TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 182: Hắn tới từ Bạch Ngọc Kinh (1)

Người dịch: Duy Cường

Hai chân của Tư Mã Thanh Sam đang run rẩy, nước mưa lạnh lẽo dồn dập rơi trên mặt của hắn, hơi lạnh của mùa thu, giống như xuyên thấu qua da thịt, tràn ngập trên từng tấc thân thể, thấm vào tận cốt tủy.

Nam Tấn thành thất thủ, Man binh xâm nhập, tướng quân thủ thành dùng thân ngăn cản Man binh, bị mấy thanh trường thương đâm xuyên qua thân thể, quỳ rạp trên mặt đất, dù cho như vậy, từ đầu tới cuối, vị tướng quân này cũng chưa từng buông lỏng thanh kiếm trên tay.

Phảng phất cho dù mất mạng, hắn cũng muốn dùng kiếm trong tay, giết hết địch nhân.

Nắm đấm của Tư Mã Thanh Sam siết chặt.

Thân ở Nam Tấn thành, hắn biết rất rõ tính nết của những Man binh này, cơ hồ qua một đoạn thời gian, Nam Tấn thành sẽ cùng Man binh giao chiến, chiến dịch lớn nhỏ nổ ra, nhiều vô số kể.

Tuy nhiên, quy mô tiến công như ngày hôm nay chưa từng xảy ra.

Điều này khiến cho Nam Tấn thành không kịp trở tay, không kịp hướng về Nam Giang thành cầu viện.

"Họa sư nghèo?"

Một thân ảnh mặc bạch y mở miệng cười.

"Lần đầu tiên ta nghe được có người đem từ nghèo thêm vào trong danh hiệu."

Bóng người cười một tiếng.

Tư Mã Thanh Sam lau nước mưa đang rơi trên mặt, nhìn về phía bóng bạch y nhân.

Nước mưa từ trên trời hạ xuống, sắp sửa rơi trên thân người mặc bạch y, đột nhiên bị vặn vẹo rơi ra ngoài, dường như trên người hắn có một luồng sức mạnh vô hình, ngăn cản không cho ngoại vật tiếp cận.

"Ngươi..."

Thấy cảnh này, tròng mắt của Tư Mã Thanh Sam đột nhiên trừng lớn.

Thủ đoạn quỷ dị như vậy, làm cho người chứng kiến không khỏi rùng mình.

"Họa sư nghèo, ngươi tốt, ta chẳng qua chỉ là một tên thợ mổ heo."

Khóe miệng râu ria xồm xoàm của bạch y nhân hơi nhếch lên, cười cười nói.

Thần sắc của Tư Mã Thanh Sam có vẻ hơi ngơ ngác.

Nơi xa.

Man binh cực kỳ hung tàn bắt đầu điên cuồng xung phong tới, giày cỏ của bọn hắn giẫm đạp trên mặt đất đầy nước đọng, làm tóe lên vô số bọt nước.

Có Man binh tay cầm trường mâu, bước lên một bước lấy đà, đem trường mâu trong tay ném mạnh ra.

Trường mâu lạnh lùng xé rách màn mưa, gào thét hướng về phía Tư Mã Thanh Sam cùng bạch y nhân lao tới.

Một đám Man binh trong miệng phát ra tiếng gầm thét hưng phấn.

Bọn hắn đã không kịp chờ đợi muốn xông lên, nghiền nát hai người trước mắt, vọt vào trong Nam Tấn thành, cướp đoạt của cải, cướp đoạt lương thực, cướp đoạt nữ nhân.

Tư Mã Thanh Sam bị trường mâu gào thét hù dọa lui về sau một bước, toàn thân như nhũn ra.

Bạch y nhân nhìn thấy hành cử động của hắn, trên gương mặt toát ra một nụ cười khẽ.

"Chắc là ngươi vừa trở thành tu hành giả không lâu?"

Bạch y nhân nói.

"Không phải dựa vào công tử điểm hóa, cũng không phải nhờ vào binh tượng trong Long Môn, hoặc linh khí trong bí cảnh dãy Ngọa Long trở thành tu hành giả..."

"Hẳn là ngươi từng tiến vào nơi Thành Tiên."

Bạch y nhân tiếp tục nói.

Tư Mã Thanh Sam nghe vậy, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nhìn về phía hắn.

"Xem ra... Ta nói đúng."

Bạch y nhân cười một tiếng.

Sau đó giơ tay lên, đột nhiên vung mạnh, một luồng linh khí rộng lớn từ trong khí đan của hắn tuôn ra.

Áp lực đáng sợ làm cho vô số trường mâu đang gào thét bay tới, dồn dập đâm vào trên mặt đất.

Dường như những cây trường mâu hung hãn này, đang cúi đầu xưng thần trước bóng người mặc bạch y.

"Công tử nói, ngừng chiến ba tháng."

"Thế nhưng, nếu có man di xâm lấn, có thể giết không tha."

Bạch y nhân vung tay, bàn tay đè lên chuôi của thanh đao mổ heo bên hông.

Hắn nhìn thoáng qua thi thể chết thảm của quân thủ vệ Nam Tấn thành, cùng với vị tướng quân bị mấy cây trường mâu đâm xuyên qua thân thể, ánh mắt vẫn trợn trừng, dường như muốn bộc lộ hết không cam lòng trong nội tâm.

Bóng bạch y nhân thở dài một hơi.

Trong hơi thở mang theo tràn ngập sát ý.

Nơi xa.

Man binh đồng loạt rút đao bên hông ra, điên cuồng xông về phía bạch y nhân.

Thắng lợi gần trong gang tấc.

Cửa thành Nam Tấn đã bị bọn hắn đánh vỡ, lương thực, của cải, nữ nhân đều đang gần ngay trước mắt, chẳng lẽ vì một người ngăn cản mà từ bỏ.

Bạch y nhân quay đầu nhìn về phía Tư Mã Thanh Sam.

"Nhìn kỹ, chân chính tu hành giả, nếu đối mặt tình huống như vậy, việc cần phải làm không phải là đứng chờ chết."

"Chúng ta thân là tu hành giả, có được năng lực thay đổi chiến cuộc."

Bạch y nhân nói.

Lời nói hạ xuống.

Bàn tay rơi vào trên chuôi đao mổ heo, đột nhiên dùng sức.

Bỗng nhiên thanh đao bên hông được rút ra, ánh đao đen nhánh xẹt qua một đường cong trong màn mưa.

Ông...

Trong ánh mắt rung động của Tư Mã Thanh Sam.

Có một luồng đao khí hình cung được hình thành, sau một khắc, luồng đao khí này quét qua đám Man binh đang xung phong, trong nháy mắt, thân thể của những Man binh này trực tiếp bị chém thành hai nửa.

Máu tươi nóng hổi phun trào ra.

Áo trắng trên người không nhiễm một giọt mưa.

Hắn buông lỏng tay ra, đao mổ heo lơ lửng trên không trung, thanh đao hơi run run, dường như đang phát ra âm thanh hưng phấn.

Ông…

Đao mổ heo bỗng nhiên xoay tròn.

Bạch y nhân nhẹ nhàng phất tay.

Thanh đao bắn nhanh ra ngoài.

Phốc xuy phốc xuy!

Máu tươi tuôn trào như suối, đầu người cuồn cuộn.

Tư Mã Thanh Sam nhìn thấy hình ảnh khó quên nhất trong đời.

Man binh dày đặc, dưới một đao này, giống như là từng con heo đang đợi làm thit, bị thanh đao đang bay trên bầu trời, chém sạch sẽ.

Ngoài thành.

Một vị dũng sĩ Man tộc, rống to một tiếng.

Hắn nhún người lấy đà, sau đó thân hình bốc lên cao, trên đầu cắm chín cái lông đuôi chim công, lượn quanh thành một vòng.

Trên gương mặt dữ tợn thoa đầy thuốc màu, từng bắp thịt đều đang run rẩy.

Hai tay hắn đồng loạt đánh ra, chộp về phía đao mổ heo, hai bàn tay bị lưỡi đao cùng kình lực cắt nát, máu tươi chảy đầm đìa, tuy nhiên hắn vẫn không hề từ bỏ.

Cuối cùng, hắn cũng thành công ngăn cản một đao này.

Lông mày của bạch y nhân hơi nhảy lên một chút.

Dường như không nghĩ tới Man nhân này thế mà có thể ngăn cản đao của hắn.

"Cửu Vũ dũng sĩ của Man nhân... Giống như cửu hưởng Tông sư của Đại Chu triều à?"

Bạch y nhân thản nhiên nói.

Sau đó, cong ngón búng ra.

Đao mổ heo đang bị dũng sĩ của Man nhân nắm trong tay, lần nữa gào thét, bỗng nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh đáng sợ, thoát ra khỏi hai bàn tay đang kiềm chế, đâm xuyên qua tim của vị dũng sĩ này.

Toàn bộ Man nhân nhìn thấy cảnh này, đều bị kinh hãi bao trùm, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía thanh đao đã một lần nữa trôi nổi trên bầu trời.

Đao mổ heo lơ lửng giữa không trung, như lưỡi hái của tử thần, nhanh chóng xoay tròn.

Dần dần, bên ngoài thân đao, đường nét của một thanh đao cực lớn đang ngưng tụ, không khác gì thanh đao mổ heo đang trôi nổi, chỉ có điều to lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

"Ngự đao."

Bạch y nhân mở miệng.

Sau một khắc, đao ảnh cực lớn chém xuống, mặt đất bị chém ra một vết rách, một đao xuất ra, trong nháy mắt trên trăm tên Man binh bị chém thành hai nửa.

Trước Nam Tấn thành.

Tu hành giả, một người giữ quan ải, vạn người không thể thông qua.

Man binh bị giết bể mật, dưới sự chỉ huy của Man binh thống lĩnh, khí thế sụp đổ, nhanh chóng thối lui ra khỏi Nam Tấn thành.

Ánh mắt của Tư Mã Thanh Sam mở to hết cỡ, trên vẻ mặt không giấu được nét kinh hãi.

Sức lực của một người, lui Man binh đại quân.

Đây quả thực... Như truyền thuyết thần thoại.

Tư Mã Thanh Sam cảm giác trong ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, đây là... Tu hành giả sao?

Nơi xa.

Có tiếng bước chân vang lên, từng bóng đen nhanh chóng từ một hướng khác của Nam Tấn thành xông tới.

Chốc lát sau, gần trăm tên binh sĩ, trên thân mặc giáp nhẹ hạ xuống con đường lát bằng đá của Nam Tấn thành.

Bạch y nhân liếc mắt nhìn những người này một chút, khóe miệng nhếch lên, không hề lên tiếng, thản nhiên dùng một miếng vải lau thanh đao mổ heo, sau khi lau sạch, đem đao cài vào bên hông, hắn quay đầu nhìn về phía Tư Mã Thanh Sam.

"Ngươi là người có đại tiên duyên, chớ có phí phạm cơ duyên này."

Bạch y nhân nói.

Những binh lính mặc giáp nhẹ nhìn về phía bạch y nhân, có một bóng người từ đằng xa đang nhanh chóng phi tới.

Mấy cái lên xuống đã tiếp cận nơi này, sau khi hạ xuống, làm nước bùn bắn lên tung tóe.

Thân ảnh mới tới nhìn bạch y nhân, chắp tay.

"Đa tạ."

Trong ngôn ngữ tràn đầy vẻ chân thành, nếu không phải người mặc áo trắng ra tay, hôm nay, Nam Tấn thành nhất định sẽ trở thành địa ngục trần gian.

Binh lính mặc giáp nhẹ đứng chung quanh cũng đều chắp tay.

Người mặc áo trắng cười cười, lơ đễnh khoát tay áo, đeo đao mổ heo từ từ đi xa.

"Không cần cảm ơn ta, Bắc Quận Thái Thú có một câu nói rất hay, không phải tộc ta, trong lòng ắt có ý nghĩ khác... Hơn nữa, công tử nhà ta cũng đã nói, trong lúc ngừng chiến, man di xâm nhập, giết không tha."

Bạch y nhân cười nhẹ, thân ảnh dần dần tan biến trong màn mưa.

Tư Mã Thanh Sam phục hồi tinh thần lại, vội chạy chậm mấy bước, hướng về phía bạch y nhân đuổi theo.

"Tiền bối... Rốt cục người là ai?"

Tuy nhiên, thanh âm của hắn vang vọng trên đường phố, nhưng không nhận được hồi đáp.