TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 159: Đạo nhân từ nam đến, tay hóa Lan Hoa chỉ (2)

Chương 159: Đạo nhân từ nam đến, tay hóa Lan Hoa chỉ (2)

Dịch: Mèo Rừng

Đùng!

Một tiếng gầm nhé.

Kế tiếp đó, thân thể của Bá Vương bay ngược ra.

Ba người Nhiếp Trường Khanh tiếp tục vây công võ tướng Thể Tàng cảnh thượng cổ.

Bá Vương gầm nhẹ, múa may Kiến thích, lại một lần nữa lao vào.

“Lấy điểm phá diện, tập trung công kích vào một cái trong số năm cái vòng xoáy linh khí đó, phá một cái, là có thể công phá được lớp phòng ngự của hắn!”

Nhiếp Trường Khanh với sợi tóc tung bay, quát lên.

Phòng ngự của tên Thể Tàng cảnh thượng cổ này thật là quá mạnh mẽ, tất cả chiêu thức trúng vào đấy, cũng chỉ phát ra âm thanh kim thiết giao thương với nhau, sau đó hiện ra những vết nâu trắng.

Đây chính là phòng ngự được hình thành bởi năm cái vòng xoáy linh khí gắn liền với nhau.

“Bá Vương!”

Lý Tam Tư tựa như nghĩ tới gì đó, đôi mắt sáng lên.

“Hấp dẫn sự chú ý của hắn!”

Lý Tam Tư hô.

Nơi xa, sắc mặt Bá Vương trở nên tối sầm lại, trường phủ được hắn nắm trong tay suýt chút run lên, trực tiếp ném về phía Lý Tam Tư.

“Chết tiệt!”

Bá Vương bắn nhỏ một tiếng.

Tuy nhiên, hắn vẫn lựa chọn hấp dẫn kẻ địch, hắn há mồm ra, trên cỗ hiện đầy gân xanh.

Một tay nắm trường phủ, một tay nắm lá chắn, đột nhiên đập vào nhau.

Đùng đùng đùng!

Giống như là một khúc hành quân, không ngừng vang vọng ở bên trong dãy hành lang âm u.

Trong đôi mắt của Thể Tàng cảnh thượng cổ chợt lóe hung mang, nhìn chòng chọc vào Bá Vương, xiềng xích bị tháo ra mà tạo nên tiếng vang soàn soạt.

Ngay sau đó, vị Thể Tàng cảnh thượng cổ này nắm lấy dây xích, lao nhanh mà ra, tung ra một quyền cực kỳ mạnh trên lá chắn của Bá Vương.

Thể Tàng cảnh thượng cổ đã rèn luyện được ngũ tạng, nên dù có bị trói lại, cũng không phải là thứ mà Bá Vương có thể ngăn cản được.

Dưới một đòn này.

Cả người của Bá Vương cơ hồ bối rối.

Cái lực đạo kinh khủng kia, khiến cho lá chắn của hắn, trực tiếp chia năm xẻ bảy mà vỡ nát ra.

Trường phủ cũng bị bay tán loạn, cả người hắn bị bắn bay ngược cả chục mét, trong miệng nôn ra từng ngụm máu tươi.

Má đám người Nhiếp Trường Khanh lại nắm bắt lấy cơ hội thoáng qua liền mất này.

Kiếm gỗ trong tay Lý Tam Tư chặn lại ở trên cổ họng của Thể Tàng cảnh thượng cổ.

Ngưng Chiêu đâm một kiếm ra, đâm vào vòng xoáy ở vị trí trái tim.

Mà tay của Nhiếp Trường Khanh chợt gẩy lên, đao mổ heo cũng theo đó mà xoay tròn, phát ra âm thanh chói tai, bỗng nhiên vụt đến, hung hăn đậm vào vòng xoáy ở vị trí trái tim.

Vòng xoáy ở trái tim quả thật là đang dần xoay chậm lại, thậm chí có một vết nứt hiện ra ở đấy.

“Quả nhiên!”

Lý Tam Tư vui vẻ.

Trong miệng của tên Thể Tàng cảnh thượng cổ này cũng phát ra tiếng gầm thét.

Khí tức kinh khủng bùng nổ ra, khiến cho đám người Nhiếp Trường Khanh bị bắn ngược ra.

Tuy nhiên, đám người Nhiếp Trường Khanh cũng không quá thất vọng, bởi vì, bọn hắn đã tìm ra được hi vọng, một hi vọng để tiêu diệt tên chúa tể bí cảnh này.

Đêm dài.

Đường Hiển Sinh về tới Đế Kinh, sắc mặt có hơi khó coi.

Bị Lục Phiên cự tuyệt một cách vô tình như thế, thậm chí tư cách để gặp mặt cũng chả có, việc này khiến cho nội tâm cao ngạo của Đường Hiển Sinh không thể không tức giận.

Nhưng mà, Lục Phiên lại có được ngạo khí thuộc về thiên hạ đệ nhất tu hành giả.

Nên Đường Hiển Sinh cũng chả có cách nào khác cả.

Khó trách vì sao Vũ Văn Tú cùng Giang Li không ngăn cản hắn lại, bọn hắn rõ ràng là biết mục đích đi đến Bắc Lạc thành của Đường Hiển Sinh, dù vậy, bọn hắn cũng chả thèm để ý.

Bởi vì, Vũ Văn Tú cùng Giang Li cũng hiểu rõ, Lục Phiên không thể nào bị Đường Hiển Sinh hắn nói cho động.

“Tu hành giả… Cách biệt với thế tục?”

Trong phòng, ánh nến ung dung.

Đường Hiển Sinh hít sâu một hơi.

Hắn đứng dậy, rời đi sương phòng của chính mình, dạo bước một lâu sau, thì đi tới trước phòng Đường Nhất Mặc.

Xắn tay áo lên, nhẹ nhàng gõ.

“Nhất Mặc, ngủ chưa?”

Đường Hiển Sinh mang theo âm thanh hiền hòa, nhẹ giọng hô.

Xoạt xoạt.

Cửa mở ra.

Thân ảnh của Đường Nhất Mặc hiện lên ở bên dưới ánh trăng.

“Có chuyện gì?”

Đường Nhất Mặc liếc mắt nhìn Đường Hiển Sinh, thờ ơ nói.

“Chỉ là qua xem ngươi có ngủ ngon hay không thôi, chắc đang nghĩ tới mẹ cùng em gái của ngươi nhỉ?”

Đường Nhất Mặc không nói gì, chỉ nhìn thật sâu vào Đường Hiển Sinh.

“Tâm sự?”

Đường Hiển Sinh run run cẩm bào ở trên người, nói.

Đường Nhất Mặc cũng không có từ chối, hai người đi ra khỏi phòng, hành tẩu ở trên đường đá nhỏ yên tĩnh.

Thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng cười của Đường Hiển Sinh.

Trong khoảnh khắc này, rất có cảm giác của tình cha con.

Thiên Đãng sơn, Đạo tông.

Lý Tam Tuế đi ra từ bên trong Lông Môn, ánh trăng vào đêm nay có chút mông lung.

Lý Tam Tư đã vào Long Môn, tiến nhập vào trung tâm cung điện ở phần sâu nhất, nàng không có tư cách đi vào đấy, tuy nhiên, cũng đang cố gắng tu hành, tăng thực lực của chính bản thân lên, chỉ chờ mong có ngày bước vào trong đó.

Đi ra Long Môn, tiến vào đạo quan.

Hửm?

Lông mày của nàng hơi nhăn lại.

Chỉ thấy ở trên bàn, có một cái trận pháp đồ lục vẫn chưa vẽ xong.

Bút lông để trên bàn một cách lộn xộn.

Trong lúc mơ hồ, Lý Tam Tư giống như ngửi được một chút khí tức không giống với bình thường.

Nàng bước nhanh ra khỏi đạo quan, đi tới trước sơn môn, sau đó thấy được một tiểu đạo đồng ôm chổi ngồi ở đằng ấy, ngu dại ngẩn người.

Lý Tam Tuế đi tới trước mặt hắn, thấy hắn đang ở trong trạng thái hôn mê.

Có một sợi linh khí được phun trào từ trên người nàng, nàng giơ tay lên, điểm vào mi tâm của tiểu đạo đồng.

Sóng linh khí khuếch tán.

Toàn thân của tiểu đạo đồng chợt run lên, tỉnh lại ngay tức khắc.

Sau khi thức tỉnh, tiểu đạo động giống như là bị cực kỳ ủy khuất vậy, hai chân mềm nhũn, không thể chịu nổi nũa, ngã bẹp xuống mặt đất, gào khóc.

Man nhân!

Màn nhân nắm Lan Hoa chỉ, tràn ngập vẻ quyến rũ!

Hù chết hắn a.

“Có thấy tôn thượng không?”

Lý Tam Tuế hỏi.

Tiểu đạo đồng chỉ biết khóc, bóng mờ trong lòng quả thật là quá lớn.

Lý Tam Tuế hơi tâm phiền ý loạn, nàng cảm giác được một dự cảm không lành.

Từ bộ dáng của tiểu đạo đồng, xem ra, hẳn là có người xông vào Đạo tông, bắt cóc Tạ Vận Linh…

Tuy nhiên, thế gian ngoại trừ Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An, còn ai có thể vô thanh vô tức bắt cóc Tạ Vận Linh?

Vì sao lại bắt cóc Tạ Vận Linh?

Lý Tam Tuế quay đầu nhìn về phía Trích Tinh phong.

Lý Tam Tư không đáng tin cậy.

Nàng vào lại đạo quan, lấy một thanh kiếm gỗ, mang theo cái bọc, liền lướt đi xuống núi.

Khi hướng Đông bừng bừng màu trắng bạc.

Ánh nắng ban mai đầu tiên trong ngày, chói rọi trên đầu thành Bắc Lạc.

Nhóm binh lính thủ thành, trực tiếp mà chiến, nắm trường thương, tràn trề tinh khí thần.

Trên tường thành an tĩnh kia, chỉ có tro tàn trên ánh được bị gió thổi làm cho phát ra âm thanh tan nát.

Bỗng nhiên, một tên binh lính thủ thành hơi ngẩn ra.

Nhìn về phía phần cuối đường chân trời, nơi mà vầng sáng chíu rọi đến.

Chỗ ấy có một người, chậm rãi đi tới, không nhanh không chậm, đạo bào tung bay.

Binh lính vội vàng truyền tin tức ra.

Sau khi La Nhạc lên tường thành, nhíu mày nhìn về phía xa, mơ hồ cảm thấy thân ảnh này có hơi quen thuộc.

Tựa như là một trong ba vị Chư tử đã tới Bắc Lạc vào mấy ngày trước.

“Đạo tông Chư tử? Tại sao hắn lại đến đây?”

La Nhạc nỉ non.

Tuy nhiên, hiện tại Đạo tông đã trở thành Bạch Ngọc Kinh, Đạo các.

Nói nôm na, cũng là thế lực Bắc Lạc thành.

Cho nên, La Nhạc tự mình suất lĩnh tinh binh đi xuống cổng thành, mở cửa thành ra.

Đạo nhân hành tẩu trên bình nguyên, không vội không chậm, cuối cùng cũng xuất hiện ở bên dưới Bắc Lạc thành.

La Nhạc cười một tiếng, che giáp đi lên, chắp tay nói:

“Tiền bối đêm khuya tới chơi Bắc Lạc, là vì muốn gặp thiếu chủ sao?”

Sắc mặt của Tạ Vận Linh có hơi cứng đờ, con mắt nhìn thẳng về phía trước.

Nhưng mà, khi nghe được lời nói của La Nhạc, có hơi quay đầu lại, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nhẹ nhàng nâng tay lên, tay nắm Lan Hoa chỉ, có điều, như thể suy nghĩ tới thứ gì đó, lại nới lỏng ra.

Mà vào giờ phút nào.

Bắc Lạc, trên Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên đang bày Phong Vũ cày, vốn dĩ nên hạ cờ xuống, mà lại đình trệ.

Hắn nhìn về phía cửa thành Bắc Lạc, tóc mai bay tán loạn, lông mi hơi hơi hất lên.

Trong lúc mơ hồ, hắn hình như cảm thấy được một khí tức cổ quái.

Hắn nghiềm ngẫm hạ quân cờ xuống, âm thanh thanh thúy vang quanh quẩn.

Khóe miệng Lục Phiên có hơi nhếch.

“Rốt cuộc thì đã tới sao?”