Hận không phải là hận đám người Lý Phượng Trân, mà là nhằm vào Trương Đại Sơn. Lý Phượng Trân là vợ chính thức, nàng ở chung với chồng của người ta, bị người ta bắt tại chỗ, dù tra tấn thế nào thì người ta đều có lý, nàng cũng không có lập trường mà đi giận người ta.
Nhưng mà, Trương Đại Sơn thân là một đại nam nhân, thế mà không thể bảo vệ được nàng trong loại trường hợp này, thậm chí còn vứt nàng lại một mình. Cách làm vứt bỏ nàng không lưu tình này thật sự là khiến cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu tam xinh đẹp không biết bọn họ đàm phán thế nào rồi, ngồi ở trên ghế sa lon lẳng lặng chờ đợi thẩm phán.
Trương Đại Sơn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tình nhân, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu. Nhưng mà bản thân hắn lúc này cũng khó đảm bảo, cũng không chiếu cố được nhiều như vậy, chỉ nhìn tình nhân rồi nói: "Chúng ta ở chung một chỗ vốn đã là sai lầm. Chúng ta cũng nên dừng loại chuyện sai trái này lại đi, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, em cũng không cần tới tìm anh nữa!"
Tiểu tam xinh đẹp hôm nay đã bị dọa cho kinh sợ, cũng chịu đủ lắm rồi, nghe thấy lời nói của Trương Đại Sơn, mặc dù biết hắn là đang tỏ thái độ trước mặt vợ mình, trong lòng chưa chắc đã nghĩ như vậy. Nhưng nàng vẫn nổi giận đùng đùng nói: "Trương Đại Sơn, loại đàn ông như anh không có chút trách nhiệm nào cả, trước đó tôi là bị mù nên mới theo anh. Tôi bị mù một lần thì thôi, anh còn mong tôi mù lần thứ hai, chuyện này sao có thể?"