TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 192: Lằn ranh giữa Phật cùng Tà. (2)

Các cường giả Hạng Gia quân nghe vậy, sắc mặt chợt biến đổi.

Hai người này… Đến từ Bạch Ngọc Kinh?

Đi đến đây bằng cách thông qua Long Môn bí cảnh khác?

Vài vị thống lĩnh Hạng Gia quân chắp tay về phía Lữ Mộc Đối, bọn hắn cũng không có hoài nghi thân phận của hắn.

Thiên Cơ các, đã từng là Thiên Cơ gia, hiện tại thì thế lực của Bạch Ngọc Kinh.

Thế gian này ai dám giả mạo người của Bạch Ngọc Kinh?

Bạch Ngọc Kinh, thiên hạ đệ nhất tu hành thế lực, trấn áp Chư Tử Bách Gia, khai sáng ra một thời đại hoàn toàn tươi mới.

Thế nhân đối với nó chỉ có tôn kính, sợ hãi, và ngưỡng mộ.

“Tây Quận gặp nạn, chúng ta đến đây để tương trợ Tây Quận.”

Lữ Mộc đối nói.

Hạng Gia quân nghe thế, trên khuôn mặt bỗng hiện lên vẻ mừng rỡ.

Hiện tại bên ngoài Hổ Nhiễu quan vẫn đang còn huyết chiến, rất nhiều Hạng Gia quân đều biết đã xảy ra chuyện gì.

Hai phe thế lực là Khổng Tước quốc và Quỷ Phương liên hợp lại với nhau, tiến đánh Hổ Nhiễu quan.

Một khi Hổ Nhiễu quan bị thất thủ, rất nhiều thành trì ở trong Tây Quận tất sẽ gặp nạn, vô số dân chúng lầm than.

“Tiền bối, mời!”

Một vị quân sĩ Hạng Gia quân hưng phấn tới nỗi đỏ mặt lên.

Hắn lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, chở Lữ Mộc Đối cùng với Mính Nguyệt đi về phía Hổ Nhiễu quan.

Bên trên Đông Diễn giang, đâu đâu cũng có đại trướng.

Gậy gỗ của Lữ Mộc Đối khẽ gõ, Mính Nguyệt ôm tỳ bà đi theo sau hắn.

Bỗng nhiên.

Tấm màn che trước căn lều lớn nhất ở trung tâm khẽ vén lên, để lộ ra một bóng người duyên dáng xinh đẹp tuyệt trần đang bước ra từ trong đấy, tóc đen dài như thác, dung mạo tựa như vẽ.

Lạc Mính Tang không có đi Hổ Nhiễu quan, dù sao thì Bá Vương cũng sẽ sốt ruột nếu nàng đi.

Tựa hồ cảm nhận được gì đó.

Lạc Mính Tang nhìn về phía dưới Đông Diễn giang.

Thấy được Lữ Mộc Đối cùng với vị thiếu nữ đeo khăn che mặt kia.

Lữ Mộc Đối cũng nhìn thấy Lạc Mính Tang, cùng với khuôn mặt có đôi chút quen thuộc kia, hắn mỉm cười, lộ ra cái răng cửa bị hở, sau đó gật đầu về phía Lạc Mính Tang.

Tiếp theo, hắn dắt Mính Nguyệt có hơi ngẩn người đi vào bên trong chiếc xe ngựa mà Hạng Gia quân chuẩn bị, rong ruổi về phía Hổ Nhiễu quan.

Trên tảng đá lớn, đại trướng ở bên cạnh.

Lạc Mính Tang dựa vào màn cửa, ánh mắt có hơi hốt hoảng.

Nam Quận.

Mưa dầm rả rích, mưa phùn đổ liên tục mấy ngày, mang theo đó là sự lạnh lẽo thấu xương của mùa đông lạnh, một khi nước mưa rơi trúng cổ của con người, thì sẽ ngay lập tức truyền cái lạnh thấu xương đó từ cổ xuống bàn chân.

Thiên Đãng sơn, Đạo các.

Long Môn bên trên Trích Tinh phong.

Bên trong Long Môn.

Có một thân ảnh mặc lấy bạch y chậm rãi đi ra từ trong đó, trên người còn mang theo một thanh trường kiếm dài ba thước.

Trước Long Môn, có một vị đạo cô đứng lặng ở đấy, đạo bào bay tán loạn, nhưng lại hơi sững sờ khi thấy được Cảnh Việt.

“Đồ đệ Bạch Ngọc Kinh.”

Cảnh Việt nói.

Khi nói ra lời này, sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

Trên thực tế, trong nội tâm của hắn lại cực kỳ kích động.

Được… được rồi!

Thân là chàng trai mà công tử coi trọng nhất, hắn há có thể làm yếu đi uy thế của Bạch Ngọc Kinh!

Đạo cô Lý Tam Tuế khẽ vuốt cằm.

Dường như nàng có hơi ấn tượng với Cảnh Việt, huống hồ, dám tự xưng bản thân là đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh, thế gian không có mấy người.

Hai người đi ra Long Môn.

Tạ Vận Linh ngồi ngay ngắn ở trên khoảng sân rộng lớn ở Trích Tinh phong, bầu trời đầy mưa, khiến cho khoảng sân này có khí ẩm lan tràn.

Xung quanh còn có các vị đồ đệ Đạo các ngồi xếp bằng ở đấy, đang học tập một thứ gì đó từ Tạ Vận Linh.

Cảnh Việt đeo kiếm mà tới, nắm thật chặt thanh kiếm ở sau lưng mình, hắn luôn cảm giác toàn bộ thế giới đều đang ngấp nghé thanh kiếm của mình.

“Tạ tiền bối, Thiên Cơ các Lữ lão thôi diễn ra thiên hạ sẽ có đại kiếp, cho nên ta tới Nam Quận để tương trợ kháng địch.”

Cảnh Việt nói.

Hắn nhìn lấy Tạ Vận Linh đang xếp bằng ngồi ở giữa Trích Tinh phong, mở miệng lên tiếng.

Tạ Vận Linh mở mắt ra, cười cười.

“Vừa vặn, Đạo các chúng ta cũng muốn đi Nam Tấn thành để kháng địch… Ngươi đồng hành cùng với ta không?”

Tạ Vận Linh nói.

“Được.”

Cảnh Việt gật đầu.

Đạo bào của Lý Tam Tuế tung bay tán loạn, trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy lại mang theo vài phần ngưng trọng.

Nàng đi tới bên trong Long Môn.

Xuyên qua khu vực binh tượng, đi tới trước cầu treo bằng dây cáp, sau đó thấy được một thân ảnh quen thuộc đang dựa trên cầu treo.

“Lý Tam Tư.”

Lý Tam Tuế mở miệng.

“Phải gọi ta là ca, thật là không biết lớn nhỏ, coi như ngươi trở thành Đạo các Các chủ, ta vẫn sẽ là ca của ngươi.”

Lý Tam Tuế nghiêng đầu lại, nhìn lấy Lý Tam Tuế, tức giận nói.

“Ngươi không đi Nam Tấn thành?” Lý Tam Tuế hỏi.

“Không đi, có đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh, còn có trận pháp do tôn thượng bố trí… Nam Tấn thành hẳn là không đáng lo.”

Lý Tam Tư cười khẽ một tiếng.

Hắn quay đầu nhìn về phía một cái cầu treo bằng dây cáp khác.

“Ta phải đi Bắc Quận, Bắc Quận không có tu hành giả lợi hại, chỉ có một mình Đạm Đài Huyền, e rằng không thể tự gánh vác được.”

Lý Tam Tư nói.

Hai huynh muội đứng lặng ở đấy, bên trong Long Môn khẽ có cơn gió mát thổi tới.

Sau một hồi.

Lý Tam Tuế khoát tay áo, đạo bào tung bay, quay người rời đi.

Lý Tam Tư cười, xoay người lại, hai huynh muội, quay lưng về phía nhau mà đi, một người ra Long Môn, một người vượt dây cáp.

Trung tâm cung điện có thể đi thông mấy cái Long Môn khác.

Lý Tam Tư tìm được dây cáp ở bên trên Bất Chu phong, do dự rất lâu.

Trong lúc mơ hồ, hắn tựa hồ có thể thấy được một vị thiếu nữ đang nhắm mắt lại ở phía bên kia dây cáp, ôm hai chân ngồi trên tảng đá, đối mặt với hoàng hôn cùng bình minh.

Hít sâu một hơi.

Lý Tam Tư vẫn kiên quyết cất lên một bước.

Nam Quận, Nam Tấn thành.

Đại quân Nam Man lại tiếp cận một lần nữa.

Tiếng la giết liên miên, có voi lớn chà đạp, cỏ cây sụp đổ.

Man binh thủ hộ lấy từng cái thân ảnh được quấn bên trong chiếc hắc bào rách rưới, những thân ảnh này giống như là Tử thần trong chiến trường, phất tay, thổ địa sinh gai.

Đâm xuyên qua cơ thể của từng vị binh lính Nam Quận, máu soạt chảy xuôi.

Nam Phủ quân chém giết lẫn nhau.

Mỗi người đều giết tới máu me khắp người.

Đợt tiến công lần này của đại quân Nam Man… Có chút hung mãnh.

Đường Nhất Mặc tự mình giết địch, bùng nổ nhất mạch, tựa như là một cái lưỡi đao không ngừng thu hoạch trong đại quân Nam Man, trong lúc hắn huy quyền, lực to như trâu, bất cứ tên Nam Man nào bị nắm đấm của hắn va vào, đều phải nổ tung máu thịt.

Đường Nhất Mặc không ngừng lao xuống, hắn đi sâu vào bên trong trại địch, mặc dù chỉ có một người nhưng lại có dũng khí vạn quan khó cản.

Hắn thẳng bức về phía những cái thân ảnh quấn lấy hắc bào kia.

Những thân ảnh quấn trong hắc bào cũng nhìn thấy Đường Nhất Mặc.

Dưới lớp hắc bào, đôi mắt của những người này cực kỳ chết lặng, đồng thời không kém phần vô tình, thậm chí là khuyết thiếu tình cảm.

Có một ít dũng sĩ Man binh uy vũ chặn ở trước người bọn hắn, những tên dũng sĩ Man binh này dường như là một cái xác không hồn, chết lặng vô tình.

Không biết đau đớn.

Đường Nhất Mặc tung ra một quyền đập vỡ đầu của đối phương, thế nhưng đối phương lại làm ra bộ dáng muốn đồng quy vu tận với Đường Nhất Mặc.

Mà những cái thân ảnh được quấn ở bên dưới hắc bào kia, thì trong miệng dồn dập ngâm tụng một thứ gì đó.

Hồi lâu sau.

Gậy gỗ của những người này đập mạnh xuống mặt đất.

Đông!

Mặt đất dưới chân Đường Nhất Mặc bỗng nhiên run rẩy, bắt đầu rạn nứt…

Đường Nhất Mặc trừng lớn con mắt của mình, không thể tin tưởng nổi.

Kế tiếp, hắn phát hiện bên dưới mặt đất, phảng phất như có một đồ án quỷ dị liên tục xoay quanh.

“Trúng kế!”

Đường Nhất Mặc gầm nhẹ.

Hắn dự định xông ra đồ án, nhưng lại phát án, trong lòng đất bỗng nhiên sinh ra vô số sợi gai.

Hóa thành một cái lồng giam bằng gai, triệt để vây khốn hắn lại!

Sắc mặt của Đường Nhất Mắc đại biến, một khi hắn bị nhốt lại, đây chính là một nguy cơ cực kỳ khổng lồ đối với toàn bộ Nam Quận.

Nam Phủ quân tựa hồ cũng bị hoảng loạn.

Đại quân Nam Man thấy được linh hồn của Nam Phủ quân, tức là Đường Nhất Mặc bị nhốt lại, thì đều toát ra vẻ hưng phấn, trong miệng liên tục phát ra tiếng gào thét.

Lại lần nữa phát động công kích, đại quân Nam Quận dường như xuất hiện thế tan tác.

Đôi mắt của Đường Nhất Mặc bỗng nhiên đỏ rực lên, không ngừng đánh vào lồng giam!

Mỗi một quyền đều nện ở trên gai đất, muốn đánh nổ nó.

Nhưng mà, hắn chỉ có thể lưu lại những cái quyền ấn mà thôi.

Rất nhanh thì vô số gai đất này đã bị những tên hắc bào kia tăng cường lên.

Đường Nhất Mặc, đã bị nhốt lại!

Đại quân Nam Quận bắt đầu tan tác.

Mà ngay lúc này.

Bên trên Nam Tấn thành.

Chẳng biết từ lúc nào, lại xuất hiện một thân ảnh bạch y.

Hắn nhìn xem chiến trường tu la tựa như địa ngục ở bên dưới, thân ảnh chậm rãi thở ra một hơi.

Hắn vươn tay ra, nắm lấy cây kiếm ở sau lưng.

“Kiếm tên Cảnh Thiên, ra khỏi vỏ.”

Tiếng leng keng vang lên.

Bên trong khí đan của Cảnh Việt, linh khí bắt đầu xoay tròn.

Hắn nắm lấy kiếm, cất một bước ra, thẳng tiến không lùi về phía trước Nam Tấn thành.

Tay hắn chợt lắc một cái.

Cảnh Thiên kiếm bắt đầu xoay tròn, hóa thành năm cái ở trước người hắn.

Sau đó, đột nhiên tiến về phía trước.

Tựa như là lúc hắn đâm kiếm vô số lần ở phía bên trên Bắc Lạc hồ vậy.

Có bàng bạc kiếm ý phảng phất như muốn xé rách cả hồ nước!

Kiếm ý được cô động lại cuốn theo lấy năm cái kiếm mang, đột nhiên chém ra!