Chương 188 : Nếu làm ma, phật sẽ độ ma (2)
Người dịch: Duy Cường
Đột nhiên.
Xình xịch!
Mũi tên rơi xuống.
Bắn trúng một tên dũng sĩ của Quỷ Phương bộ lạc, xỏ xuyên qua phần bụng của hắn, kéo cả người của hắn ghim xuống mặt đất.
Nhưng mà, làm cho người ta kinh hãi là, những dũng sĩ này phảng phất không hề biết đau đớn, sắc mặt chết lặng, nhổ những mũi tên trên bụng ra, ném về phía Hổ Nhiễu quan, sau đó tiếp tục đứng lên công kích.
Dũng sĩ đầu trọc của Khổng Tước vương quốc thì thân hình cực kỳ nhanh chóng, lưu lại từng đạo hư ảnh trên mặt đất, tránh thoát những mũi tên bắn tới.
Trên cổng thành.
Ánh mắt của đám võ tướng Tây Quận đều toát ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Làm sao có khả năng?"
Tròng mắt của Bá Vương ngưng tụ.
Dường như trong lòng có cảm giác, hắn đưa mắt nhìn ra xa, tựa hồ nhìn thấy bên trong Quỷ Phương bộ lạc, có một thanh niên đang ngồi trên ghế dựa.
Cùng với một tên hòa thượng đầu trọc đang ngồi trên một chiếc ghế dựa được đặt trên lưng voi lớn bên phía Khổng Tước vương quốc.
"Tu hành giả."
"Không... Không giống như là tu hành giả!"
Bá Vương thầm thì.
Mặc dù cách nhau rất xa, nhưng hắn vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn, đó là một luồng cảm giác áp bách cực kỳ kinh khủng, ập thẳng vào mặt.
"Giết!"
Tuy nhiên, Bá Vương vẫn điềm nhiên không sợ, hắn vỗ một chưởng trên đầu tường, bất chợt phát ra tiếng gầm thét, thanh âm quanh quẩn trên bầu trời.
Lập tức, cửa thành mở rộng.
Tiếng la giết vang vọng.
Thiết kỵ của Tây Lương điên cuồng xung phong ra, áo giáp của bọn hắn phát ra ánh sáng u ám tĩnh mịch, trên gương mặt của từng người đều mang theo vẻ hung hãn không sợ chết.
Hai đội quân trên bình nguyên gặp nhau, máu thịt xương cốt bay tán loạn, từng cột máu tươi phun trào như suối trên khắp chiến trường.
Lực sát thương của những dũng sĩ sắc mặt chết lặng của Quỷ Phương bộ lạc cực mạnh, trong cơ thể của bọn họ dường như cũng có linh khí đang lưu chuyển, tản ra hào quang, phát ra sóng khí, tràn đầy lực phá hoại mạnh mẽ.
Cho dù là Tông sư cao thủ bị quét trúng, cũng không tránh khỏi thổ huyết trọng thương.
Đầu trọc võ sĩ của Khổng Tước vương quốc càng thêm tà dị, thân pháp của từng người vô cùng linh hoạt, giống như những con khỉ, bước chân di chuyển nhanh thoăn thoắt, chỉ cần sơ ý một chút là một vị binh sĩ Tây Lương đã bị vặn gãy cổ.
Hứa Sở dẫn dắt Hạng Gia quân đánh ra, cùng với dũng sĩ của Quỷ Phương bộ lạc và đầu trọc võ sĩ của Khổng Tước vương quốc xáp lá cà giao chiến.
Tuy nhiên, kết quả lại làm cho người ta không khỏi trố mắt ngạc nhiên, hai bên đánh nhau cân sức ngang tài, kẻ tám lạng người nửa cân, toàn bộ Hạng Gia quân đều là tu hành giả, có linh khí tương trợ, thế nhưng không thể hình thành cục diện nghiền ép.
Trên cổng thành.
Ánh mắt của Bá Vương hơi híp lại.
Nếu là Hạng Gia quân trong ba tháng qua không tăng cường huấn luyện, có khả năng không thể nào là đối thủ của đám dũng sĩ quỷ dị này.
Lúc này, Bá Vương càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, Bạch Ngọc Kinh ra lệnh ngừng chiến ba tháng, có phải hay không đã sớm dự liệu được chuyện như vậy sẽ xảy ra?
Chiến đấu diễn ra vô cùng khốc liệt, dưới Hổ Nhiễu quan, trên bình nguyên rộng lớn phảng phất hóa thành một lò sát sinh, thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông.
Trong đại quân Quỷ Phương.
Ánh mắt của nam tử tóc vàng hơi nheo lại.
"Có chút thú vị... Quân đội tu hành giả à?"
Nam tử phát ra một nụ cười tà, lần nữa giơ tay lên, sau đó phất xuống.
"Mặc dù Quang Minh quân đoàn chỉ mới tạm thời góp lại mà thành, nhưng mà, muốn đối phó ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy."
Nam tử cười một tiếng.
Chợt thấy, đại quân Quỷ Phương tách ra hai bên, nhường ra một con đường ở giữa.
Từng vị nữ nhân của Quỷ Phương bộ lạc ăn mặc áo bào trắng được giặt cực kỳ sạch sẽ, khí tức thánh khiết như hoa lan, trong tay cầm một cành cây, chồi lá còn xanh biếc, ánh mắt đờ đẫn chậm rãi đi ra.
Trong miệng các nàng lẩm nhẩm dường như đang ngâm tụng cái gì, làm cho dũng sĩ của bộ lạc tác chiến càng thêm dũng mãnh.
"Đây là Quang Minh quân đoàn của ta!"
Nam tử tóc vàng cười ha hả, là quân đoàn sẽ chinh phục cái thế giới này.
Bởi vì thời gian cấp bách, nam tử tóc vàng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn bạo lực, cưỡng ép tẩy não những người này, biến thành Quang Minh quân đoàn, có tác dụng giống như là một loại binh khí chiến tranh.
"Ta chính là Quang Minh Chi Chủ!"
Một bên khác, hòa thượng khoác áo cà sa đang ngồi trên lưng voi lớn cũng đứng lên.
Hai tay hắn chắp trước ngực, ánh mắt xót thương nhìn thi hài nằm ngổn ngang trên chiến trường, nhẹ nhàng tụng niệm Phật hiệu.
Bên phía Khổng Tước vương quốc, có không ít lão tăng trên người khoác vải đỏ, ngồi xếp bằng ngay ngắn, chắp tay trước ngực, cũng tụng niệm phật hiệu theo.
"Thế giới này vốn không có Phật, ta tới, thì có Phật."
Trên lưng voi lớn, hòa thượng khoác áo cà sao, nói khẽ.
...
Không chỉ Tây Quận bị đại quân người Hồ công phạt.
Bắc Quận, bên ngoài Thiên Hàm quan.
Đại quân Tây Nhung áp cảnh.
Đạm Đài Huyền tự mình thống lĩnh đại quân Bắc Quận ra khỏi thành giết địch, áo giáp nhuốm máu.
Nam Quận.
Rất nhiều bộ lạc của Nam Man tụ tập, xung kích Nam Tấn thành.
Đường Nhất Mặc dẫn dắt binh lính cùng Nam Phủ quân, chống lại Man binh, bên ngoài Nam Tấn thành, máu chảy khắp nơi trên đất.
Vốn dĩ rất nhiều thế lực bên trong Đại Chu triều đều nhất trí cho rằng, thời gian lệnh ngừng chiến của Bạch Ngọc Kinh vừa kết thúc, bên trong Đại Chu triều nhất định sẽ phát sinh một trận đại chiến kinh thiên động địa, quyết định quyền sở hữu thiên hạ về sau.
Nhưng mà, không ai nghĩ tới...
Lệnh ngừng chiến kết thúc, Đại Chu chưa kịp phát sinh nội đấu, Ngũ Hồ lại lần nữa tập kết quân đội, muốn xâm nhập Đại Chu.
Lần trước phát sinh sự kiện như thế này, là hai trăm năm về trước.
Một lần kia, Đại Chu triều dưới gót thiết kỵ của Ngũ Hồ, bị đánh cho thương tích đầy mình.
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng không còn ai có tâm tư nội đấu.
Tất cả dồn dập tụ tập binh mã, đi biên quan trấn thủ.
...
Một đám quân đội ở trước mặt không biết tử vong là vật gì, Tây Lương thiết kỵ xưa nay vốn hung hãn thẳng tiến không lùi, cuối cùng cũng cảm thấy lưng phát lạnh.
Một vài tên dũng sĩ của bộ lạc Quỷ Phương, dù đầu bị chém thành hai nửa, vẫn có thế vung vẩy vũ khí giết địch như thường.
Điều này khiến trong lòng không ít người sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Đối mặt những thứ không biết, mới là đáng sợ nhất.
Hứa Sở dẫn dắt Hạng Gia quân điên cuồng chém giết, tu hành giả vẫn trước sau như một dũng mãnh.
Mặc dù trải qua ba tháng huấn luyện cùng bồi dưỡng, tuy nhiên, số lượng của Hạng Gia cũng không tăng lên bao nhiêu, dù sao, điều kiện để trở thành tu hành giả có chút hà khắc.
Trên cổng thành.
Cuối cùng Bá Vương cũng hành động.
Hắn không đi theo lối cầu thang.
Mà trực tiếp từ khoảng cách cao năm mét của tường thành nhảy xuống.
Đông!
Đại phủ vũ động, đột nhiên quét ra.
Tăng binh đầu trọc với ánh mắt chết lặng chợt đánh tới, nhãn thần của Bá Vương ngưng tụ, trường phủ quét ngang, trực tiếp đánh bay những tên tăng binh này, thân thể tung tóe như một miếng vải rách.
Sức chiến đấu của Bá Vương là cực kỳ dữ dằn, trực tiếp xé rách một lỗ hổng trên chiến trường.
Bá Vương cuối cùng vẫn là Bá Vương.
Vẫn là vị Bá Vương thẳng tiến không lùi kia, không sợ hãi, dám múa trường phủ ở trước tiên nhân!
Hắn xông lên tuyến đầu của chiến trường.
"Tây Lương thiết kỵ ở đâu?"
"Hạng Gia quân ở đâu?"
Bá Vương phát ra tiếng gầm như sấm.
Âm thanh vang vọng trên từng ngóc ngách của chiến trường, lấn át cả tiếng hô giết, tiếng hò hét của binh sĩ.
Chợt nhìn thấy, trên thân thể khôi ngô cường tráng của Bá Vương, có ma khí màu đen quấn quanh, mái tóc tung bay, khí thế mãnh liệt tựa như được tỏa ra từ núi cao vực sâu.
Tây Lương thiết kỵ vốn đang dần dần bại lui, Hạng Gia quân đang đau khổ chống đỡ, lập tức giống tìm tới tín ngưỡng của chính mình, được một nguồn sức mạnh mới gia trì.
Bọn hắn vung vẩy vũ khí, phát ra tiếng gầm hưởng ứng.
Bá Vương không có cưỡi Hắc Phiêu mã, hắn mở rộng bộ pháp, cấp tốc di chuyển, tốc độ thế mà không thua kém chút nào so với tuấn mã đang phi nước đại.
Sau lưng hắn là Tây Lương thiết kỵ cùng Hạng Gia quân.
Dưới sự dẫn đầu của Bá Vương, lần nữa hướng về phía địch nhân công tới.
Sau lưng của bọn hắn là Hổ Nhiễu quan, là cửa ải ngăn cản người Hồ cuối cùng.
Cho nên, Tây Lương thiết kỵ không thể lui.
Trong đại quân Quỷ Phương.
Thanh niên tóc vàng đứng lên, nhìn Bá Vương toàn thân quấn quanh ma khí đang cùng đại quân của Quỷ Phương và Khổng Tước vương quốc chém giết, trên mặt hắn có tia sáng màu trắng liên tục lấp lóe, thần sắc bỗng trở nên hưng phấn dị thường.
"Thì ra là ma."
"Đã như vậy, hôm nay, Quang Minh Chi Chủ ta liền diệt ma."
Bên phía Khổng Tước vương quốc.
Tăng nhân khoác áo cà sa màu đỏ đang đứng yên trên lưng Cự Tượng, chắp tay hành lễ, miệng tụng Phật hiệu, vẻ xót thương trên mặt càng thêm nồng đậm.
"Nếu làm ma, ta làm Phật, liền độ ma."