Thấy Tô phụ Tô mẫu từ chối, Vũ Bình Hồ liền khuyên nhủ: “Anh Tô, chị Tô, thầy Tô có ân giúp chúng tôi đổi đời, số tiền này chỉ là chút tấm lòng của bọn tôi mà thôi, hai người bất kể thế nào cũng phải nhận lấy.”
Tô phụ lại lần nữa từ chối, nói: “Tấm lòng thành này chúng tôi nhận, chỉ là tiền thì chúng tôi quả thật không thể cầm, người có ân với mọi người là cha tôi, chứ không phải chúng tôi, chúng tôi làm sao có thể cầm tiền của mọi người được?”
Tăng Hiểu Viện cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Anh Tô, chị Tô, chuyện về thầy Tô thật ra hôm qua chúng tôi cũng mới biết, thầy Tô đã vì chúng tôi nhiều năm như vậy, hẳn là người nhà của thầy như mọi người cũng thua thiệt nhiều, chúng tôi chỉ là muốn góp chút sức trả ân của thầy Tô mà thôi, mong anh Tô, chị Tô hãy cho chúng tôi cơ hội này.”
Tô mẫu lắc đầu nói: “Không phải chúng tôi không cho mọi người cơ hội trả ơn, mà chúng tôi thật sự không thể cầm số tiền kia, thầy Tô của mọi người là người như thế nào, mọi người hẳn cũng đã biết rõ, nếu như ông biết chúng tôi bí mật nhận tiền của mọi người, chắc chắn sẽ rất tức giận.”
Những người khác thấy thế cũng thay nhau ra trận thuyết phục, khuyên bảo không ngừng, nhưng Tô phụ, Tô mẫu nói gì cũng không chịu nhận số tiền kia.