hành pháp, bảo cụ, linh cụ, này nọ…’’
Ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ vào trên tay vịn xe lăn, thản nhiên nói.
Âm thanh quanh quẩn ở phía trên lầu các, lại khiến cho sắc mặt của các cấp bậc Chư tử đều biến hóa.
Ý tứ của Lục Phiên cũng rất rõ ràng, Bạch Ngọc Kinh sẽ không can thiệp vào sự phát triển của bọn hắn, thậm chí buông tay để cho bọn hắn tranh phong với nhau.
Tạ Vận Linh không tài nào ngờ được, vậy mà lại có kết cục như thế.
Tuy nhiên, kết cục này lại là tốt nhất đối với Tạ Vận Linh và Đạo tông, thậm chí, là một kỳ ngộ khó mà có được.
So với Kiếm phái, Đạo tông dường như chiếm cứ ưu thế lớn hơn, bởi vì Đạo tông có được một cái Long Môn!
Long Môn là bí cảnh tốt nhất trong việc bồi dưỡng tu hành giả, mà trong đó, thực lực của đệ tử Đạo tông có thể được rèn luyện một cách to lớn, chắc chắc vượt xa Cơ Quan gia và Kiếm phía.
‘’Đa tạ Lục thiếu chủ!’’
Không có nói nhiều.
Cả ba người Tạ Vận Linh, Hoa Đông Lưu cùng Công Thâu Vũ đều chắp tay lại.
“Sau này, các ngươi xưng ta là công tử giống với lão Lữ là được.”
Lục Phiên khẽ vuốt cằm, nói.
“Mặt khác, nhắc nhở cái ngươi một chút, kế tiếp, thiên hạ sẽ phát sinh đại biến, các ngươi phải chuẩn bị thật sớm mới được.”
Lục Phiên nói.
Ba người Tạ Vận Linh sững sờ, tựa hồ như không hiểu được vì sao Lục Phiên lại cố ý nhắc nhở như thế.
Thiên hạ sẽ đại biến?
Lục Phiên đang nói sự phân tranh của thiên hạ sao?
Các đại Thái thú rốt cuộc cũng muốn động thủ đối với Đại Chu triều?
Tuy nhiên, thiên hạ phân lâu tất hợp, hộp lâu tất phân, phân tranh, cuối cũng sẽ phải cho ra một cái kết quả.
Đối với miếu đường, thế lực Bách Gia Chư Tử như bọn hắn, kỳ thật không có nhúng tay gì nhiều, không giống với Mặc gia cùng Nho giáo.
Nhưng mà, nếu Lục Phiên đã nói vậy, vậy thì đám người Tạ Vận Linh chỉ có thể khiêm tốn tiếp nhận.
“Đa tạ công tử nhắc nhở.”
Lục Phiên đều thu nét mặt của bọn hắn vào trong mắt, lại không nói gì.
Nhiệm vụ kiểm tra cấp độ thế giới, nói xấu không xấu.
Hiện tại, mặc dù linh khí đã thức tỉnh, toàn bộ Đại Chu đều tiến vào thời đại tu hành giả, tuy nhiên, đại đa số người, đại đa số người đều không cố hết sức để tu hành.
Ngược lại, lại cảm thấy tu hành giả chính là căn bản để quyết định thế cục thiên hạ.
Thứ mà Lục Phiên hi vọng, chính là mọi người có thể mượn tài nguyên để tu hành, sớm ngày đột phá cảnh giới.
Mà không phải nhúng tay vào miếu đường, tranh đoạt thiên hạ…
Thiên hạ cho dù có tốt, thì sao có thể trọng yếu bằng việc thăng cấp thế giới.
‘’Đi thôi.’’
Lục Phiên khoát tay áo.
Ra hiệu đám người Tạ Vận Linh có thể rời đi.