TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 176: Bá Vương dẫn quân đến, Nam Quận đại quân tan tác (1)

Chương 176: Bá Vương dẫn quân đến, Nam Quận đại quân tan tác (1)

Người dịch: Duy Cường

Mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, như một tấm gương khổng lồ, có thế phản chiếu mọi hình ảnh.

Linh khí từ trên đảo lan tràn ra, hình thành một lớp sương mù dày đặc, mông lung, lơ lửng trên mặt hồ.

Thân hình của Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, chiếc xe lăn như được một luồng sức mạnh vô hình nâng đỡ, nổi trên mặt hồ, ánh mắt của hắn chăm chú vào một tia sáng nhỏ bằng móng tay dưới đáy nước.

Trong nội tâm của Lục Phiên, sợi kim quang đó như một hạt giống của hy vọng.

Có thể giúp cho thế giới lột xác, khỏe mạnh trưởng thành.

Mục tiêu của Lục Phiên là chế tạo một thế giới siêu huyền huyễn, hạt giống này là vật không thể thiếu, đây là thế giới bản nguyên, chỉ có hình thành bản nguyên, thế giới mới có thể đột phá giới hạn trước mắt.

Hiện nay, sức mạnh cực hạn mà Ngũ Hoàng đại lục có thể dung nạp là Thể Tàng cảnh, cụ thể hơn, là tu hành giả Thể Tàng cảnh hoàn thành việc rèn luyện ngũ tạng, ngay cả thuộc tính linh khí cũng không thể lĩnh ngộ, thực lực của Lục Phiên không bị hạn chế, nhưng thổ dân của Ngũ Hoàng đại lục thì không cách nào đột phá cực hạn này.

Vẫn như cũ thuộc về phạm trù đê võ.

Nếu như muốn bước vào trung võ thì cần phải ngưng tụ ra bản nguyên.

Dùng thực lực cùng cảnh giới của Lục Phiên hiện nay, có lẽ hao tốn thời gian một trăm năm hoặc ngàn năm, có thể hắn sẽ bồi dưỡng ra một cái thế giới bản nguyên.

Thế nhưng...

Như vậy quá lâu.

Lục Phiên nhìn hình thức ban đầu của bản nguyên dưới đáy hồ, thân hình dựa vào xe lăn, hắn có thế cảm nhận được bên trong đang chứa đựng một luồng sức mạnh đáng sợ.

Mà lại, luồng sức mạnh này còn đang không ngừng phát triển, nối liền với bản nguyên của một thế giới khác.

Lục Phiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm bị linh khí bao phủ, trong lúc mơ hồ, ánh mắt hắn phảng phất có thế nhìn xuyên qua tầng mây, thấy được có ngàn vạn ngôi sao đang phát sáng bên ngoài tinh không.

Ngàn vạn ngôi sao, bên trong tồn tại đủ loại thế giới lớn nhỏ.

Lục Phiên không biết tương lai có thể cùng các thế giới khác gặp mặt hay không, nhưng mà, mục tiêu hiện tại của hắn là để cho Ngũ Hoàng đại lục mạnh lên, từ đê võ bước vào trung võ, sau đó tiếp tục tiến lên cao võ.

Đây là mục tiêu hiện tại của hắn.

Sau một hồi trầm tư, xe lăn tự động trượt trên mặt hồ, rất nhanh liền về tới trên đảo.

Trên đảo.

Nhiếp Trường Khanh đeo đao đứng im, yên tĩnh chờ Lục Phiên.

"Công tử... ”

Nhiếp Trường Khanh nói.

Lục Phiên liếc mắt nhìn Nhiếp Trường Khanh, hai hàng lông mày hơi nhảy lên: "Rèn luyện xong một tạng rồi?"

Nhiếp Trường Khanh khẽ vuốt cằm, Hồ Tâm đảo là thánh địa tu hành, nồng độ linh khí ở đây đậm đặc, hầu như ngưng kết thành sương mù, trong một thời gian ngắn mà Nhiếp Trường Khanh đã có thể rèn luyện xong một tạng, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Mặt khác, hắn từ trong bí cảnh mang ra không ít linh thạch, có linh thạch phụ trợ, tốc độ rèn luyện càng thêm nhanh chóng.

"Có chuyện muốn nói với ta?"

Lục Phiên cười cười, thân hình dựa vào xe lăn, cảm thụ được hơi mát trong từng làn gió, nói.

Nhiếp Trường Khanh do dự một chút, sau đó gật đầu.

"Công tử, ngày đó từ trong bí cảnh chạy ra không ít linh hồn bị Thiên Ngoại Tà Ma ô nhiễm, công tử nói những tà hồn này sẽ ảnh hưởng đến sinh linh, hình thành yêu ma... "

“Những yêu ma này sinh ra, có lẽ sẽ mang đến tai họa cho thiên hạ, cho nên..."

Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi, mở miệng nói.

"Cho nên ngươi muốn ra đảo đi trừ yêu?"

Lục Phiên nói ra.

Nhiếp Trường Khanh nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngoài trừ yêu, cũng là vì gần đây tu vi đạt đến bình cảnh, muốn đi khắp nơi thuộc hạ, tìm xem một chút linh cảm."

Nhiếp Trường Khanh nghiêm túc nói, thật sự là hắn cảm thấy được bình cảnh, càng đi về phía sau, việc rèn luyện càng ngày càng khó khăn.

Lục Phiên cũng không cảm thấy kỳ lạ, khó khăn khẳng định là khó khăn, dù sao, thế giới bản nguyên của Ngũ Hoàng đại lục chẳng qua mới có hình thức ban đầu, lực lượng cực hạn mới chỉ có thể cho phép tu hành giả Thể Tàng cảnh rèn luyện xong ngũ tạng.

"Bạch Ngọc Kinh hết sức tự do, bản công tử không hạn chế tự do của các ngươi."

Lục Phiên nói.

"Việc các ngươi cần làm là nỗ lực tăng cao thực lực."

Nhiếp Trường Khanh khẽ giật mình.

Sau đó chắp tay, sắc mặt trịnh trọng nói: "Trường Khanh nhất định không phụ kỳ vọng của công tử."

"Trở về dành một chút thời gian bên cạnh vợ con, mấy ngày nữa liền sẽ hành tẩu thiên hạ, sẽ không có nhiều dịp bồi bạn bên cạnh bọn họ."

"Vâng."

Nhiếp Trường Khanh chắp tay, bên hông đeo đao mổ heo, cung kính rời đi.

Lục Phiên tiếp tục nhìn mặt hồ, cả người lâm vào trong trầm tư.

...

Từng hạt mưa tí tách rơi xuống.

Toàn thân Đường Hiển Sinh bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn run rẩy, mặc dù từng luyện qua võ công, nhưng dù sao đã bước qua bên kia sườn dốc của cuộc đời, khí huyết dần dần khô héo, không chịu nổi áp lực quá lớn .

Sắc mặt của Đường Nhất Mặc trắng bệch, hắn cưỡng ép đột phá hai mạch, liên tục giao chiến, giờ phút này tình trạng cơ thể gần như đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt.

Hơn nữa lại gặp mưa lớn, cả người bắt đầu phát sốt, toàn thân nóng bỏng như lửa, thỉnh thoảng còn ho ra máu.

Ra khỏi Đế Kinh.

Vốn là Đường Nhất Mặc dìu lấy Đường Hiển Sinh.

Kết quả sau đó, Đường Hiển Sinh đỡ lấy Đường Nhất Mặc gian nan đi lại trong màn mưa.

Đường Hiển Sinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đang đổ mưa tầm tã, tâm trạng hơi bồn chồn, hắn ôm bả vai Đường Nhất Mặc, không nói chuyện, hắn muốn giữ cho Đường Nhất Mặc tỉnh táo.

Lần đầu tiên Đường Hiển Sinh có chút hoài nghi quyết định của mình.

Quay đầu nhìn thoáng về phía sau, bóng dáng của Đế Kinh đã sớm chìm khuất trong màn mưa dày đặc, nước mưa chảy thành dòng trên gương mặt già nua của hắn.

Vì có thể an toàn từ trong Đế Kinh chạy ra, toàn bộ thành viên Nam Phủ quân mà hắn sắp xếp trong Đế Kinh đã tiêu vong.

Chỉ có Đường Nhất Mặc liều nửa cái mạng mới có thể mang hắn từ trong Đế Kinh chạy ra ngoài.

Ánh mắt của Đường Hiển Sinh lấp lóe, phảng phất như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Hắn nhìn thoáng qua bên người, Đường Nhất Mặc miệng mũi vẫn còn chảy máu.

Hàm răng của Đường Hiển Sinh cắn chặt.

Lần sau... Hắn vào Đế Kinh, nhất định sẽ đường đường chính chính, sẽ không bao giờ giống như lần này nữa, chật vật trốn chạy như chó nhà có tang.

Sau lưng, có tiếng vó ngựa vang vọng.

Là truy binh từ bên trong Đế Kinh.

Sắc mặt của Đường Hiển Sinh tái nhợt, hắn dìu lấy Đường Nhất Mặc cố gắng tiến về phía trước.

May mắn, hắn an bài quân tiếp ứng ở ngoài thành đội mưa đi tới, rất nhanh tìm thấy hai cha con hắn, mang Đường Hiển Sinh cùng Đường Nhất Mặc nâng lên xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi Đế Kinh.

Trong xe ngựa, bầu không khí yên tĩnh không một tiếng động, Đường Hiển Sinh dùng một chiếc khăn vải, lau sạch sẽ gương mặt của Đường Nhất Mặc.

Rửa đi bùn đất cùng nước mưa lạnh lẽo dính vào trên người hắn.

Đường Hiển Sinh im lặng nhìn xem Đường Nhất Mặc.

Tinh thần của hắn có chút hoảng hốt, bỗng nhiên, từ trên thân của Đường Nhất Mặc, hắn phảng phất thấy được cái bóng của mình năm xưa.

Nhưng mà Đường Hiển Sinh thật sự không thích quá khứ của mình.

Những năm tháng đó, hắn trải qua bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu nhục nhã, mặc dù những trải nghiệm đó so thành tựu hắn của ngày hôm nay, nhưng mà hắn thật sự không muốn nhớ lại.

Tuy nhiên, trên thân của Đường Nhất Mặc, hắn thấy được quá khứ của mình, khí thế quật cường quen thuộc cùng với tinh thần bất khuất không cúi đầu trước vận mệnh.

Loại cảm giác quen thuộc này, khiến cho nội tâm của hắn có chút hốt hoảng, trên mặt cũng nổi lên một vẻ xúc động.

Một hồi lâu sau.

Trong xe ngựa vang lên một tiếng thở dài.

...

Ngoài sơn cốc.

Đường Bạch Vân một thân áo giáp bạc, mặt mũi tràn đầy kích động, bởi vì trong sơn cốc, Giang Li đã chấp nhận ứng chiến!

Giang Li dẫn năm ngàn tàn binh bại tướng, thế mà dám hướng về mười vạn đại quân của hắn giơ lên vũ khí.

Nhưng mà, mặc dù Đường Bạch Vân đang hưng phấn nhưng đồng thời cũng không nhịn được mắng thầm.

Hắn để cho man nhân của Xi Lê tộc vào sơn cốc, cố ý mặc áo bào đen, dùng mũ trùm kín đầu, chính là vì không muốn bại lộ thân phận.

Kết quả vẫn bị nhận ra.

Bởi vì nguyên nhân này, khiến cho Giang Li liều chết tử chiến đến cùng.

Tuy nhiên, có thể làm cho Giang Li dẫn binh giết ra, như vậy cũng đủ rồi.

Đôi mắt của Đường Bạch Vân sáng lấp lánh, hắn cầm lấy một ngọn cờ nhỏ, nhẹ nhàng vung lên.

Từng đội thiết kỵ được trang bị hoàn mỹ của Nam Quận, rồi hướng về sơn cốc vọt vào.

Trong sơn cốc, tiếng la giết vang vọng, sát khí bốc lên bao trùm trên không trung.

Giang Li đứng trên một tảng đá nhuốm máu, liên tục giương cung bắn tên, dây cung bị kéo đến đứt đoạn, hắn muốn bắn giết toàn bộ man nhân, nhưng mà, binh mã của Nam Quận gia nhập vào chiến trường, khiến cho hắn chỉ bắn giết được hai tên man nhân.

"Giết."

Đôi mắt của Giang Li tràn đầy lạnh lùng.

Hắn múa may đoản đao, xông lên, thanh đoản đao này tượng trưng cho niềm tin của hắn.

Hắn xông lên trước tiên, khí huyết vận chuyển đến cực hạn, từng âm thanh như tiếng chuông trống từ trên thân thể hắn vang lên, từ trên tảng đá nhảy xuống, cùng đại quân Nam Quận đánh giáp lá cà.

Đoản đao chém vào chân ngựa, Nam quận binh sĩ ngã xuống, khí huyết của Giang Li nổ vang, một đao chém đầu kẻ địch, máu tươi phun ra như suối.

Hắn một bên giết địch, một bên gầm thét, áo giáp bạc trên người bị máu tươi nhuộm đẫm trở thành một bộ huyết giáp.

Đại Chu tinh binh ở phía sau lưng, dường như cũng bị khí thế của Giang Li lây nhiễm.

Chủ soái đều không sợ sinh tử anh dũng giết địch, bọn hắn còn e ngại điều gì?

Mạng của chủ soái chẳng lẽ không đáng giá?

Cho nên Đại Chu tinh binh bộc phát ra ý chí mạnh mẽ đáng sợ trước nay chưa từng có.

Hắc Long vệ cũng giết đỏ cả mắt.

Bọn hắn là tu hành giả, không chết trong tranh đấu với tu hành giả mà lại chết duới thủ đoạn vu cổ chi thuật âm tàn của Man binh.

Điều này khiến trong lòng bọn hắn dâng trào lửa giận.

Từng tên Hắc Long vệ từ hai bên sơn cốc lao xuống, Ly Đao vung lên, khiến kỵ binh Nam Quận cả người lẫn ngựa đều bị chém thành hai nửa.

Linh khí của bọn hắn tiêu hao sạch sẽ, liền dựa vào sức mạnh thân thể, dựa vào Ly Đao giết địch.

Trong sơn cốc thi thể nằm ngổn ngang, máu chảy thành sông, mùi tanh nồng nặc xông vào mũi, làm tinh thần người ta trở nên hoảng hốt.

Xích Luyện theo sát sau lưng của Giang Li, trên thân hình của nàng đã sớm nhiễm đầy máu tươi, nhưng sắc mặt tràn đầy vẻ cương quyết.

Nếu như Giang Li chết trận, nàng sẽ tận hết sức lực giết thật nhiều kẻ địch chôn cùng hắn.

Trong sơn cốc, từng vị tinh binh của Đại Chu triều, toàn thân nhuốm máu, thân hình lắc lư đứng trên đống thi hài.

Áo giáp bạc trên người Giang Li đã sớm nhuộm thành màu máu, hắn vung kiếm chỉ về phía trước, mang theo khí thế bất khuất, thẳng tiến không lùi.

Đã lui không thể lui, vậy thì tử chiến đến người cuối cùng!

Sắc mặt của Đường Bạch Vân hơi thay đổi.

Phòng tuyến của Hắc Long vệ đã bị phá vỡ, không ngờ, đến tình trạng như vậy vẫn còn không thể thuận lợi bắt được Giang Li...

Chẳng lẽ thật phải vận dụng Nam Phủ quân?

Ánh mắt của Đường Bạch Vân hơi híp lại.

Bỗng nhiên.

Tinh thần của Đường Bạch Vân hơi rung một chút.

Hắn cảm thấy mặt đất đang chấn động dữ dội, trong nháy mắt, dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt của Đường Bạch Vân toát ra vẻ vui mừng tột độ.

Đại quân Bắc Quận... Tới?