TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 198: Một chỉ điểm phá vách ngăn của thế giới. (1)

Dịch: Mèo Rừng

Không chỉ Tây Nhung Vương có chút mộng.

Mà Giang Li cũng có hơi sững sờ.

Trên trời giáng xuống một cái vệt vàng, nhìn kỹ lại thì đấy lại là một con gà con.

Gà con này… Từ đâu mà tới?

Tây Nhung Vương hơi hơi nhăn lông mày lại, nhìn con gà con ở trước ngực Giang Li.

Con này… chắc chắn không phải là một con gà con bình thường.

Tây Nhung Vương vậy mà cảm thấy được một khí tức mạnh mẽ không kém gì khí tức của Ngưng Khí đỉnh phong ở trên thân gà con.

Một con gà, Ngưng Khí đỉnh phong?

“Linh thú sao?”

Tây Nhung Vương nheo mắt lại, tựa như có điều suy nghĩ.

Sau đó, ánh mắt của hắn lóe lên một vệt tinh mang, linh thú là đồ tốt, ăn vào đồng nghĩa với việc ăn tinh hoa cả người của nó, tu vi sẽ được gia tăng!

Giang Li nắm gà con, kịp phản ứng lại.

Tên nhóc này không phải là gà con do Bạch Thanh Điểu nuôi sao?

Làm sao nó lại xuất hiện ở chỗ này, gà con xuất hiện, chẳng phải mang ý nghĩa Bạch Thanh Điểu cũng đồng thời xuất hiện?

Nội tâm của Giang Li run lên, trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt, không phải hắn đã cho Bạch Thanh Điểu đợi ở Bắc Lạc Hồ Tam đảo, chỗ an toàn nhất trong thiên hạ sao?

Thế quái nào nàng lại chạy tới chiến trường Bắc Quận này!?

Mà ngay khoảnh khắc này.

Trên cổng thành Thiên Hàm quan.

Bạch Thanh Điểu cõng một cái sọt, thở hổn hển xuất hiện ở đó, Nhiếp Song đi theo bên cạnh, con mắt của La Thành cũng đã trở nên đỏ chót từ đời nào rồi, bàn tay đặt ở trên thanh đao được treo bên hông.

Hắn nhìn lấy thây phơi khắp nơi ở dưới Thiên Hàm quan, lần đầu tiên La Thành cảm nhận được sự thảm liệt của chiến tranh biên giới.

Chiến đấu trong nội bộ Đại Chu, mặc dù mọi người đều đánh vô cùng kịch liệt, nhưng mà, rất ít những trận đánh ngươi chết ta vong, bại thì sẽ chạy tán loạn, chạy xong lại một lần nữa tiến công.

Nào đâu giống với chiến tranh biên giới…

Chiến đấu ở nơi này, không cách nào lui!

Đôi mắt Bạch Thanh Điêu cũng trở nên đỏ rực, nàng tận mắt thấy Giang thúc của mình bị người khác điểm một chỉ rồi bay xuống từ trên lưng ngựa, miệng phun máu tươi.

Con người vô địch ở trong nội tâm của nàng, thế mà lại chịu khuất nhục như vậy.

Nàng có thể nhịn?

Giang thúc của nàng, người nào cũng không thể khi dễ!

“Tiểu Phượng Nhất! Đánh cho ta!”

Bạch Thanh Điểu căm phẵn hô ở trên Thiên Hàm quan.

Lời vừa nói ra, nàng bắt đầu vận chuyển 《 Cửu Hoàng biến 》ở trong đầu, linh khí bàng bạc thuận theo bên trong khí đan mà bị rút đi.

Từng sợi bao phủ ở giữa khí đan, sau đó, giống như một tia lửa, chui vào bên trong gà con ở trong ngực Giang Li.

Đôi mắt của Tiểu Phượng Nhất lập tức sáng lên, tựa như hoa lửa bùng cháy trong đêm đen, đón gió mà bay vút lên!

Ánh sáng màu đỏ rực tràn ngập vùng bình nguyên.

Những mảnh tuyết rơi trên bầu trời đều bị bốc hơi hóa thành khí nóng.

Một tiếng gáy to vang vọng lấy.

Gà con tức khắc biến hóa thành Hỏa Hoàng!

Giống như một vầng thái dương chói chang, trong lúc giương cánh, có năng lượng nóng bỏng bị phóng thích.

Tây Nhung Vương nhíu máy, giơ tay lên, có bức tường vô hình ngăn cách lấy liệt diễm của Hỏa Hoàng.

Bên trên Thiên Hàm quan, Bạch Thanh Điểu cắn răng.

Trong đôi mắt phản chiếu lên hào quang lửa đẹp.

Nàng đã từng rất ngây thơ dốt nát, Giang Li vẫn luôn bảo vệ nàng, chống đỡ cho nàng một mảnh thiên hạ bình an.

Còn bây giờ…

Nàng không còn ngây thơ như xưa nữa, nàng có được lực lượng để bảo hộ Giang Li!

Ngươi đã từng che cho ta một cây dù, vậy thì bây giờ, ta vì ngươi che cả một mảnh trời rộng lớn!

“Nhiếp Song! Chúng ta lên!”

Bạch Thanh Điểu quát.

Nhiếp Song đã sớm xắn tay áo lên, “Tốt!”

Trên gương mặt non nớt của hắn mang theo vẻ hưng phấn cùng kích động, sự thảm liệt cùng máu tanh trên chiến trường đã khiến cho thể xác lẫn tinh thần của Nhiếp Song trở nên vô cùng run rẩy.

Đó không phải là e ngại, mà là kích động.

Dưới đêm mưa to ở Bắc Lạc thành, hắn đã từng đối mặt với tử vong, cũng trải qua tuyệt vong.

La Thành rút lấy thanh đao được đeo bên hông, cùng đi theo sau lưng Nhiếp Song với Bạch Thanh Điểu.

Ba người rơi xuống tường thành Thiên Hàm quan.

La Thành đã không kịp chờ đợi để gia nhập vào trong chiến trường giết địch.

Tuy nhiên, Lục Trường Không đã mệnh lệnh cho hắn bảo hộ lấy Bạch Thanh Điểu cùng Nhiếp Song, cho nên, hắn nhịn được.

Hắn bảo hộ hai người bên cạnh.

Bạch Thanh Điểu lấy ra hai con gà con đang hiếu kỳ ở trong cái sọt.

Phía xa xa.

Giang Li bị Xích Luyện kéo ra khỏi phạm vi chiến trường.

Giang Li có chút mộng.

Cảnh tượng chiến đấu ở trước mắt, triệt để kích thích trái tim của hắn, khiến cho hắn có chút kinh ngạc, cùng với đó là bao la mờ mịt.

Một con Đại Hỏa Kê bùng cháy lấy hỏa diễm, điên cuồng đối chiến với Tây Nhung Vương.

Sóng khí kinh khủng đã thổi bay cát đá, tuyết trắng đầy trời bị đốt cháy cùng hòa tan.

Đây là gà con của Bạch Thanh Điểu?

Vì sao… Mạnh như vậy?

Giang Li hít sâu một hơi, Xích Luyện thì có chút nghĩ mà sợ, may mắn Thanh Điểu chạy tới, bằng không, lần nay Giang Li nhất định là tai kiếp khó thoát.

Tên Tây Nhung Vương này quá mạnh.

Nàng mang theo Giang Li chạy về phía Bạch Thanh Điểu, Giang Li bị trọng thương, một chỉ kia của tên Tây Nhung Vương đã khiến cho kinh mạch ở trong cơ thể Giang Li bị thương, không thể nào tái chiến được nữa.

Dũng sĩ Tây Nhung điên cuồng chạy tới, truy sát Xích Luyện cùng Giang Li.

Nơi xa.

Đạm Đài Huyền đã sớm giết tới nỗi máu chảy đầy trên áo giáp, lưỡi đao trên tay đều đã cùn.

Hắn dưới sự bảo hộ của một vài tu hành giả Bắc Quan, rút đi về phía Thiên Hàm quan.

Sự mạnh mẽ của tên Tây Nhung Vương kia, để bọn hắn triệt để kinh hãi.

Dũng sĩ Tây Nhung chết lặng mà đánh tới, tu hành giả Bắc Quận điên cuồng ngăn cản.

Dùng mạng để chém giết cùng với bọn dũng sĩ Tây Nhung này, khiến cho Đạm Đài Huyền nhìn mà đỏ ngầu cả mắt, trong miệng mắng to không ngừng, cuốn theo lưỡi đao, hắn phải tiếp tục giết địch.

Đây đều là lính của hắn, binh lính mà hắn dùng ba tháng cực khổ để bồi dưỡng ra từ Long Môn, binh lính đã cùng ăn cùng uống, cùng uống qua rượu, nói ra những lời bá đạo.

Đạm Đài Huyền vẫn còn muốn chém giết, tuy nhiên, hắn lại bị vài vị tu hành giả lôi đi.

“Mặc kệ bọn hắn! Đời này lão tử không bình Tây Nhung… Thề không làm người!”

Đạm Đài Huyền phát ra tiếng gào thét.

Bạch Thanh Điểu cùng Nhiếp Song đều chạy nhanh tới, La Thành rút đao, lực lương long huyết do Long Huyết đan được phóng thích ra, một đao nở rộ máu tươi, trực tiếp chém một tên dũng sĩ Tây Nhung chết lặng thành hai nửa.

Nhiếp Song đi vào tư thế trung binh tấn, trong miệng quát lớn, tung một quyền ra, linh khí bên trong khí đan cuộn trào, phảng phất như có xu thế dời non lấp bể, đánh bay một tên dũng sĩ Tây Nhung ra mấy chục mét.

Bạch Thanh Điểu một tay cầm một con gà, nhìn lấy Giang Li có chút đờ đẫn do Xích Luyện kéo lại, khuôn mặt thoáng đỏ bừng.

“Tiểu Phượng Nhị, Tiểu Phượng Tam! Đánh chết bọn hắn!”

Bạch Thanh Điểu quát.

Nàng lấy Tụ Khí đan mà Nghê Ngọc chuẩn bị cho nàng ra, quan hệ giữa nàng và Nghê Ngọc rất tốt, biết lần này tới Băc Quận, nên Nghê Ngọc đã cố ý chuẩn bị một túi Tụ Khí đan để nàng phòng thân.

Một viên đan dược.

Linh khí bên trong khí đan khôi phục.

Hai con gà con bị ném ra, giương cánh trên không trung, sau đó, có được hào quang màu đỏ phun trào ra, xông vào bên trong dũng sĩ Tây Nhung, trùng kích một chầu.

Bọn nó tụ hợp lại với Tiểu Phượng Nhất, tiến đánh Tây Nhung Vương!

Tam hoàng đại chiến Tây Nhung Vương!

Cảnh tượng này có chút rung động.

Ít nhất, ở bên trên Thiên Hàm quan, Mặc Củ cùng Mặc Bắc Khách không nói gì.

“Tu hành giả Bạch Ngọc Kinh…”

Mặc Bắc Khách thở sâu một hơi.

Càng đi sâu vào việc hiểu rõ Bạch Ngọc Kinh, hắn càng cảm thấy vô lực.

Bạch Ngọc Kinh có thể bao trùm cả Chư Tử Bách Gia, dẫn dắt ra một thời đại mới… Quả nhiên là có đạo lý riêng.

Gà của Bạch Ngọc Kinh… Đều mạnh như thế!

“Ngự thú sao?”

Thân thể của Tây Nhung Vương hóa thành từng cái tàn ảnh, tránh né đòn tấn công của ba con Hỏa Hoàng.

“Đáng tiếc, linh thú này… Quá yếu.”

Nếu như là ba con linh thú Trúc Cơ cảnh, Tây Nhung Vương còn khó giải quyết một ít.

Tuy nhiên, chỉ là ba con linh thú Ngưng Khí cảnh không ra gì, trong nội tâm của Tây Nhung Vương không có chút sợ hãi nào.

Bạch Thanh Điểu cõng giỏ trúc, tóc đen tung bay.

Giang Li có hơi ngốc khi nhìn lấy….

Nữ nuôi gà ngày xa, thế mà bất tri bất giác đã trở nên cường đại như vậy.

Tầng mây trên bầu trời càng luc càng dày đặc.

Thời tiết cũng trở nên lạnh hơn, tuyết lông ngỗng* trôi nổi từ trên không trung xuống, bồng bệnh lung lay.

(*tuyết lông ngỗng – Nga Mao Đại Tuyết: Thành ngữ Hán ngữ, bông tuyết nhìn giống như lông ngỗng, dùng để hình dung tuyết rơi vừa lớn vừa mãnh liệt.)

Làm cho toàn bộ Đế Kinh đều phải đắp lấy một lớp áo bông thật dày.

Khổng Nam Phi đi ra khỏi Tử Kim cung, hắn cảm giác trên người có hơi lạnh, cho dù là mặc lấy nhung nho sam, cũng không thể cảm thấy ấm áp được.

Hắn đứng lặng ở cầu thang tại Hoàng thành, nhìn tuyết lông ngỗng bay trên bầu trời, chậm rãi phun ra một ngụm hơi nóng trắng xóa.

Sư phản ứng của Vũ Văn Tú khiến cho hắn có hơi thất vọng.

Nội tâm của hắn vẫn hoài nghi, sự kiên trì của phu tử có chính xác như cũ hay không.

Hắn cất bước, đạp ở phía trên lớp tuyết dày nặng, tuyết lông ngỗng bay xuống thân thể của hắn.

Thân thể của Khổng Nam Phi có chút tịch liêu, bước đi về phía bên ngoài Hoàng thành.

Trên đường phố, sau buổi tảo triều, các quần thần đều rời ra xa Khổng Nam Phi khi thấy được hắn, tựa như tránh né một con mãnh thú độc trùng vậy, dù sao thì, ở buổi tảo triều, Khổng Nam Phi cùng với Vũ Văn Tú có bất đồng quan điểm với nhau.

Quần thần đều có ý tránh hiềm nghi.

Mặc dù Khổng Nam Phi là đồ đệ của quốc sư Khổng Tu, thế nhưng, Đế Kinh hiện tại, thuận theo quốc sư thoái ẩn, danh vọng của hắn càng lúc càng yếu.

Hắc Long vệ trải rộng khắp Đế Kinh, hiện tại toàn bộ Đế Kinh đều dưới sự chưởng khống của Vũ Văn Tú.

Ở thời điểm Giang Li còn tại Đế Kinh, Vũ Văn Tú vẫn còn tương đối thu tay.

Bây giờ…

Đế Kinh mơ hồ có được xu thế mây đen bao phủ.

Quần thần không dám nói cái gì cả, cũng không dám hỏi.

Với lại…

Ba tháng này trong Hoàng thành, liên tục thu những tiểu thái giám mới, một vị rồi tới một vị…

Chỗ sâu trong Hoàng thành có truyền ngôn được truyền ra, nói tiểu hoàng đế đang mượn mạng người để tu hành!

Chuyện này càng làm cho người đời không dám nói gì.

Khổng Nam Phi về tới thư các, gỡ lấy nút áo khoác, áo khoác rơi xuống tuyết lớn ở bên dưới mặt đất làm cho nó chấn động, hắn cất bước vào trong thư các.

Bên trong thư các có chút ấm áp, có âm thanh trà nóng sôi sùng sục vang vội.

Mạc Thiên Ngữ ngồi ở trước cửa, uống lấy rượu ở bên trong hồ lồ, vui vẻ nghiên cứu quẻ tượng ở trong tay, chau mày, tựa hồ có chút xoắn xuýt.

Thấy Khổng Nam Phi quay lại, hắn mới ngẩng đầu, khẽ vuốt cằm.