Dịch: Mèo Rừng
(Lan Hoa chỉ [兰花指]: Cử chỉ Lan Hoa, google để biết nó ra làm sao.)
Toàn thân của Tạ Vận Linh chợt căng cứng, một cỗ khí tức ngột ngạt mà băng lãnh quấn chặt lấy thân thể hắn.
Hắc bào nhân này đến cùng là người phương nào?
Bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau lưng hắn, tay hóa Lan Hoa chỉ, thậm chí hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã chạm lên đầu vai của hắn rồi, tốc độ cùng thực lực của người này… Rốt cuộc là mạnh bao nhiêu?
Thân là Đạo các Các chủ, thực lực của Tạ Vận Linh cũng không yếu, dù sao cũng là một trong Bách Gia Chư Tử.
“Nghe nói Đạo tông trở thành thế lực dưới trướng Bạch Ngọc Kinh… Đạo các?”
Hắc bào nhân mỉm cười, bên trong âm thanh khàn khàn đó, kèm theo vài phần quyến rũ.
Nghe được lời này, lông tơ đầy người Tạ Vận Linh đều dựng ngược lên.
Đây là tên yêu ma quỷ quái gì đây!?
“Dùng thân phận của ngươi, hẳn là có thể dễ dàng tiếp cận Bạch Ngọc Kinh nhỉ…”
Bên dưới áo bào đen, âm thanh mang xuôi vẻ trêu tức.
Tạ Vận Linh nghe xong, con ngươi bèn co rút lại.
Mục đích của tên này, chính là để đối phó với Bạch Ngọc Kinh.
Thế gian còn có người dám động thủ đối với Bạch Ngọc Kinh sao?
Có Lục thiếu chủ trấn giữ Bạch Ngọc Kinh, khiến nó trở thành địa phương không thể nào công phá ở khắp thiên hạ được, kể cả là thiên quân vạn mã, vẫn không thể san bằng.
Tạ Vận Linh hít sâu một hơi.
Sau đó, chậm rãi lên tiếng: “Vì sao các hạ muốn tiếp cận Bạch Ngọc Kinh?”
Ngón tay thô to đang hóa Lan Hoa chỉ nhẹ nhàng lướt qua bả vai Tạ Vận Linh, thuận theo những sợi tóc, hắn xoa lên cái trán, kế tiếp, gõ nhẹ lên đỉnh đầu của Tạ Vận Linh.
“Ngươi không cần phải biết.”
Hắc bào nhân cười nói.
Lời nói vừa dứt.
Tạ Vận Linh động, hắn há có thể ngồi chờ chết?
Linh khí tuôn ra từ bên trong khí đan, rất nhanh thì dưới chân của hắn đã hội tụ thành một cái trận pháp hình tròn, trận pháp xoay tròn liên tục, cuốn theo đó là một trận cuồng phong.
Oanh!
Gió, trong nháy mắt xông thẳng lên hắc bào nhân.
Khiến cho chiếc mũ trùm trên áo bào của đối phương bị hất tung lên.
Lộ ra một khuôn mặt dã man, hung lệ, nhưng không kém phần quyến rũ cùng trêu tức.
Tạ Vận Linh quay đầu lại, dưới ánh nến tăm tối, hắn thấy rõ ràng khuôn mặt này, thế nên, trong lòng không khỏi chấn động.
“Man nhân?”
Tạ Vận Linh tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, bên dưới lớp hắc bào này chính là một tên man nhân!
Man nhân ở Nam Man, lại muốn đối với với Bạch Ngọc Kinh.
Đây quả thực là… chuyện buồn cười nhất trên đời.
“Ngươi cái tên lão nhi này, thiên phú trong trận pháp quả thực là không tệ, đáng tiếc…Tu vi quá thấp, không thể phát huy tất cả uy lực của trận pháp.”
Hắc y nhân nói.
Cánh tay đang làm Lan Hoa chỉ khẽ niết lại, nhất chỉ điểm phá trận pháp.
Sau tức khắc, trong đôi mắt của Man nhân này, chợt bắn ra từng điểm tinh quang tựa như sóng gợn.
Toàn thân Tạ Vận Linh bỗng chấn động, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Hắn ngã xuống ghế, không nhúc nhích.
Hắc y nhân đang hóa Lan Hoa chỉ chợt che miệng cười khẽ, ngón tay vốn đặt ở trên đỉnh đầu của Tạ Vận Linh, bỗng nhiên rút lên.
Kế tiếp, mơ hồ có một tuyến linh khí thuận theo đỉnh đầu của Tạ Vận Linh mà quấn quanh Hoa Lan chỉ của hắc y nhân.
Tạ Vận Linh vốn dĩ đang cứng ngắc bất động, đột nhiên đứng lên.
Đi về phía sơn môn bên ngoài Đạo tông.
Quầng trăng chiếu rọi xuống, soi sáng thân thể của Tạ Vận Linh, hắn hành tẩu qua mảnh đất rộng lớn, đạp lên thang đá cổ lão, chậm rãi xuống núi.
Long Môn bí cảnh, trung tâm cung điện, hành lang.
Chiến đấu chỉ trong tích tắc đã trở nên vô cùng sôi động.
Nhiếp Trường Khanh ra một đao, vậy mà không thể đánh vỡ thân thể phòng ngự của vị tu sĩ Thể Tàng cảnh thượng cổ này.
“Có năm cái vòng xoáy linh khí, quả nhiên hắn là Thể Tàng cảnh đã rèn luyện ngũ tạng!”
“Cẩn thận.”
Đao mổ heo mà Nhiếp Trường Khanh khống chế đang không ngừng càn quét, quét qua từng cái đao khí tựa như tấm lụa.
Ngưng Chiêu cùng Lý Tam Tư thì đang đối phó hắc ảnh.
Tốc độ của hắc ảnh kia quá nhanh, trong lúc hắn di chuyển, khiến cho Lý Tam Tư và Ngưng Chiêu có cảm giác như không theo kịp.
Bá vương thì cầm Kiền thích, lại một lần nữa đứng thẳng lên, ngưng mắt nhìn chằm chằm hắc ảnh kia.
Miệng mũi của hắn phát ra tiếng thở hổn hển.
Tay cầm trường phủ, đột nhiên đập một cái vào lá chắn lớn ở trong tay.
“Tới đây!”
Bá Vương gầm thét.
Hắc ảnh kia, mau tới đánh hắn đi!
Tựa hồ nghe được tiếng gọi đầy khiêu khích của Bá Vương, trong nháy mắt, hắc ảnh hóa thành hắc mang, bắn mạnh về vị trí Bá Vương đang đứng.
Đầu gối nhô cao, hung hăng đập lên tấm chắn.
Đùng!
Tấm chắn của Bá Vương lại một lần nữa bị lõm vào, cả người hắn bị lực trùng kích khổng lồ đẩy lùi về sau mấy mét ở hành lang.
Ánh mắt Ngưng Chiêu cùng Lý Tam Tư chợt sáng lên, bắt lấy cơ hội này.
Bọn hắn lao qua, Thiền Dực kiếm cùng kiếm gỗ nâng cao lên, thừa dịp lúc hắc ảnh đang công kích Bá Vương, mà phong tỏa đường lui của nó.
Vòng xoáy trên đỉnh đầu Ngưng Chiêu, cùng với linh khí bên trong khí đan, chợt điên cường thôi động, ngay sau đó, vung ra một kiếm cực kỳ lộng lẫy, kiếm quang như tuyết, mỏng tựa cánh ve.
Một cánh tay của hắc ảnh bị chém trúng, lập tức nổ tung!
Phòng ngự của hắc ảnh này, so với bản thể là Thể Tàng cảnh thượng cổ thì kém hơn rất nhiều.
Thanh kiếm gỗ trong tay Lý Tam Tư giương nhẹ, một kiếm “đùng” cả thân, đâm trúng hắc ảnh, làm cho hắc ảnh bị đánh bay đi.
Phía xa xa kia.
Bá Vương vươn mình lên, lau đi vết máu ở khóe miệng, toàn thân có ma khí đang quấn quanh.
Trường phủ cùng tấm chắn lại đụng vào nhau, Kiền thích múa may, tiếng gầm gừ vang vọng trong hành lang cung điện.
“Tới đây! Tới đây nhanh lên!”
Bá Vương gào thét.
Hắc ảnh giống như bị hấp dẫn bởi Bá Vương, nó lại lần nữa lao ra, nhảy lên một cái, cánh tay còn lại hung hăn mà vung lên, đập về phía lá chắn của Bá Vương.
Một quyền này, lại lưu lại quyền ấn ở trên chiếc lá chắn đầy vết lõm kia, nhém tý nữa là đã đấm xuyên qua luôn rồi.
Tuy nhiên… đối với Ngưng Chiêu cùng Lý Tam Tư, thì đây chính là cơ hội tốt.
“Hắc ảnh này… hận Bá vương đến cỡ nào a?”
Lý Tam Tư không khỏi tắc lưỡi.
Động tác của hắn cũng không chậm, thừa dịp hắc ảnh đã tung chiêu xong, lúc lực cũ vừa đi, lục mới chưa sinh, kiếm gỗ trong tay hắn chợt cuốn theo linh khí, bắn một lực cực kỳ mạnh ra, đánh trúng vào thân thể hắc ảnh.
Khiến cho hắc ảnh bị bắn bay đi.
Mà Ngưng Chiêu lại càng quả quyết, lại lần nữa chém ra một kiếm, chém đứt cánh tay còn lại của hắc ảnh.
Hắc ảnh muốn trốn.
Tuy nhiên, lại bị Ngưng Chiêu và Lý Tam Tư ngăn cản đường lui.
Hắc ảnh không chạy trốn nữa, nó thi triển bộ pháp, điên cuồng xông về phía Bá Vương, nhảy lên, rồi tung ra một cú đá ngang vào hắn.
Bá Vương tức đến gào thét.
Khinh người quá đáng!
Lại là hắn!?
Bởi vì hắn yếu, nên phải ức hiếp hắn đến mức này?
Bá Vương cũng không chùn bước, hắn buông Kiền thích xuống, vung một quyền ra, cơ bắp toàn thân trở nên căng cứng, ma khí tung hoành.
Cùng cái chân của hắc ảnh kia chạm vào nhau.
Hắc ảnh này có lực lượng Thể Tàng cảnh, một quyền mà Bá Vương vừa tung ra, đụng vào nhau làm cho cánh tay của bản thân hắn tựa như muốn đứt gãy vậy.
Lực lượng to lớn làm cho hắn bị đẩy lùi, miệng mũi chảy máu.
Ngưng Chiêu cùng Lý Tam Tư áp sát tới, một người một kiếm, đâm xuyên qua hắc ảnh.
Sau khi hắc ảnh sụp đổ, biến hóa thành hắc mang, rồi tan biến trong không khí.
Nơi xa.
Nhiếp Trường Khanh bị chèn ép, bay ngược ra.
“Thể Tàng cảnh, rèn luyện ngũ tạng, sau khi rèn luyện xong một tạng, thì sẽ hình thành một cái vòng xoáy linh khí, có được năm cái vòng xoáy linh khí, tức là ngũ tạng… Thậm chí, rất có thể là đã diễn sinh ra thuộc tính linh khí.”
“Vị Thể Tàng cảnh thượng cổ này, mặc dù hắn đã rèn luyện xong ngũ tạng, thế nhưng vẫn chưa diễn sinh thuộc tính linh khí, cộng thêm tuổi tác đã lớn, linh khí không cường thịnh, chúng ta… Còn có cơ hội!”
“Cùng tiến lên!”
Nhiếp Trường Khanh chống đao mổ heo, lên tiếng.
Áo trắng của hắn bay phấp phới, Lý Tam Tư cùng Ngưng Chiêu không do dự chút nào, bạo phát linh khí ở bên trong khí đan ra, làm cho quanh thân bọn hắn được linh khí quấn lấy.
Bá Vương đứng lặng mà lên, nhìn về phía võ tướng thượng cổ Thể Tàng cảnh với dáng người khôi ngô, mặt xanh nanh vàng nhưng lại không kém phần gầy gò kia.
Bốn người lại xông đến một lần nữa.
Vị võ tướng Thể Tàng cảnh thượng cổ này đã bị dây xích trói ở xung quanh, nên động tác cũng không được nhạy bén cho lắm.
Mà đây cũng chính là cơ hội cho đám người Nhiếp Trường Khanh.