Chương 165: Tạ Vận Linh tiếp xúc đến bí mật lớn nhất của thế giới (1)
Người dịch: Duy Cường
Mây đen dày đặc dần bao phủ cả bầu trời.
Trên tay Lục Phiên đang cầm một sợi kim quang, thân hình ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y.
Hắn không tiêu diệt sợi kim quang này, về việc xử lý nó, hắn có ý định khác.
Lợi dụng uy lực của Phượng Linh kiếm, Lục Phiên từ trong thứ này này moi ra không ít tin tức có giá trị.
"Thế giới của kim quang, là trung võ thế giới, đồng thời cũng có tu hành giả, dựa theo phân chia, chia làm Ngưng Khí, giống như Khí Đan mà ta sáng tạo, Trúc Cơ, giống với Thể Tàng mà ta sáng tạo, phía trên Trúc Cơ, là Kim Đan cảnh..."
Hai đầu lông mày của Lục Phiên hơi nhíu lại, bản thể của sợi kim quang là một vị tồn tại Kim Đan cảnh.
Sợi linh thức phân thân này xuyên thấu qua bản nguyên của thế giới, buông xuống nơi này, ý định ban đầu của hắn là nuốt chửng thế giới bản nguyên của Lục Phiên, tăng cao thực lực, đột phá giới hạn của Kim Đan cảnh.
Kết quả hắn không nghĩ tới, rơi vào trong tay Lục Phiên.
Rõ ràng nhìn thấy Lục Phiên chỉ tương đương với Ngưng Khí cảnh, nhưng ai ngờ thực lực chân thật của hắn lại có thể chống lại Kim Đan cảnh lão quái.
Đối với cái này, Lục Phiên cũng rất bất đắc dĩ.
Dù sao, hắn chỉ có thể luyện khí.
"Hấp thu năng lượng bản nguyên của thế giới..."
Lục Phiên nhìn xem sợi kim quang, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Nếu một tia linh thức phân thân của vị bá chủ vị diện này có thể hấp thu năng lượng bản nguyên của thế giới, Lục Phiên bèn suy nghĩ, có thể hay không thông qua tia linh thức này, hấp thụ năng lượng từ trung võ thế giới của đối phương vào thế giới này, dùng để gia tốc thế giới tiến hóa cùng thăng cấp?
Đây là một cái ý nghĩ rất lớn mật.
Nhưng mà vừa xuất hiện, Lục Phiên cũng không sợ hãi rụt rè, trong đầu chỉ hơi có suy nghĩ đại khái, hắn liền bắt đầu tiến hành bố trí.
Thân hình của Lục Phiên hơi dựa vào lan can.
Gió hồ nhẹ nhàng quét tới, làm mấy sợi tóc mai rũ xuống của hắn phất phới tung bay.
Bàn tay khẽ vẫy, mặt hồ bị tách ra một đường ở giữa, lộ ra bùn đất ở dưới đáy hồ, nước hồ hai bên bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn lại, tạo thành một thác nước chảy xuống.
Ngón tay của Lục Phiên búng ra, một tia sáng màu vàng bị quấn quanh bởi xiềng xích được tạo ra từ linh khí, bay vào đáy hồ.
Linh thức phân thân của một vị bá chủ vị diện trung võ thế giới, cứ như vậy bị Lục Phiên trấn áp.
Trên đảo.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Lục Phiên bỏ vật gì vào đáy hồ, chỉ loáng thoáng dường như nghe được có tiếng hét thảm quanh quẩn trong không trung.
Thủ đoạn của Lục Phiên, dưới con mắt của mọi người càng ngày càng thần bí cùng quỷ dị.
Tạ Vận Linh nhìn mặt hồ đã khôi phục lại bình thường, lúc này trong lòng mới hiểu rõ, hắn căn bản chưa từng nhìn thấu thực lực của Lục Phiên.
Thời điểm bốn vị Cự tử chiến Lục Phiên, Lục thiếu chủ chưa từng thi triển toàn lực.
Thiên Nhận Y tự động di chuyển, không có một âm thanh vang lên.
Lục Phiên toàn thân áo trắng từ trên tầng hai của lầu các Bạch Ngọc Kinh đi xuống, tới trước mặt Tạ Vận Linh.
"Công tử."
Tạ Vận Linh chắp tay.
Hắn biết lần này mình có thể sống sót được, là nhờ Lục Phiên đã hạ thủ lưu tình.
Nếu như lúc hắn bị khống chế, Lục Phiên có một chút thiếu kiên nhẫn, khả năng trong nháy mắt hắn đã biến thành tro bụi.
Lục Phiên không hề lên tiếng, chỉ nhìn những cơn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Tạ Vận Linh yên tĩnh đứng sau lưng hắn, từng làn gió nhẹ lay động quần áo của hai người, mấy cây linh cúc cùng hoa đào trên đảo cũng đung đưa xào xạc.
Có đàn chim trên đảo bị kinh động, phát ra tiếng kêu hoảng hốt.
"Công tử... Cái kia rốt cuộc là vật gì?"
Tạ Vận Linh nhìn bóng lưng của Lục Phiên, mở miệng hỏi.
"Tên man nhân kia... Không, đó tuyệt đối không phải là man nhân, là có cái gì đó khống chế tên man nhân đó, giống như khống chế ta."
Ánh mắt của Tạ Vận Linh lấp lóe, nói.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm.
"Hoàn toàn chính xác, man nhân kia đã chết được vài ngày, thân xác bị người khác khống chế."
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay vỗ vỗ chiếc chăn mỏng bằng lông dê nói.
"Vận khí của ngươi rất tốt, như vậy cũng không chết, nhưng mà, sau khi bị khống chế, linh hồn của ngươi bị thương, mấy ngày tới, ngươi ở lại trên đảo để dưỡng thương đi."
Lục Phiên nói.
"Vâng."
Tạ Vận Linh do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Chắc hẳn ngươi rất tò mò đó là cái gì đúng không?"
"Là người thì sẽ hiếu kỳ, ta vốn không muốn để cho người đời biết tới, thế nhưng, nếu như ngươi đã bị nhập thân một lần, ta cũng không muốn giấu diếm, ta cũng có khả năng xóa đi trí nhớ của ngươi, nhưng cũng không cần thiết phải làm như vậy."
"Đạo tông hiện nay là Đạo các dưới trướng Bạch Ngọc Kinh, có một số việc, sớm muộn các ngươi cũng sẽ biết, phải đối mặt..."
Thanh âm có chút bình thản của Lục Phiên vang lên.
Trái tim của Tạ Vận Linh bỗng nhiên có cảm giác hồi hộp, nhịp đập không bị khống chế trở nên dồn dập mấy phần.
Lục Phiên nhìn ánh nắng đang rải đều trong không gian, mặt hồ lăn tăn sóng gợn, ánh mắt như có thế nhìn xuyên qua Long Môn, thấy được trận chiến kéo dài còn chưa kết thúc trong cung điện ở trung tâm.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Ngươi có biết bí cảnh chốn Ngọa Long?"
Tạ Vận Linh khẽ giật mình, gật đầu: "Biết được, Tam Tư từ trong bí cảnh lấy được tu hành pháp môn Vận Linh Kiếm Tinh của thượng cổ Luyện Khí sĩ, nhờ vào đó thành công bước vào cảnh giới Khí Đan của tu hành giả."
"Thượng cổ Luyện Khí sĩ…"
Thanh âm của Lục Phiên vang lên, bên trong phảng phất còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Ngươi hẳn phải biết, gần trăm năm nay, Đại Chu triều từ trước tới nay chưa từng xuất hiện linh khí, cũng chưa từng có tu hành giả hiện thân... Mà những ngày này, bắt đầu từ bí cảnh dãy Ngọa Long xuất thế đến nay, tu hành giả nhiều lần xuất hiện."
"Đây là do linh khí thức tỉnh mang đến."
Lục Phiên nói.
Sau đó, hắn giơ tay lên, bàn tay túm một cái trong không khí, sau tức khắc, thiên địa linh khí tồn tại ở trời đất, vốn trong suốt, bỗng nhiên hóa thành màu lam nhạt.
Tạ Vận Linh nhìn thấy hình ảnh như vậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ngơ ngác, rồi chợt nhìn thấy, đầy trời có ánh sáng màu lam nhạt, như một dòng nước đang chảy, xuyên qua mặt hồ, hòn đảo, chảy vào Long Môn.
Khung cảnh mỹ lệ như một bức tranh, nhưng cũng chứa đầy vẻ thần kỳ huyền ảo.
"Thiên địa có linh khí, chẳng qua là mắt người không thể nhìn thấy, theo linh khí thức tỉnh, linh khí trong thiên địa sẽ càng ngày càng đậm, cuối cùng sẽ có một ngày, mỗi một góc trong thiên địa đều sẽ tràn ngập linh khí."
"Khôi phục trở lại, tựa như thời đại thượng cổ vậy."
Lục Phiên từ từ nói.
Tạ Vận Linh nghe xong, trong nội tâm có chút mong chờ cùng hướng tới.
"Từ bí cảnh ở dãy Ngọa Long bắt đầu, sau đó là đến tám chỗ Long Môn, đều có liên quan với thời đại thượng cổ, đó là một thời đại tu hành phát triển rực rỡ huy hoàng, mấy chỗ này có khả năng là bảo tàng của thời đại thượng cổ lưu lại trước khi hủy diệt..."
"Thời đại kia, Khí Đan nhiều như chó, Thể Tàng đi đầy đất, Thể Tàng cảnh, chẳng qua chỉ là tu hành cơ sở, còn có thượng cổ đại đế, có thể hái trăng bắt sao, muốn cùng trời tranh đấu."
Ngón tay của Lục Phiên nhẹ nhàng gõ gõ trên xe lăn, trong miệng chậm rãi nói.
"Nhưng mà, ngươi có từng nghĩ tới hay không, thời đại thượng cổ mạnh mẽ cường thịnh như thế... Tại sao lại tan biến?"
"Linh khí ẩn nấp, trong thiên địa lại không có người tu hành?"
Lục Phiên nói.
Đang lúc tâm trí đắm chìm trong huy hoàng của thời thượng cổ, thần sắc của Tạ Vận Linh bỗng nhiên trở nên ngây dại, phảng phất như vừa tỉnh mộng, nét mặt trở nên tái nhợt.
"Công tử... Chẳng lẽ là bởi vì tồn tại khống chế ta?"
Lục Phiên khẽ vuốt cằm.
"Khống chế ngươi... Có thể gọi là Thiên Ngoại Tà Ma."
"Khi linh khí thức tỉnh, những Thiên Ngoại Tà Ma này như mèo ngửi được mùi cá tanh, muốn đem năng lượng của thế giới này toàn bộ nuốt chửng, mai táng thời đại này."
"Giống như thời đại thượng cổ huy hoàng lúc trước."
Lục Phiên nói.
Thân thể của Tạ Vận Linh bất chợt run rẩy, hắn có cảm giác dường như mình vừa tiếp xúc đến một cái bí mật ở tầng thứ cao của thế giới.
Hắn không hề hoài nghi, bởi vì Lục Phiên không có lý do gì lừa hắn.
Hắn cũng không có tư cách để Lục Phiên lừa gạt.
"Tà ma lần này chẳng qua là bắt đầu, tương lai sẽ còn có nhiều tà ma buông xuống.... Thức tỉnh, đại biểu kỳ ngộ, nhưng đồng thời cũng tồn tại nguy hiểm không thế nào chống cự cùng dự liệu."
Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn.
"Mục đích ta sáng tạo Bạch Ngọc Kinh rất đơn giản, không phải vì chinh phục thiên hạ, chỉ là vì tại thời đại linh khí thức tỉnh, có thể dẫn dắt thiên hạ cùng tu hành, chống cự Thiên Ngoại Tà Ma, bảo vệ tất cả những thứ trong lòng muốn bảo vệ, bảo vệ người nhà của ta."
"Đừng để hắc ám thời thượng cổ, lại lần nữa giáng lâm xuống mảnh thế giới nhiều tai nạn này, dẫm vào vết xe đổ thời đại đó.”
Lục Phiên từ từ nói.
Thanh âm của hắn có chút nặng nề.
Tạ Vận Linh nghe tâm thần run rẩy, Thiên Ngoại Tà Ma...
Thì ra bên ngoài thiên địa có tà ma!
Luyện Khí sĩ thời đại thượng cổ, là bị hủy diệt như vậy?
Ánh mắt của Tạ Vận Linh nhìn chăm chú vào bóng lưng đang dựa trên xe lăn của Lục Phiên, những tia nắng cuối ngày, đem bóng lưng của hắn lôi kéo ra vô cùng dài.